Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm

Chương 12:




Sau khi phát sóng được hơn một tháng, 《 Trại Tập Trung Idol 》 tổ tiết mục chỉ cần thở cũng ngửi được hơi nghèo rốt cuộc được như ý nguyện – bước lên bảng hot search Weibo.
# Dụ Ứng Giản và Cảnh Dư chung khung hình của 《 nhật ký tập huấn 》 #
Đề tài mới được đưa ra, cư dân mạng cùng nhau buôn dưa thảo luận rất sôi nổi.
【 hai đại nam thần ở cùng nhau rồi! Bức hình thế kỷ a, tách tách! 】
【kỳ này quá đẹp đi, La Kiệt Linh đùa giỡn cực kỳ hài hước, Tống Nghiên nhìn nhuyễn manh, thế nhưng là đại boss a, với tình trạng thể chất của cậu ấy quá tốt để trở thành một vận động viên nha 】
【 cuối cùng, mọi người có xem ảnh đế cùng thiên vương cùng so tài trong trò chơi ai chớp mắt trước không, ha ha ha ha ha cười điên 】
【 Nghiên Nghiên của mị thật sự có thể làm a! Ôi sức bật của vòng eo kia, mị yêu nhất đó!! 】
【 ảnh đế thiên vương đua với nhau ha ha ha, quá đáng yêu rồi 】
Tất nhiên, ở đâu có fans hâm mộ, ở đó chính là bãi chiến trường, ngoại trừ những bình luận hài hòa này, video cũng khiến cho một ít người tranh luận:
【nói thật, mọi người không cảm thấy có chút khác thường sao. Trong một vài cảnh quay, thời điểm Nghiên Nghiên chơi, khóe miệng của ảnh đế cùng thiên vương đều rất vi diệu a. Huống hồ, chỉ là nửa giờ nghỉ ngơi mà thôi, không cần thiết phải tranh nhau như vậy đi? Nước mắt của Cảnh ca cơ hồ sắp trào tới nơi rồi......】
【 lầu trên có ý gì? Là chương trình tạp kỹ không tốt sao? Nếu chiếu theo lời của bạn, Dụ ảnh đế cùng Cảnh thiên vương là vì thể diện của chương trình nên mới tham gia chơi? Sao có thể a! Sao bạn không nói hai người họ đến tham gia tiết mục này là vì Nghiên Nghiên đi? Một người mới mà thôi, cũng dám ăn vạ với người hâm mộ của ảnh đế thiên vương. Ta thật là ha hả. 】
【......】
Tuy rằng bình luận không hài hòa, nhưng độ nóng thật sự chạm đến đỉnh cao.
La Kiệt Linh nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt hưng phấn lắc lắc Tống Nghiên: "Thấy không thấy không! Có người khen tôi hài hước đó nha!"
Khen?
Tống Nghiên bị lắc đến đầu óc choáng váng, màn hình di động cũng không thấy rõ, cậu liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Ân ân, ánh mắt cô ấy thật tốt!"
La Kiệt Linh tiếp tục hưng phấn: "A a a mẹ tôi nói rằng tôi sẽ bị loại từ vòng đầu tiên rồi đấy chứ, không nghĩ tới tôi cẩu thả cũng ở được tới vòng này!"
Tống Nghiên tiếp tục khen: "Đúng đúng, cậu chính xác là một thiên tài!"
La Kiệt Linh được khen thật sự rất vui vẻ, toàn thân khoan khoái, liền thấy Tống Nghiên chớp chớp mắt, mỉm cười: "Cho nên, không tập nhảy? Không luyện hát sao?"
La Kiệt Linh tức thì như quả bóng xì hơi, kéo cậu: "Đi, đi tập nhảy. Lão tử muốn quật khởi!"
......
Thiếu niên muốn quật khởi La Kiệt Linh dẫn con cá muối Tống Nghiên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuống lầu, mới vừa ra khỏi cửa, lại bị hoảng sợ.
"Ngọa tào!"
Tống Nghiên đã sớm hình thành thói quen nói chuyện của hắn, bình tĩnh mà đi theo: "Làm sao vậy?"
La Kiệt Linh vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt cứng ngắc như được bôi axit hyaluronic, chỉ trương cái miệng nhỏ đóng mở một cách máy móc: "Hướng 10 giờ, hình như có fans!"
