Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 50:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ trước của chương trình 《 Làm Bạn Với Động Vật 》 quá xuất sắc, mặc kệ là phát sóng trực tiếp hay là ghi hình, rất nhiều người đều xem đi xem lại vô số lần.
Còn có thật nhiều phiên bản cắt nối biên tập về Tống Nghiên.
Cho dù là tương tác tình cảm của cậu với các động vật nhỏ, hay là trận chiến tranh sủng giữa hai bé tinh tinh Nữu Nữu và Thất Thất, đều thú vị mười phần.
Buổi sáng hôm nay, cư dân mạng bị manh hóa canh giữa trước màn hình máy tính, kiên nhẫn chờ chương trình phát sóng.
Thật bất ngờ, phát súng đầu tiên củ chương trình không phải là minh tinh khách mời như Tống Nghiên, cũng không phải là các con vật trong vườn bách thú, mà là một con...... Mèo.
Toàn thân của nó được bao phủ bởi các hoa văn màu vàng, nhìn qua thì chỉ là một chú mèo mướp bình thường ở Trung Hoa, ngoại trừ đôi mắt kim sắc sáng ngời.
Lười biếng mà ngáp một cái, vươn móng vuốt nhỏ, không chút để ý đạp vào ống kính, cuộn tròn lại thành một bông hoa nhỏ, rúc vào người thiếu niên mặc chiến áo thun bóng chày màu trắng, ống kính từ từ kéo xa ra, lộ ra góc nghiêng xinh đẹp của thiếu niên.
Fans Tống Nghiên liếc mắt một cái liền nhận ra:
【 là mèo của Nghiên Nghiên! 】
【 đây là khăn choàng cổ trên hot search kia sao ha ha ha ha ha 】
【 mèo con vừa đáng yêu lại dính người 】
Ống kính lại lần nữa kéo ra xa, toàn bộ căn phòng đều được xuất hiện trước màn hình.
Tống Nghiên ôm chú mèo ngồi trên chiếc ghế mây, bên cạnh là hai bé tinh tinh Nữu Nữu và Thất Thất, một trái một phải ngồi xổm bên người cậu, giống y chang tả hữu hộ pháp.
Ngồi đối diện lẻ loi là một con...... Ngải Vân Phi.
Ngải Vân Phi có chút xấu hổ, hắn mất tự nhiên cười cười: "Mèo này của cậu thật đáng yêu."
Nói xong, duỗi tay muốn sờ.
Mới vừa duỗi đến một nửa, bé mèo mướp vốn dĩ dịu ngoan lại đột nhiên đứng dậy, quay đầu hung hăng mà nhe răng, đồng tử kim sắc tràn ngập cảnh cáo, phảng phất nếu như ngón tay hắn tiến lên một chút thì sẽ bị cắn nát.
Tống Nghiên vỗ vỗ đầu nhỏ: "Để Phi ca sờ một chút."
Bé mèo mướp ủy khuất cúi đầu, không cam lòng mà một lần nữa nằm sấp xuống, yên lặng chịu đựng bàn tay của Ngải Vân Phi ở trên người nó làm xằng làm bậy.
Chờ đến khi Tống Nghiên quay đầu, bé mèo mướp nắm chặt thời gian trừng mắt nhìn Ngải Vân Phi, một bộ dáng vô cùng hung dữ khiến cư dân mạng ngồi trước màn hình bật cười.
