Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 84: Lần thứ tư




Tần Xuyên cũng không giải thích nhiều, nói thật vẫn không ai tin, sau đó hắn rót hai cốc sữa bò, đi qua ngồi xuống cùng ăn uống.
Căn nhà này quả thực không tồi, như lời Tần Minh nói, thứ cần chuẩn bị đều chuẩn bị sẵn, ngay cả đồ ăn trong tủ lạnh định kỳ đều sẽ có người tới thay đổi.
Tần Xuyên cảm thấy, mình chuyển vào ở cũng không tồi, để không thực lãng phí.
Dùng dĩa xuyên vào một miếng lạp xưởng, Tần Xuyên cười xấu xa đưa tới bên miệng cô gái bên cạnh:
- Tới, Tiểu Vi Vi, nếm thử "lạp xưởng" của tôi đi!
Đường Vi sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút, sau khi biết rõ ý tứ của người đàn ông này, lúm đồng tiền đỏ lên, không chịu yếu thế nói:
- Không bằng tôi cho anh ăn phía dưới của tôi được không?
- Được!
Tần Xuyên không biết xấu hổ liếm đầu lưỡi.
- Tốt cái đầu anh! Thực bẩn! Đùa nghịch lưu manh nữa tôi sẽ tức giận!
Đường Vi cầm dĩa gõ Tần Xuyên.
Tần Xuyên đáng thương sờ đầu một cái:
- Là chính cô nghĩ xấu, tôi chỉ muốn ăn mì mà thôi…
Vừa gõ xong, Đường Vi dường như nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên mê ly nhìn hắn.
Tần Xuyên nháy mắt mấy cái, bị phụ nữ nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên:
- Làm sao vậy? Thực sự tức giận à?
Đường Vi cười tự giễu, lắc đầu:
- Không phải… Chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy, mình thực là ngốc, trước giờ thật ra đều là anh bảo vệ tôi, nhưng tôi cho rằng, anh là dựa vào tôi mới có thể sống an ổn.
Tên sát thủ lần trước, sở dĩ đột nhiên mất đi lực chiến đấu, hẳn là anh động tay động chân, vì sao không cho tôi biết chứ, coi tôi giống như kẻ ngốc.
Tần Xuyên nhíu mày, cười hì hì nói:
- Nếu trực tiếp nói cho cô biết, như vậy không đẹp trai, hiện giờ tự cô phát hiện, biểu lộ tôi có phong cách! Có phải hình tượng của tôi trong lòng cô nháy mắt trở nên cao lớn, không cách nào kiềm chế mà yêu tôi hay không?
Đường Vi bật cười:
- Nếu anh không nói ra, tôi đây cảm thấy anh phong độ tuấn tú, nhưng anh vừa nói như vậy… Tôi lại cảm thấy, anh là tên xấu xa hèn mọi bỉ ổi giảo hoạt!
Mặt Tần Xuyên cứng đờ, chẳng muốn nói gì nữa, xuyên một miếng lạp xưởng tự mình ăn.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn, Đường Vi cũng không đành lòng:
- Thật ra… tôi vẫn rất cảm tạ anh, nhờ có anh, tối hôm qua tôi mới không bị họ bắt được. Hơn nữa thương thế của tôi cũng có thể tốt nhanh như vậy.
- Ha ha, như vậy còn tạm được, cô phải biết, vì điều trị nội tạng bị tổn thương của cô tối qua, tôi đã mất nửa cái mạng!
Tần Xuyên không phải nói đùa, nguyên khí của hắn lại tổn thương lần nữa, thực sự mệt đến ngất ngư. May mắn hắn là thân thể Thần Mộc, tu vi và thể chất đều vững chắc, nếu không quả thực không đỡ nổi.
- Được rồi, tôi biết anh vất vả, sau này tôi nhất định tìm cơ hội bồi thường anh.
Đường Vi áy náy nói.
