Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 13:




Viện trưởng tiểu lão thái trầm mặc mà nhìn tờ giấy A4, đẩy đẩy cặp kính viễn thị: "Con nói, đây là Cảnh Dư...... Ký tên?"
Tống Nghiên cầm láy hạt đậu phộng, bóc ra hai cái, bỏ vào trong miệng: "Ân ân."
Đậu phộng của viện trưởng nãi nãi thật là thơm a!
Trong cô nhi viện không có gì ăn, khi còn nhỏ chính là mong chờ vào món ăn vặt này của viện trưởng nãi nãi.
Đậu phộng rang, khoai lang khô, đôi khi còn có thể có sốt thịt bò a.
Nghĩ lại liền chảy nước miếng.
Tay tiểu lão thái run run, không dám tin tưởng mà nhìn nét chữ nhỏ lít nha lít nhít trên tở giấy: "Con nói lần nữa đi, đây đích thực là chữ ký của Cảnh Dư Cảnh thiên vương?"
Tống Nghiên lại ừ ừ hai tiếng, ăn đến ngon miệng, trước mặt đột nhiên xuất hiện cánh tay khô gầy của tiểu lão thái, đem đồ ăn trước mắt cậu toàn bộ lấy đi.
Đậu phộng thơm ngon ngào ngạt, đã không còn......
Cậu vẻ mặt mộng bức mà ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu lão thái thở phì phì nói: "Tống Nghiên thật giỏi, mới ra ngoài làm việc được một năm đã học được cách nói dối rồi?! Không được ăn đậu phộng của ta!"
Tống Nghiên: "?"
"A? Con không có......"
"Không có cái gì không có!" Tiểu lão thái thấy cậu có chết cũng không hối cải, càng tức giận, móc di động ra, lôi bằng chứng ra trước mặt cậu, "Con nhìn đi, Cảnh Dư trông như thế nào? Là một thanh niên vô cùng cuồng dã, ký tên mà còn ký ra một đoạn văn như vậy? Là đang thi viết văn đại học sao?"
Tiểu lão thái ghét bỏ mà liếc một cái: "Y ~ còn viết buồn nôn như vậy...... Có thể là mới sáng sớm viết ra sao?"
Tống Nghiên nhìn thanh niên cuồng dã trong màn hình điện thoại, lại nhìn thư tình vô cùng buồn nôn, phi, là một đoạn văn tiểu thuyết nha, tự hỏi một lát: "Không phải, bà không biết, cái người Cảnh lão sư này ngày thường rất...... Buồn nôn."
Tiểu lão thái vô cùng đau đớn: "Hảo oa, con còn dám giảo biện!"
"Hừ, ta còn tính là cho con một lọ sốt thịt bò, hiện tại xem ra, ha hả a không có!"
Tống Nghiên vừa nghe ba chữ sốt thịt bò, ánh mắt sáng lên, nghe xong lại tức khắc héo bẹp ủ rũ cúi đầu.
Tiểu lão thái cái đầu nhỏ gục đầu rũ đuôi, có chút không đành lòng, nhìn chum đậu phộng nhỏ trong tay, từ bên trong lấy ra ba hạt, đưa qua: "Quên đi, nghĩ con cũng chỉ muốn hống tiểu lão thái ta vui vẻ, cho con ba hạt. Lần sau nhớ rõ, làm cái gì cũng phải thực tế một chút, nói không chừng ta tin là có thật."
Tống Nghiên: "............"
Cậu yên lặng nhìn ba hạt đậu phộng vô cùng trân quý, trầm tư một lát: "Con như thế nào cảm thấy bà là đang báo thù con."
Tiểu lão thái trừng mắt: "Báo thù cái gì?"
Tống Nghiên nhắc nhở bà: "Lần trước con tịch thu kẹo sữa của bà......"
Tiểu lão thái: "Khụ khụ khụ, nói bừa cái gì đó, mau cút trở về đi làm đi!"
Đuổi cái tên tiểu tử Tống Nghiên không có lương tâm kia đi, tiểu lão chuẩn bị ném chữ ký giả kia xuống, lại cảm thấy đáng tiếc, dứt khoát tạo thành một mớ hỗn độn, treo lên che vết nứt trên tường.
Ân, hoàn mỹ.
Quay quảng cáo được xác định vào buổi sáng hôm sau, La Kiệt Linh sáng sớm liền...... Trang điểm chải chuốt.
Tóc vuốt cao như cái mào gà, lại xịt nước hoa, nhất thời ra dáng lắm.