【 nha, bé mèo mướp này, thật là hai mặt đó nha 】
【 ha ha ha ha ha này mẹ nó là cái diễn tinh miêu đi, hai loại biểu tình cắt tự nhiên a! 】
【 dễ thương muốn chết luôn! 】
【 ngọa tào mau xem, móng vuốt của nó đang banh ra như bông hoa kìa...... Cho nên là đang muốn nguyền rủa Phi ca sao? Ha ha ha ha ha】
Bất quá, càng ngày lại có càng nhiều người nghi ngờ:
【 Ngải Vân Phi sao lại thế này? Nói là đại sứ tình yêu, đại sứ thân thiện với động vật đâu rồi? 】
【 còn nhớ anh ấy bằng cách nào mà trở nên nổi tiếng không? Bức ảnh cùng với chú mèo đi lạc, dự án phúc lợi công cộng của vườn bách thú, còn có đại hội thể thao của động vật lần trước, biểu hiện của ảnh cùng với bé tinh tinh đen kia cũng rất tốt...... Tất cả các điểm đều có liên quan với động vật, kết quả, sao nhân duyên với động vật lại kém như vậy?? 】
【 chỉ có một mình tôi cảm thấy có vấn đề sao? 】
【 tôi chỉ quan tâm nhân duyên của hắn với động vật kém như vậy, vì cái gì lại muốn thiết lập tính cách hòa hợp chứ......】
【 ha ha ha mỗi ngày xem Phi ca tự vả mặt là tôi vui sướng tột cùng rồi ha ha ha ha 】
Thành thật mà nói, Ngải Vân Phi bị ánh mắt của chú mèo mướp này dọa tới.
Hắn nuốt nuốt nước miếng.
Này mẹ nó đây chỉ là một con mèo mướp thôi mà, có cái gì mà phải sợ?
Tuy trong lòng vẫn luôn nổ lực thuyết phục chính mình, nhưng cảm giác giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, lại làm Ngải Vân Phi tê dại cả da đầu.
Một người một mèo đang giằng co, may mà tổ tiết mục đã truyền nhiệm vụ đến, Ngải Vân Phi nhanh chóng thu thập hành lý, lanh lẹ đi tới chỗ thực hiện nhiệm vụ mới.
Ra cửa, thở ra một hơi.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi địa phương quỷ quái này!
Con mèo nhỏ lười biếng ngồi trên ghê mây nhìn theo bóng dáng của hắn, híp híp mắt.
-
Ratings của chương trình làm bạn với động vật tiếp tục bùng nổ, ba tiếng phát sóng với tràn ngập nội dung, từ trận đấu tranh sủng giữa một mèo và hai tinh tinh, đến thời điểm Tống Nghiên ôm mèo con đi qua núi hổ, nhóm lão hổ nhóm run bần bật nằm sấp xuống đất tạo sự tương phản mãnh liệt......
Ước chừng tiếng cười đều vang vọng khắp thời gian phát sóng.
Trên mạng bàn tàn sôi nổi, app chúng yêu lại cãi nhau ngất trời.
【 mẹ nó, như thế nào mà Tống Nghiên vẫn còn ở đó! Đội thực thi pháp luật đang làm cái gì? 】
【@ đội trưởng đội chấp pháp, còn có vương pháp hay không? 】
【 có kiểm soát được hay không, nếu nhóm đại yêu không ra mặt, thì chúg ta tự mình động thủ luôn đi 】
【 người anh em lầu trên thật đàn ông nha, công khai khiêu khích quyền uy của đội thực thi pháp luật luôn 】
【 nè, quyền uy chân chính là thuộc về Yêu Vương nha? Đội thực thi pháp luật chỉ thay thế vương quản lý những tiểu yêu không nghe lời thôi, nếu ngay cả điều này cũng không làm được, còn có thể vì vương làm cái gì? 】
【233 nói năng thật xấc xược, nhưng ngươi có dám khiêu khích người của đội thực thi pháp luật không? Ngươi nói được thì làm được đi, chúng ta góp vốn cho ngươi! 】
【......】
Nhậm Bạch ném điện thoại sang một bên, cặp chân dài tùy ý gác, mí mắt lãnh đạm nâng lên: "Tôi kêu ông đi thực thi pháp luật, ông đã đi đâu?"
Mấy đại hán ở bên cạnh ôm cánh tay, hùng hổ: "Đúng vậy, ngươi không đi sao!"
Hoàng Tam co rúm lại, nhỏ giọng nói: "Có đi mà!"