Tống Nghiên theo theo phương hướng hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, quả nhiên, có mười mấy cô gái đang chụm năm chụm ba đang đứng hoặc ngồi xổm, trong đó có hai người màng trên cổ mang chiếc máy ảnh SLR, thỉnh thoảng lại nhìn khắp nơi.
Có một khoảng cách giữa ký túc xá và tòa nhà luyện tập, cậu từng nghe La Kiệt Linh hâm mộ mà nhắc tới, trong chương trình 《 Cất Cánh Đi Thần Tượng 》,các tuyển thủ mỗi lần từ ký túc xá đi ra ngoài, bên ngoài rào chắn có vô số fans xếp hàng vây xem, trường thương đoản pháo, lại giống như đi dự thảm đỏ.
Mà bọn họ nhân khí thảm đạm......
Trừ trước tới nay đều chưa nếm được đãi ngộ này nha.
La Kiệt Linh: "Hẳn là fans của Ngụy Tử Dương."
Tống Nghiên cảm thấy rất có lý, nghiêm túc gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy!"
Tuy rằng Ngụy Tử Dương tương đối chán ghét, nhưng thật sự là nhân khí cao.
Nói như vậy, La Kiệt Linh tức khắc không khẩn trương, mới vừa bước ra hai bước, liền nghe phía các fans truyền đến vài tiếng: "Ra tới ra tới!"
Ngay sau đó, một cô gái la lớn: "Tống Nghiên!"
Tống Nghiên một đầu quay lại, liền đối diện với một ống kính tối om.
Tách tách một tiếng.
Cô gái cầm camera với gương mặt tươi cười, cô lắc lắc nắm tay: "Tống Nghiên, cố lên!"
Ngay sau đó, thanh âm mồm năm miệng mười truyền đến:
"Nhãi con Nghiên Nghiên, cậu là giỏi nhất!"
"Nghiên Nghiên, mẹ yêu con, con cố lên nha!"
"......"
Các cô gái vừa mới bắt đầu còn thẹn thùng, còn thực khắc chế, nhưng về sau giọng nói các lúc càng to hơn.
La Kiệt Linh sửng sốt: "Mọi ngươi là, fans Tống Nghiên?"
Không phải Ngụy Tử Dương!
Lúc này, các cô gái đồng thanh lớn tiếng: "Đúng!"
Cô gái đứng đầu hẳn là người biết tổ chức, trong tay cô cầm một con búp bê, thật cẩn thận nói: "Tống Nghiên, đây là món quà mà fans club tặng cho cậu, hy vọng cậu có thể nhận lấy."
Tống Nghiên lúc này có chút ngốc, cậu theo bản năng đi qua, ngón tay tinh tế mảnh mai nhẹ nhàng cầm lấy con búp bê xù: "Đây là, cho tôi?"
Cô gái che lại trái tim nhỏ đập thình thịch, đỏ mặt: "Đúng rồi, Tống Nghiên, chúng tôi thực thích cậu, cậu nhất định phải chiếu cố mình cho tốt nha!"
Tống Nghiên rũ mắt nhìn búp bê trong tay, vành tai nhỏ dưới ánh mặt trời ửng lên màu hồng nhạt: "Được."
Ngẩng đầu, tươi cười nhìn về phía các cô gái.
Các cô gái che lại trái tim nhỏ, kích động hét lên thật to.
"A a a hảo soái a! Người thật còn đẹp trai hơn trên TV nữa!"
"Cái cười này khiến tôi không chịu nổi rồi, tình mẫu tử đã đứt!"
"Lỗ tai Nghiên Nghiên hồng hồng, thật đáng yêu nga!"
"......"
Trong tiếng thét chói tai của các fans, hai người hốt hoảng mà đi đến tòa nhà công tác, La Kiệt Linh bỗng nhiên vui mừng mà thở dài: "Không tồi a Tống Nghiên, thật cho tôi mở rộng tầm mắt nha!"
Lại ôm lấy cổ của cậu, cười hì hì: "Cẩu phú quý a!"
Sau đó, bắt đầu mặc sức tưởng tượng: "Ta đoán, không lâu về sau khi chúng ta đi ra ngoài sẽ có fans chụp hình nha! Không xong rồi, sự soái khí của tôi không che dấu được rồi......"
Tống Nghiên nhìn đầu tóc mái của hắn được tạo hình độc đáo, uyển chuyển nhắc nhở nói: "Ngạch, lần sau trước khi ra ngoài, vẫn là nên chải tóc cho tốt nha."