Làm thật tốt, tinh thần phấn chấn mà quay đầu lại, nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn héo úa của Tống Nghiên: "Đây là làm sao vậy? Từ tối hôm qua về thành bộ dạng này, tới tháng hả cha?"
Tống Nghiên: "......"
Hừ! Cậu mới đến tháng!
Tống Nghiên lười cùng hắn ba hoa, vô lực mà hừ hừ.
Trong lòng cậu còng đang đau lòng sốt thịt bò a.
Sốt thịt bò a!
Sốt thịt bò viện trưởng nãi nãi làm a!
Không cần nói mỹ vị đến cỡ nào!
Một muỗng sốt thịt bò chính là giấc mơ thời thơ ấu của cậu đó!
Nhưng mà, hiện tại...... Không có.
La Kiệt Linh tỏ vẻ vô pháp lý giải: "Hôm nay chúng ta đi quay quảng cáo đó a! Là quảng cáo của tập đoàn Lục thị a! Thời khắc vinh quang tột đỉnh như thế này, cậu thế nhưng nhớ thương một lọ sốt thịt bò?"
Tống Nghiên: "......"
La Kiệt Linh xách cậu lên: "Mau sửa sang một chút, cậu hiện tại đã có fans rồi, không thể quá tùy tiện."
Tống Nghiên sửng sốt, trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, tôi phải nỗ lực lên, không cho fans thất vọng."
Cậu cầm tay hắn, "Đi, chụp quảng cáo đi!"
La Kiệt Linh một phen giữ chặt cậu: "Ai ai, có kính râm không? Mang lên đi."
Tống Nghiên lấy một cái từ trong túi đeo lên.
La Kiệt Linh nhìn chằm chằm hai mắt cậu, "Cũng đẹp đó chớ, mua chỗ nào thế?"
Tống Nghiên: "Taobao a, 9 đồng 9 freeship, muốn mua sao?"
La Kiệt Linh: "...... Vĩnh biệt."
......
Địa điểm quay phim nằm trên tầng 34 của tòa nhà Bình Thành, trời còn chưa sáng các nhân viên đã bắt đầu sắp xếp bố trí sân bãi, mãi hơn 9 giờ đạo diễn Đỗ Minh Khải mới khoan thai tới muộn.
Nhân viên công tác sôi nổi cùng hắn chào hỏi: "Đỗ đạo hảo." "Đỗ đạo buổi sáng tốt lành."
Hắn lạnh lẽo mà "ân" hai tiếng, từ ty trợ lý tiếp nhận danh sách diễn viên, nhíu mày: "Ngụy Tử Dương, Tống Nghiên, La Kiệt Linh, Đường Húc Dịch...... Cái đám người lộn xộn này là gì? Mỗi một người như thế nào chưa từng nghe qua?"
Trợ lý kiểm tra tư liệu một chút: "Đỗ đạo, năm người này là thí sinh của chương trình 《 Trại Tập Trung Idol 》cũng là năm diễn viên chính cho quảng cáo lần này của chúng ta."
Đỗ Minh Khải không thể tưởng tượng: "Wedel phá sản sao? Thế nhưng tìm mấy người mới này quay quảng cáo?"
Trợ lý sớm biết thói quen chanh chua của hắn, mắt điếc tai ngơ, chỉ nhắc nhở nói: "Đỗ đạo, Ngụy Tử Dương này là người của Ngọc tỷ, cô ấy ngày hôm qua đã gọi điện cho ngài đó......"
Nhắc tới, Đỗ Minh Khải liền có chút ấn tượng.
Tối hôm qua đích thực có người quen gọi điện tới nói hắn chiếu cố cái tên Ngụy Tử Dương này, đơn giản mà nói chính là nhân vật có nhiều cảnh quay nhất, khi năm người họ xuất hiện cùng nhau, thì an bài ở vị trí trung tâm.
Đỗ Minh Khải nhìn kịch bản, cốt truyện rất đơn giản.
Thời điểm đi học, một học sinh trộm mua chocolate, lúc lão sư không chú ý, lặng lẽ bỏ vào trong miệng, lại không nghĩ tới bị mấy bạn học nhìn thấy, bọn họ giành tới giành lui thì bị lão sư phát hiện.
Học sinh lập tức đem chocolate nhét vào miệng lão sư, thành công tránh bị xử phạt.
Phân cảnh cuối cùng là năm thiếu niên đối diện với camera hô to thông điệp quảng cáo.
Chỉ Ngụy Tử Dương: "Cho cậu ta nhân vật này, lúc nói từ quảng cáo để cậu ta đứng chính giữa."
Cuối cùng, vẫy vẫy tay, ý bảo trợ lý đừng quấy rầy mình.