"Sếp à, lúc đó là như thế này." Hắn nhanh chóng giải thích, "Lúc ấy tôi nhận được điện thoại của sếp, một giây đồng hồ tôi cũng không dám chậm trễ đâu! Tôi lập tức đi qua đó, trực tiếp nói chuyện với người của tổ tiết mục, nói rằng người này không được, tôi muốn đem cậu ta đổi đi! Bọn họ ngay từ đầu còn không muốn, nói cái gì ratings cao gấp đôi, tôi liền đưa ra số tiền tài trợ, đừng nói tăng gấp đôi, cho dù tang gấp mười lần......"
Nhậm Bạch lười nghe hắn nói lời vô nghĩa, ngón trỏ gõ gõ vào thiếu niên trên màn hình, lãnh khốc vô tình: "Vật thì vì cái gì mà hắn còn ở chỗ này?"
Hoàng Tam liếc mắt nhìn, vừa vặn nhìn thấy thiếu niên...... Tuyệt thế dung nhan.
Ngữ khí Hoàng Tam đột nhiên mềm mại: "Tôi...... Tôi cũng không biết làm sao nữa! Tôi cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu thật xinh đẹp, tôi thật hạnh phúc nha!"
"Còn có linh khí! Ở bên cạnh cậu ấy, linh khí thật sự cuồn cuộn không ngừng, quá thần kỳ! Hoàng Tam tôi sống 500 năm, trước nay chưa từng có cảm giác hạnh phúc như vậy, giống như lúc trở về thời đại thượng cổ......"
Hoàng Tam còn đang hồi tưởng niềm vui sướng xuất phát từ nội tâm khi nhìn thấy Tống Nghiên, trên đầu đột nhiên đau đớn, kéo hắn trở lại hiện thực.
Hắn che đầu lại: "Ai da!"
Nhậm Bạch thu lại bàn tay gõ đầu hắn, mặt vô biểu tình mà xoa xoa ngón tay, quay đầu lại đối với mấy an hem húi cua nhàn nhạt nói: "Xem ra con tiểu yêu này lợi hại hơn so với những gì ta tưởng tượng, cũng không biết dùng cái yêu thuật gì, lại khiến một con chồn mê hoặc thành cái dạng này."
Anh em tóc húi cua trừng mắt, theo thứ tự liếc qua, ánh mắt thập phần ghét bỏ.
Tóc húi cua số 1: "Thật vô dụng!"
Tóc húi cua số 2: "Ngay cả một chút yêu thuật này cũng không chịu nổi!"
Tóc húi cua số 3: "Ngươi sống trong bụng gà suốt 500 năm sao!"
Hoàng Tam yên lặng cúi đầu, chân nhỏ xấu hổ mà di di, tay nhỏ không được tự nhiên mà chà xát: "Này......"
Hắn cảm thấy mình không có chút yêu thuật nào, nhưng...... Hình như. Không được thuyết phục cho lắm.
Nhìn hắn co thành một cục, chân dài của Nhậm Bạch chỉa xuống đất, đứng dậy, từ trong rương lấy ra bó yêu tác, quấn vào cánh tay: "Thôi, ta tự mình đi gặp hắn."
"Các ngươi," hắn chỉ chỉ an hem tóc húi cua, "Cùng đi với ta."
Anh em tóc húi cua đứng thành một hàng, nhìn thấy bó yêu tác không tự chủ mà lui lại mấy bước.
Lực chú ý của Hoàng Tam hoàn toàn bị mấy chữ "Đi gặp hắn" hấp dẫn.
Tưởng tượng đến có thể nhìn thấy Tống Nghiên, ánh mắt hắn lập tức sáng lên: "Tôi cũng đi!"
Tóc húi cua số 1: "Ngươi đi làm gì?"
Số 2: "Còn ngại không đủ mất mặt sao!"
Số 3: "Ở nhà chờ tin tức tốt của tụi này đi!"
Hoàng Tam: "......"
Đôi mắt nhỏ của hắn lộc cộc chuyển hai vòng: "Tôi đi theo sếp, cùng với mấy vị đại ca húi cua học tập."