La Kiệt Linh đứng hình ba giây, rồi sau đó: "Ngọa tào, tôi ra ngoài không chải tóc? Mau mau mau, lấy gương cho tôi...... Mẹ nó, tóc mái thành như vầy, có khác gì bộ dáng của quỷ đâu???"
......
Cả buổi chiều, La Kiệt Linh luôn ảo não không muốn ra ngoài, Tống Nghiên muốn chọc vui hắn nhưng hắn vẫn ủ rũ a.
Mãi đến khi Ngô đạo đưa vài người bọn họ vào văn phòng, mang đến một tin tức bùng nổ.
Năm thiếu niên sửng sốt: "Năm người chúng tôi, đi quay quảng cáo chocolate?"
Ngô đạo mặt đỏ rần: "Đúng vậy, hơn nữa là Wedel chocolate! Là sản phẩm của tập đoàn Lục thị!"
La Kiệt Linh: "Lục thị? Trời ạ, Wedel thế nhưng là Lục thị!"
Tống Nghiên không hiểu lắm: "Lục thị là gì?"
La Kiệt Linh lúc này rất sung sức, hai mặt tỏa sáng mà phổ cập kiến thức về tập đoàn Lục thị cho cậu.
"Nghe qua quảng trường Khoa Đức chưa, chính là nhà hắn, còn có bất động sản Khoa Đức, khách sạn vạn thánh, di động phi ốc...... Quá nhiều, rất nhiều các ngôi sao lớn đều từng quay quảng cáo sản phẩm của họ a. Đúng rồi, Dụ lão sư hình như cũng đã từng quay quảng cáo rồi đó?"
Năm thiếu niên vừa nghe tới điều này, nhanh quay đầu nhìn về phía Dụ lão sư đang đứng bên cạnh.
Dụ lão sư, giống như đang nhìn Tống Nghiên...... Hay là bức tranh đằng sau?
Đột nhiên nhận được ánh mắt nóng bỏng – Dụ Ứng Giản không dấu vết mà đem ánh mắt thu hồi, hơi hơi mỉm cười: "Không sai. Các cậu là lần đầu tiên nhận được quảng cáo?"
Mấy người đồng thời hung hăng gật đầu.
Đâu chỉ là lần đầu tiên nhận được quảng cáo a, vẫn là lần đầu tiên biết mình thế nhưng có thể nhận quay quảng cáo!
Hơn nữa là tập đoàn Lục thị!
Dụ Ứng Giản nghiêm trang gật đầu: "Phải biểu hiện cho thật tốt. Như vậy đi, tôi từng quay một quảng cáo về chocolate, có thể làm mẫu cho các cậu một chút."
Ánh mắt của mấy thiếu niên sáng lên:
"Thật vậy chăng!"
"Dụ lão sư người thật sự thật tốt quá ô ô ô!"
Dụ lão sư yên tâm thoải mái tiếp thu khen ngợi của nhóm thiếu niên, cuối cùng thập phần chính trực mà đề nghị nói: "Tôi cần một người làm bạn diễn với tôi."
Giây tiếp theo, hắn mỉm cười nói, "Là cậu đi, Tống Nghiên."
Cảnh Dư buồn tè đi nhà vệ sinh, lúc về mở cửa ra, sắc mặt liền trở nên xanh mét.
Hắn nhìn thấy gì!
Lão súc sinh họ Dụ, thế nhưng lại dám đặt móng vuốt của nó lên vòng eo của Yêu Vương nhãi con, sau đó ôm nhãi con xoay một vòng tròn 180 độ......
Nhìn thấy hắn tiến vào, lão súc sinh còn xoay vòng rất nhiều, quay đầu nhìn hắn một cái, lộ ra cái cười không rõ ý vị.
Mẹ nó!!!
Đầu óc Cảnh Dư oanh một chút nổ tung, cả giận nói: "Các ngươi đang làm gì!"
...... khiến cho Tống Nghiên đang nổ lực học quay quảng cáo bị dọa cho hoảng sợ.
Cảnh Dư lập tức phóng nhẹ thanh âm: "Không phải, ý của tôi là...... Khụ, Dụ lão sư, ngươi làm gì vậy?"
Dụ Ứng Giản trầm mê mà hút linh khí nồng đậm bên người điện hạ, thoải mái hào phóng quay đầu: "Cảnh lão sư nhìn không ra sao? Ta đang làm mẫu quay quảng cáo chocolate cho mọi người."
Cảnh Dư tức giận đến thổi râu trừng mắt.