Chờ trợ lý đi rồi, Đỗ Minh Khải tâm tình bực bội nằm lên ghế, lấy di động ra, click mở một cái icon app màu cam, xem một lát.
Ở trong mọt bài đăng liền bình luân hai câu:
【 ta gần đây đã đến giai đoạn bình cảnh, thế nhưng tu luyện thế nào cũng không đột phá được, bực bội...... Môi trường hiện tại không tốt, tu luyện càng thêm gian nan a 】
Mới vừa bình luận xong, trợ lý trở lại, ở bên tai hắn: "Đỗ đạo, diễn viên đã hóa trang xong, sẵn sàng vào vị trí."
Một nhóm thiếu niên thanh xuân dạt dào từ cửa bước vào.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đỗ Minh Khải cảm thấy ngay khi nhóm thiếu niên kia bước vào, phiền muộn đã bao phủ hắn mấy ngày nay tiêu tán một chút.
Không chỉ có như thế, linh khí xung quanh người hắn, cũng khác hẳn so với bình thường.
—— dư thừa, thuần túy, so ngày thường nhiều hơn gấp đôi!
Đỗ Minh Khải sửng sốt một lát, hắn không thể tưởng tượng mà nhắm mắt, cảm thụ được linh khí được vận hành trong cơ thể mình, trong lòng cực kỳ chấn động.
Đây là, sao lại thế này?!!
Trợ lý nhỏ giọng: "Đỗ đạo?"
Đỗ Minh Khải mở mắt ra, bình phục một chút tâm tình: "Ân, chuẩn bị cảnh quay."
Nói xong, hắn theo tầm mắt trợ lý nhìn về phía phim trường.
Bố trí cảnh tượng tốt, năm thiếu niên mặc đồng phục của đoàn phim cung cấp, ngoan ngoãn đứng thành một vòng, nghiêm túc nghe phó đạo diễn hướng dẫn.
Năm thiếu niên này đều có khí chất đặc sắc riêng, nhưng tầm mắt Đỗ Minh Khải lại mạc danh dừng ở trên người thiếu niên đầu tiên đứng bên phải.
Là một thiếu niên cực kỳ tinh xảo.
Vai lưng gầy hẹp, làn da thật trắng, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp.
Mắt cười cong cong, còn có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nơi cuối mắt.
Xinh đẹp lại sạch sẽ, còn cực kỳ ưa nhìn.
Làm cho người ta không nhịn được mà muốn ở gần cậu ấy......
Đỗ Minh Khải quay đầu, bất mãn hỏi trợ lý: "Mấy diễn viên mới kia, cứ như vậy mà diễn sao?? Tới đây cũng không chào hỏi ai một tiếng?"
Trợ lý trầm mặc một lát: "Khụ khụ, lúc mấy thiếu niên đó tới chào ngài, ngài lúc ấy nhắm hai mắt không...... Không phản ứng bọn họ."
Đỗ Minh Khải: "......"
Chờ đến lúc diễn viên vào vị trí, Đỗ Minh Khải lại không hài lòng.
Hắn hướng trợ lý vẫy tay, "Vị trí này, là sao mà sắp xếp?"
Thấy trợ lý vẻ mặt không hiểu, Đỗ Minh Khải chỉ thiếu niên đứng chính giữa: "Người đứng ở giữa như thế nào là cậu ta?"
Trợ lý nhìn một cái, yên lặng: "Cậu ấy chính là Ngụy Tử Dương, cái kia, là ngài vừa mới phân phó......"
Đỗ Minh Khải: "......"
Hắn liếc mắt nhìn thiếu niên đứng trong góc, nói, "Được rồi, Action!"
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra.
Này quy mao đạo diễn, rốt cuộc cũng Action a.
Kết quả cơn giận này được nới lỏng ra không tới hai phút, lại thấy Đỗ Minh Khải hô dừng lại, rồi ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt.
Trợ lý chạy tới: "Đỗ đạo?"
Đỗ Minh Khải ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn nhìn vào màn hình: "Có cảm thấy không đúng chỗ nào?"
Trợ lý nhìn kỹ hơn.
Bố trí không có vấn đề gì, sắc thái cũng không quá xấu, nhan sắc của các diễn viên tham gia cũng không kém, trong đó còn có một người với đôi mắt rất sáng.
"Có...... Có vấn đề gì?"
Đỗ Minh Khải mắt trợn trắng: "Cậu không cảm thấy, cậu ta ——"
Ngón tay chỉ một thiếu niên trên màn hình, "Không nên ngồi ở góc sao?"
Người đẹp như vậy! Sao lại không vào vai chính!
Sao có thể ngồi ở góc!