Anh em tóc húi cua vừa lòng: "Hừ, coi như ngươi biết tiến tới!"
Hoàng Tam xoa xoa tay: "Hắc hắc hắc......"
Hắn thật giống như lại ngửi thấy cái mùi hương diệu kỳ kia.
Thật hạnh phúc nha!
Tiền đạo cũng cảm thấy mình thật quá hạnh phúc, thế nhưng mới vừa rồi nhận được hai cuộc điện thoại, một cái là có người muốn chủ động tài trợ cho tiết mục của bọn họ, thật là lâng lâng nha.
Tuy rằng chỉ là tài trợ tất vớ mà thôi......
Bất quá, rốt cuộc cũng có người cấp kinh phí.
Muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt mà!
Cuộc điện thoại thứ hai mới thật là khủng khiếp.
Thế nhưng là Nhậm giáo sư gọi tới.
Trợ lý không thể tin được: "Nhậm giáo sư nói muốn tới chương trình của chúng ta? Không thể nào, trước đây ngay cả trợ lý của ngài ấy chúng ta cũng không mời đến được."
Càng miễn bàn là đích thân Nhậm giáo sư!
Tiền đạo cũng có chút không thể tưởng tượng, bất quá chung quy vần là chuyện tốt tời ban.
Hắn rót ly trà phổ nhĩ, vui vẻ mà uống một ngụm.
......
Bên kia Ngải Vân Phi cũng vừa nhận được điện thoại, bất quá tâm tình của hắn trái ngược lại với Tiền Ba.
Hắn gắt gao bóp điện thoại, giọng điệu lạnh lẽo của người đại diện còn đang vang vọng bên tai hắn: "Cậu làm sao thế này? Thật vất vả mới thiết lập tính cách cho cậu, hiện tại thì rối mù đến không biết trời trăng mấy gió gì hết, còn có, tôi nói cho cậu biết hiện tại tư cách làm người phát ngôn của cậu đã không còn, này, mỗi ngày cậu đã làm cái gì vậy? Vào đại hội thể thao động vật không phải biểu hiện còn rất tốt sao? Bây giờ chỉ có vài con vật này, cũng trị không được? Còn bị cắn?"
Ngải Vân Phi oán hận: "Là do súc sinh kia tính tình quá thất thường, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi!"
Người đại diện hừ lạnh: "Tính tình thất thường, vậy mà vào trong tay Tống Nghiên liền ngoan ngoãn? Đừng nói cư dân mạng không tin, tôi cũng không tin đâu! Chính cậu nghiệm lại đi."
Dứt lời cũng không đợi hắn giải thích, bang một tiếng cúp điện thoại.
Trước khi cúp máy, Ngải Vân Phi nghe được giọng cô ôn nhu nói với một người khác: "Tiểu Kiều, nói chuyện về quay quảng cáo, xem hợp đồng một chút đi."
"Tít tít tít"
Tôn Tiểu Kiều là người đại diện của một nghệ sĩ khác, xuất đạo muộn, nổi tiếng cũng chậm, hai năm trước hắn suốt ngày Phi ca Phi ca mà lấy lòng, gần đây thì ngay cả nhìn thấy hắn cũng lười phản ứng.
Ngay cả chào hỏi cũng không thèm, còn mang kính râm, cả khuôn mặt chỉ nhìn được hai cái lỗ mũi.
Ngải Vân Phi siết chặt nắm tay, tránh đi cameras trong phòng, từ hành lý lấy ra nửa viên thuốc màu trắng.
Tại đại hội thể thao động vật, hắn từng dùng qua cái này, lúc ấy tham gia thi đấu chính là một con hắc tinh tinh, hắn đem thứ này cho vào trong nước, hắc tinh tinh trực tiếp chiếm vị trí đầu tiên.
Thuốc này thật sự mạnh, nghe nói chỉ cần một viên thì sẽ khiến con voi hưng phấn lên, hắn không dám dùng nó nhiều, chỉ dùng nửa viên.
Nửa viên còn lại......