Đánh rắm!!
Ngươi đó là quảng cáo chocolate sao?
Ngươi là đang quay quảng cáo bồn cầu thì có!
Lão tử cách xa ngươi như vậy còn ngửi được mùi hồ ly trên người của ngươi nha!
Không quảng cáo bồn cầu thật đúng là không biết trọng dụng nhân tài rồi đó!
A phi!
Hắn nhanh chóng chạy tới như một cơn gió, đẩy hai người trước mặt ra, lập tức hóa thành một bức tường hình người, chuẩn xác không lỗi lầm đem hai người ngăn cách.
Trên mặt xả ra một tia cười lạnh: "Quảng cáo chocolate đúng không? Hình như chưa ai thấy qua, vừa nhìn là thấy không phải quảng cáo chocolate đứng đắn gì!"
Quay đầu, đối với Tống Nghiên như thay một lớp gió xuân tươi cười ấm áp: "Tới đây tôi làm mẫu cho cậu cách quay chocolate đứng đắn là như thế nào."
Dụ Ứng Giản ý cười bất biến: "Phải không, ta nhớ hình như ngươi chưa từng quay qua."
Cảnh Dư ho khan một tiếng: "Khụ, ai nói! Lúc ấy hãng chocolate XX tìm ta rất nhiều lần đấy, làm người phát ngôn cho bọn họ nha!"
Dụ Ứng Giản đơn giản thắng thắn: "Chính là ngươi cự tuyệt."
Cảnh Dư: "......"
Dụ Ứng Giản tiếp tục: "Bởi vì chocolate bên đó không có vị cà rốt."
Cảnh Dư trừng mắt: "............"
Chết tiệt!
Vì thế, Cảnh Dư bởi vì chocolate không có vị cà rốt mà từ chối quay quảng cáo, giờ phút này chỉ có thể trơ mắt nhìn Yêu Vương nhãi con tôn quý, cùng với lão hồ ly, xoay vòng vòng......
Mà hắn, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm góc tường, vẽ xoắn ốc......
Mười phút sau, Dụ Ứng Giản thần thanh khí sảng vì hút xong linh khí của Yêu vương điện hạ đi tới, còn thập phần đắc ý mà ở trước mặt hắn thấp giọng khoe ra:
"Điện hạ quá đáng yêu, ngươi chưa nhìn thấy bộ dáng đó đâu, cũng chỉ có Yêu Vương điện hạ tôn quý của chúng ta, mới có thể đáng yêu nhiều đến như vậy."
"Cùng điện hạ thân mật tiếp xúc mười phút, ta cảm giác tốc độ tu luyện tăng nhanh thần tốc, nói như vậy tu vi của ta đã tiến bộ hơn nhiều."
"......"
Cảnh Dư lạnh lùng nhìn dáng vẻ của con cáo già kia, tức đến hộc máu.
Lại tiếp tục nghe nữa, chỉ sợ hắn làm cho tức giận mà tu vi giảm hết mười năm.
Đơn giản cọ một chút liền đứng lên, xú mặt đi nhanh đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa, lại nghe một cái thanh âm tươi mát dễ nghe: "Cảnh lão sư."
Cảnh Dư bước chân dừng lại, quay đầu lại liền thấy Tống Nghiên đứng ở cách đó không xa, lộc cộc chạy chậm hai bước, đứng yên trước mặt mình.
Rồi sau đó, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh lão sư, có thể ký tên giúp tôi được không! Nãi nãi tôi đặc biệt thích anh."
Cảnh Dư: "!!!"
Nhãi con, nhãi con đây là đang muốn mình...... Ký tên?
Ôi trời ơi!!!
......
Tống Nghiên vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đem chữ ký của Cảnh Dư mang về cho viện trưởng tiểu lão thái, thật vật vả lúc này mới có cơ hội, liền nhanh chân hỏi Cảnh lão sư.
Sau đó nhìn thấy Cảnh lão sư mới một giây trước tâm như tro tàn, hiện tại đôi mắt đột nhiên sáng ngời.
Nhưng không biết vì sao, Dụ lão sư cách đó không xa mặt có chút đen.
Tống Nghiên còn chưa kịp nhìn qua, notebook trong tay đã bị người đoạt đi.
Cậu quay đầu vừa thấy, Cảnh lão sư đã đề bút, cấu tứ dạt dào mà viết lên.
...... Không chỉ có chữ ký, còn tặng kèm một đoạn văn 800 chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.