- Không cần lần sau, cô chỉ cần nói cho tôi biết, tại sao tối qua cô phải tới thư phòng Bạch Dạ điều tra là được rồi, tôi thực sự rất ngạc nhiên.
Tần Xuyên cười híp mắt nói.
Hắn cảm thấy, chắc chắn Đường Vi biết rõ một vài bí mật của Bạch Dạ, mà hắn cũng muốn rõ ràng, vì sao Bạch Dạ lại muốn mời chào hắn.
Đường Vi nghe xong vấn đề này, vẻ mặt hơi do dự:
- Tiểu Xuyên Xuyên… Không phải tôi muốn gạt anh, là người phụ nữ Bạch Dạ này, cùng thế lực sau lưng cô ta, cho dù anh là võ giả tiên thiên, đối mặt với họ cũng sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa anh không cần phải chọc vào phiền toái như vậy.
- Nhưng hiện giờ tôi và cô đã trên một chiếc thuyền rồi, cô cũng nên để tôi biết một chút chứ.
Tần Xuyên nói.
Đường Vi thở dài:
- Anh nói cũng đúng… Nhưng cả câu chuyện, nói rất dài dòng…
Đang lúc cô gái muốn mở miệng kể, di động của Tần Xuyên vang lên.
Tần XUyên đi tới bên sofa, lấy di động trong túi quần ra, vừa nhìn, dĩ nhiên là Liễu Hàn Yên gọi tới!
Hôm nay hắn không dám bỏ qua điện thoại của cô nàng này nữa, dù sao cũng đã cam đoan rồi, sau đó hắn nhấn nút nghe.
- Alo…
Vừa nhận điện, trong điện thoại không có động tĩnh!
Tần Xuyên sửng sốt một chút, cẩn thận xem xét, cả bộ mắt đều tối lại!
- Con bà nó!
Tần Xuyên khóc không ra nước mắt, tối qua không quay lại tiệm nét, không mang theo sạc, kết quả di động qua một đêm liền hết điện!
Thật sự đúng lúc, Liễu Hàn Yên gọi điện tới, mình lại không nhận, cô nàng này phân nửa cho rằng mình lại bỏ qua điện thoại của cô ta!

Năm phút trước, quân khu Giang Nam, bộ đội đặc chủng Hàn Thứ, văn phòng Tổng chỉ huy.
Sáng sớm, Liễu Hàn Yên đang bận đọc tình báo mới nhất, liền nhận được điện thoại của cha mình là Liễu Trung Nguyên gọi tới.
- Cha.
Liễu Hàn Yên đơn giản gọi một tiếng, cũng không có nhiều cảm giác.
Bên kia điện thoại là giọng nói của Liễu Trung Nguyên, Tư lệnh quân đội Phương bắc, rất trầm ổn, giống như là hạ chỉ lệnh với quan quân cấp dưới.
- Yên Nhi, gặp mặt Tần Xuyên chưa?
- Gặp qua rồi.
- Tần gia đã đưa sính lễ tới Liễu gia chúng ta, hôn lễ của hai con tạm thời còn chưa định được ngày tốt, trước đó, hai ngày này đăng ký kết hôn, làm vợ chồng trước đí.
Liễu Hàn Yên nói:
- Cha, đội lính đánh thuê Đông Nam Á kia còn chưa nắm được hành tung xác thực, lúc nào cũng có thể đổ bộ Đông Hoa, nhìn chằm chằm vào số văn vật của chúng ta, con muốn chờ khi nào tìm được đám lính đánh thuê kia, sau khi tiêu diệt bọn họ, sẽ làm thủ tục kết hôn.
- Không cần con đi đâu xa xôi, đăng ký kết hôn ngay ở thành phố Đông Hoa, chứng thực danh nghĩa vợ chồng.
Người Cơ gia vẫn luôn ý đồ ảnh hưởng quan hệ thông gia của chúng ta và Tần gia, con kết hôn sớm một chút, cũng là cắt đứt suy nghĩ của họ.