Hắn mở bàn tay ra, nhìn viên thuốc màu trắng nằm trong lòng bàn tay.
Tim đập đến liên hồi.
Nếu Nữu Nữu hưng phấn đến phát điên, cắn Tống Nghiên bị thương, vậy không liên quan gì tới hắn.
Mà là, bản thân động vật này có vấn đề.
Như vậy người bị oan uổng là hắn, nói không chừng còn có thể nắm lấy cơ hội tạo nên một làn sóng mới, lấy về quyền phát ngôn.
Đêm đó.
Tổ tiết mục đã nghỉ ngơi.
Ngải Vân Phi cầm nửa viên thuốc, trộm ra khỏi cửa.
Mấy ngày này hắn sớm hiểu rõ việc giám sát trong vườn bách thú, ngựa quen đường cũ mà đi theo con đường quen thuộc, cung đầu lén lút đi tới nơi ở của Nữu Nữu.
Vườn bách thú rộng lớn lại im ắng, phảng phất lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Hơi thở hổn hển trong khu vườn vắng lặng càng lộ vẻ âm u.
Một mảnh đêm đen, Ngải Vân Phi dựa vào trí nhớ, đi nhanh vài bước, không ngờ một chân bước hụt vào cái hố cạn, thiếu chút nửa thé nhào trên đất.
Hắn theo bản năng đỡ lấy vật bên cạnh, lúc này mới không bị té như chó ăn cứt.
Hắn vỗ vỗ trái tim, nguy hiểm thật.
Mới vừa thầm may mắn mà ngẩng đầu lên, thình lình có một đôi mắt sáng lên ở đối diện, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn.
"A ——" Ngải Vân Phi bị dọa kêu ra tiếng, rồi lại nhanh chóng bưng kín miệng.
Theo ánh trăng, hắn rốt cuộc cũng thấy rõ ràng.
Mẹ nó, chỉ là con hồ ly.
Cùng hắn chi gian cách một tầng thật dày pha lê.
Ngải Vân Phi nhỏ giọng mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, tối rồi, còn không đi ngủ? Làm tao sợ muốn chết!"
Con hồ ly ở bên trong tấm kính thủy tinh không lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.
Ngải Vân Phi bị ánh nhìn này nhìn tới run run, lại không ở lại lâu, chỉ thấp giọng mắng hai câu rồi nhanh chóng rời đi.
Mới vừa bước đi liền kinh hồn táng đảm, mẹ nó, đám động vật này...... Sao một đám, đều không đi ngủ đi!!
Hắn vừa vặn đi qua nơi ở của động vật họ chó, đôi mắt so với lúc nảy còn sáng hơn, lạnh như băng mà trừng hắn, giống như bị thành tinh.
Hắn sợ tới mức hai chân bắt đầu run lên.
May mà, rất mau hắn liền rời khỏi khu vực này, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa cặp chân muốn nhũn, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một con mèo mướp nằm nhoài trên tảng đá cách đó không xa.
Nghe thấy động tĩnh, bé mèo mướp ưu nhã xoay người, một đôi mắt kim sắc sáng rực trong bóng đêm.
Ngải Vân Phi nhíu mày: "Đi đi đi, cái con tiểu súc sinh này......"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy bé mèo mướp chận rì rì bước lai hai bước, nhún một cái rồi nhảy lên rào chắn thủy tinh cao hơn hai mét.
Từ trên cao nhìn xuống hắn ở phía dưới.
Ngải Vân Phi tức khắc khó chịu.
Thù mới hận cũ gom lại một cục, hắn nhặt một hòn đá nhỏ, hung hăng ném về phía nó: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Bé mèo mướp hơi lệch đầu qua một bên, tránh khỏi hòn đá kia, ánh mắt lại càng thêm sắc bén.
Nó đứng trên rào chắn, mở cuống họng ra: "Gào ——"
Ngải Vân Phi: "?"
Mèo mướp kêu như vậy sao?