Thật không dám dấu diếm, từ lúc đứa nhỏ này bước vào cho tới bây giờ, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi người cậu ta.
Tựa hồ có một loại ma lực kỳ lạ, hấp dẫn hắn.
...... Đôi mắt nhìn cậu ấy đến nỗi luyến tiếc chớp.
Nhìn thiếu niên an tĩnh ngồi trong một góc, hắn thậm chí có cảm giác đau lòng nhàn nhạt, chỉ nghĩ lập tức kêu cắt, đem cậu ấy đưa vào vị trí chính giữa.
Trợ lý trợn to mắt thấy hai giây, không theo kịp mạch não của đạo diễn: "Thật là...... Ngồi ở đâu?"
Đỗ Minh Khải không chút do dự: "Để cho cậu ấy đổi nhân vật với Ngụy Tử."
Trợ lý: "Nhưng mà, Ngụy Tử Dương là Ngọc tỷ......"
Đỗ Minh Khải vô cùng dứt khoát: "Đổi!"
Bất quá chỉ là một ân tình thôi, nào so được với Tống...... Tống......
Đỗ Minh Khải: "Đúng rồi, người mới này tên gọi là gì?"
Trợ lý nhìn vào danh sách diễn viên: "Tống Nghiên."
......
Vì thế, Ngụy Tử Dương ngồi ở vị trí trung tâm, cặp mông trên còn chưa kịp nóng, liền nghe phó đạo diễn cầm microphone: "Ngụy Tử Dương."
Ngụy Tử Dương vội vàng đứng lên, trên mặt phô ra một nụ cười mê người được luyện tập không biết bao nhiêu lần: "Đạo diễn, làm sao vậy?"
"Cậu," phó đạo diễn là đang bận rộn, không rảnh mà nhìn nụ cười của hắn ta, trực tiếp vội vàng, "Đổi nhân vật với Tống Nghiên đi."
Ngụy Tử Dương ngơ ngẩn, hắn hoài nghi mình đang nghe lầm: "Cái gì?"
Phó đạo diễn đề cao thanh âm, lặp lại: "Đổi nhân vật với Tống Nghiên!"
Ngụy Tử Dương vẫn có chút không phản ứng: "Không phải, tôi...... Ngọc tỷ......"
Phó đạo diễn không kiên nhẫn: "Vô nghĩa cái gì, kêu cậu đổi thì đổi đi, động tác nhanh lên!"
Ngụy Tử Dương: "......"
Hắn cắn chặt răng, đứng dậy đi về phía Tống Nghiên.
Nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cậu một cái.
Lại lần nữa!
Rõ ràng Ngọc tỷ đã an bài ổn thỏa, còn nói với hắn, hắn sẽ được một nhân vật có nhiều cảnh quay nhất.
Rõ ràng đã bắt đầu quay, lại đột nhiên bị Tống Nghiên thay đổi.
......
Này nhất định là Tống Nghiên giở trò quỷ!
A, tâm cơ sâu như thế, đã coi khinh cậu ta rồi.
Tống Nghiên tâm cơ thâm trầm giờ phút này đích xác đang lập bàn tính nhỏ sâu không lường được.
—— sốt thịt bò, sốt thịt bò, sốt thịt bò......
Ngụy Tử Dương oán hận trừng mắt Tống Nghiên, muốn cho cậu ta một ánh mắt công kích sắc bén, không nghĩ đối phương căn bản không chú ý tới hắn, chỉ thẳng tắp đi lướt qua người hắn, đồng phát ra một tiếng "mút" của âm thanh nước miếng.
Ngụy Tử Dương: "............"
......
Trợ lý của Đỗ đạo đi về phía cửa, nhìn hai người trao đổi nhân vật, không thể không bội phục Đỗ đạo.
Gừng càng già càng cay a!
Hai người trao đổi một chút như vậy, quả nhiên thuận mắt nhiều.
Đang nghĩ ngợi, không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh đi.
Hắn quay đầu, nhìn thấy một nam nhân tây trang phẳng phiu đứng bên cạnh người hắn.
Hắn ngẩn người, đột nhiên mồ hôi lạnh liên tục: "Lục ——"
Mới vừa mở miệng, liền bị đặc trợ phía sau nam nhân tiến lên một bước ngăn lại.
Hắn vội vàng ngậm miệng.
Trong lòng lại kinh ngạc không thôi.
Ôi trời ơi!
Lục tổng tập đoàn Lục thị a!
Hắn...... Hắn như thế nào tới!
Một cái quảng cáo chocolate nho nhỏ như vậy, cũng đáng để vị này đích thân tới sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.