Liễu Trung Nguyên nói.
- Con biết rồi.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, hóa ra là Cơ gia không ngừng tới đề thân, khiến cho cha mình mất kiên nhẫn.
Bản thân cô thì không sao cả, nhưng nghĩ tới người trong gia tộc sẽ có áp lực rất lớn, dẫu sao trước mắt Cơ gia có thực lực mạnh nhất trong năm gia tộc cổ võ.
Mà Liễu gia muốn quan hệ thông gia với Tần gia, ngoại trừ thực hiện hôn ước ra, còn có suy nghĩ, đó chính là liên hợp lại cùng đối kháng Cơ gia.
Dù sao, Liễu gia và Cơ gia ở cùng một nơi, sẽ trở thành một phía yếu thế, nhưng quan hệ thông gia với Tần gia, lại có thể nắm giữ chủ động, rất có lợi đối với gia tộc.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Hàn Yên nhìn đồng hồ, nếu như hiện giờ đi tìm Tần Xuyên, hẳn là buổi sáng có thể xong xuôi thủ tục, cũng không tốn thời gian.
Cô lấy điện thoại đặc chế màu đen ra, bấm dãy số của Tần Xuyên.
Lần này, hắn nhận điện rất nhanh…
- Tần Xuyên, tôi…
- Tít tít…
Không chờ Liễu Hàn Yên nói một câu đầy đủ, điện thoại bên kia truyền tới tiếng bị ngắt.
Liễu Hàn Yên ngây ra một chút, chờ khôi phục tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp của cô phủ kín sương lạnh!
Lần thứ tư! Người đàn ông này lần thứ tư cúp điện thoại của cô!
Trước đó còn cam đoan với cô, không dám cúp điện thoại lần nữa!
Rốt cuộc hắn coi Liễu Hàn Yên cô thành cái gì? Chẳng lẽ thực sự cho rằng, mình muốn gọi điện thoại cho hắn, mình yêu cầu kết hôn với hắn sao?
Đàn ông khác nghĩ hết biện pháp tới gần mình, nhưng tên này, lại nhiều lần dùng thủ đoạn vụng về tắt điện thoại như vậy, ý đồ thoát khỏi cô.
- Ngây thơ, ngu xuẩn…
Liễu Hàn Yên cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nói ra hai từ đánh giá Tần Xuyên.
Hình tượng của vị hôn phu này, trong mắt cô đã rơi xuống đáy cốc!
Đồng thời, chiếc điện thoại màu đen trên tay cô, dĩ nhiên bị một luồng khí lạnh ngưng kết thành khối băng!
Rốp!
Điện thoại rơi xuống mặt đất, vỡ vụn.
Liễu Hàn Yên giẫm lên mảnh vụn, đi ra ngoài phòng làm việc, vừa vặn gặp phải Y Phi muốn đi vào tìm cô.
- Tướng quân! Ngài muốn đi đâu?
Y Phi chào một cái, nhìn sắc mặt Liễu Hàn Yên không tốt, tưởng rằng có quân vụ quan trọng, vô cùng ân cần.
Liễu Hàn Yên hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc:
- Y Phi, tôi cần tìm được vị trí của Tần Xuyên hiện giờ, định vị tín hiệu điện thoại di động của hắn ra, gửi lên xe!
- Tướng quân, ngài muốn đi tìm Tần Xuyên sao? Tôi đi cùng ngài chứ…
Y Phi rất lo lắng.
- Không cần, cô tọa trấn thay tôi ở đây một buổi, tạm thời chỉ huy, lần này tôi một mình ra ngoài một chuyến.
Liễu Hàn Yên không nói nhiều lời, đi tới chiếc Hummer H2 dừng bên ngoài, lên xe, khởi động.
Hummer cải trang phát ra tiếng nổ vang như dã thú, vung lên một lớp bụi mù, chạy như điên rời khỏi quân khu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.