Hắn đang buồn bực, lại đột nhiên nhìn thấy ở trên mấy tảng đá đối diện, mấy chục con mắt liền sáng lên.
Ngải Vân Phi lúc này mới chú ý, chỗ này đâu phải chỗ tảng đá gì, rõ ràng là một ngọn núi của hổ!
Con hổ lớn lớn bé bé giống như nghe được mệnh lệnh nào đó, trong cùng thời khắc, thong thả mà đứng lên.
Ngải Vân Phi mở to mắt, đột nhiên nhớ tới âm thanh này không phải là từ mèo mướp, mà là —— con hổ.
Như thể là đang xác nhận dự đoán vớ vẩn của hắn, bé mèo kia chậm rì rì liếm liếm móng vuốt, rồi sau đó vươn cổ, lại là một tiếng: "Gào gừ ——"
Toàn bộ hổ trên núi đều đồng thanh mở miệng kêu to: "Gào gừ!"
Giây tiếp theo, những mãnh hổ đó cùng hướng về một hướng mà sà xuống, mang theo khí thế chẻ tre như nuốt trọn núi sông.
Ngải Vân Phi nhìn những con hổ đang hung hăng hướng về phía mình, đôi chân mềm nhũn ngã khụy xuống đất, trong miệng theo bản năng mà phát tiếng kêu thê lương: "A a a!"
Chú mèo nhỏ lười biếng nhảy từ trên ào chắn xuống, liếc mắt một cái rồi dừng lại ở nửa viên thuốc.
Vươn móng vuốt, phần phật hai lần, cầm lấy viên thuốc, bang một chút nhét vào trong miệng đang há to của Ngải Vân Phi.
"Rầm"
Ngải Vân Phi ngừng la hét, ngốc lăng nhìn về phía vẻ mặt lạnh nhạt của mèo con, cùng với mấy chục con hổ hung hăng nhào tới chỗ mình phía sau nó.
Hắn ngẩn ra hai giây.
Run run rẩy rẩy bò dậy, một bên a a kêu to, một bên chạy loạn choạng như hình chữ S vào phòng trung tâm: "Cứu mạng, cứu mạng a!!"
-
Tiền đạo ngáp một cái: "Cậu nói cái gì?"
Hắn chỉ chỉ chú mèo con an tĩnh ngoan ngoãn nằm trong ngực Tống Nghiên.
Cả người Ngải Vân Phi đều là bùn đất, quần không biết vì sao mà lại bị rách, một miếng giẻ thảm hề hề móc vào trong háng, giày cũng mất một chiếc, chiếc chân trần còn run run lên.
Hắn run run: "Đúng đúng đúng! Chính là nó! Nó rống lên một cái, toàn bộ con hổ đều rống theo, nó nháy mắt, tất cả hổ trên núi đều vọt tới chỗ tôi, tất cả hổ, tất cả hổ đều nghe nó! Nó không phải mèo, nó khẳng định không phải mèo! Hổ vương, đúng! Nó nhất định là hổ vương!"
Tiền đạo không nhịn dược, cười lên tiếng: "Cậu nói nó, hổ vương?"
Ngải Vân Phi liều mạng gật đầu: "Đúng! Hơn nữa nó không phải là hô vương bình thường, nó còn ——"
Nói một nửa, Ngải Vân Phi dừng lại.
Chuyện về viên thuốc này không thể nói, mẹ nó.
Hắn có nổi khổ không nói nên lời, rốt cuộc nghĩ đến chuyện gì: "Đúng rồi, tiếng kêu của nó!"
Vừa dứt lời, liền nghe chú mèo con nũng nịu trong lồng ngực Tống Nghiên: "Meo ~"
Tiền đạo khó hiểu nhìn hắn: "Tiếng kêu thì làm sao?"
Ngũ a ca vô thức nghiêng đầu.JPG

Ngải Vân Phi: "!!!"
Hắn cuống lên, "Không phải, mới vừa rồi rõ ràng không phải kêu như thế! Nó gào gào hai tiếng, mọi người không thấy được, mấy chục con hổ a, đều lao về phía tôi ô ô ô, tôi sợ tới mức mẹ nó thiếu chút nữa đái trong quần ô ô ô......"
Ngải Vân Phi vừa nói vừa vừa khóc huhu.
Tiền Ba ở một bên lại không được vui: "Gào gừ gào gừ, kêu như vậy?"
Ngải Vân Phi vừa khóc vừa gật đầu: "Đúng đúng đúng."
"Nó kêu một tiếng, tất cả con hổ đều nhào về phía cậu?"
"Ô ô đúng!"
Tiền Ba phụt một tiếng: "Cậu là đang đóng phim Hollywood sao?"
Lúc này không chỉ có Tiền Ba, tất cả mọi người ở đây không nhịn được mà cười thành tiếng.
Ngải Vân Phi: "......"
Đang cười, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào: "Ai là bệnh nhân?"
Mọi người động tác nhất trí mà chỉ hướng Ngải Vân Phi: "Hắn."
Ngải Vân Phi:......MMP!
Tiền đạo kiên nhẫn trình bày bệnh tình: "Vừa tiến vào là bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, ngăn cản cũng không được."
Sản xuất thở dài: "Đoán chừng là áp lực quá lớn, cũng dễ hiểu mà, công việc này của chúng tôi, đôi khi cũng có vài áp lực? Cách một đoạn thời gian thì có thể nhìn thấy tinh thần có vấn đề."
Người quay phim lo lắng sốt ruột lắc đầu: "Ngải lão sư đây là làm sao vậy, ban ngày còn tốt mà."
Ngải Vân Phi giãy giụa: "Không phải, tôi không......"
Thật nhiều cánh tay cùng giơ lên, đem hắn đè ở trên ghế.
Bác sĩ sau khi khám sơ qua, biểu tình ngưng trọng: "Huyết áp, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, toàn bộ đều cao, tình trạng của bệnh nhân không lạc quan lắm, kiến nghị lập tức chuyển đến bệnh viện tuyến đầu để tiến hành điều tị."
Hai mươi phút sau, một chiếc xe cứu thương tới đây.
Ngải Vân Phi được ba chân bốn cẳng mà nâng lên xe cứu thương.
Hắn giãy giụa: "Không phải, nghe tôi nói, thật sự...... Tôi thật sự nhìn thấy......"
Mọi người thực có lệ đồng thời gật đầu: "Vâng vâng vâng, hổ vương hổ vương!"
Ngải Vân Phi: "Tiếng kêu thật là......"
Mọi người: "Gào gừ gào gừ đúng không, hiểu hiểu hiểu!"
Ngải Vân Phi: "...... Mẹ kiếp, tôi không bệnh!"
Mọi người: "Đúng đúng đúng, cậu không bệnh!"
Cửa xe cứu thương rầm một tiếng đóng lại.
Tiền đạo lắc đầu thở dài: "Một diễn viên tốt như thể, sao lại bị bệnh thành như vậy chứ?"
Quay đầu thấy Vương sản xuất vuốt cằm, bộ dáng như đang suy tư gì đó, "Làm sao vậy?"
Vương sản xuất trầm ngâm hai giây: "Nghe Ngải Vân Phi mô tả lộ trình, hắn là đi vào phòng của Nữu Nữu, đã là nửa đêm rồi, hắn vào phòng Nữu Nữu làm gì?"
Hai người suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, thẳng đến khi bệnh viện gọi điện thoại tới.
—— căn cứ vào các triệu chứng khác nhau của cơ thể, chúng tôi nghi ngờ bệnh nhân đã sử dụng thuốc kích thích tráng dương.
Tiền đạo cùng Vương sản xuất liếc nhau, trầm mặc mà cúp điện thoại.
Này mẹ nó còn là người không!!
Không bao lâu, một tin tức bát quái được lan truyền khắp nơi.
Ngải Vân Phi sau khi sử dụng thuốc tráng dương, hơn nửa đêm liền mò tới phòng của tinh tinh cái......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.