Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 56: Chọn rất đúng thời điểm




Thứ bảy, Tần Xuyên bận rất nhiều việc.
Hắn đã nhận lời đi mua sắm với Diệp Tiểu Nhu, đồng thời cũng đến điều trị cho Chu Phương Tinh.
Nội thương của Tần Xuyên đã đỡ nhiều rồi, chỉ là nguyên khí còn chưa bình phục, nhưng đã nhận lời, Tần Xuyên đành phải kiên trì đến châm cứu cho cô gái kia.
Chu Vân Phong lại đích thân đi đón Tần Xuyên, dọc đường không ngừng thỉnh giáo hắn về một số vấn đề trong Trung y, dáng vẻ chăm chỉ như học sinh tiểu học.
Đến đại viện của nhà họ Chu, vừa mới bước vào đại sảnh, Tần Xuyên thấy Chu Phương Tinh đang ngồi trên xe lăn nói chuyện với một thanh niên tướng mạo khôi ngô, dáng vóc cao lớn.
Thanh niên kia mặc áo sơ mi Versace, làn da trắng trẻo, trán lộ ra một chút khí chất quý tộc.
Chu Vân Phong nhìn thấy người thanh niên kia, lộ vẻ bất ngờ, tươi cười hỏi:
-Tôn Vĩ? Cháu vừa từ nước Anh trở về hả?
Tôn Vĩ quay lại, ánh mắt khẽ lướt qua người Tần Xuyên, rồi cúi đầu cười, nói với Chu Vân Phong:
-Đúng vậy, ông Chu, cháu về đêm hôm qua, sợ làm phiên Tinh nhi, cho nên sáng nay mới sang thăm cô ấy.
-Ha ha, cháu có lòng là được rồi, thật ra không cần gấp như vậy.
Chu Vân Phong nghiêng người, định giới thiệu Tần Xuyên.
Nhưng thanh niên đã chủ động giơ tay ra với Tần Xuyên, tự giới thiệu:
-Là Tần bác sĩ? Chào ngài. Tôi là Tôn Vĩ của nhà họ Tôn, cảm tạ ngài đã trị liệu cho Tinh nhi.
Tần Xuyên hoàn toàn không quan tâm gã là tên khỉ gió nào, tuy cố che giấu, nhưng trong ánh mắt của cái tên đỏm dáng này vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo, tuyệt đối không phải là loại tốt đẹp gì.
-Đâu phải là trị liệu cho anh, anh cảm tạ tôi cái quái gì chứ!
Tần Xuyên trợn mắt, không bắt tay gã.
Tay Tôn Vĩ đờ ra giữa không trung, vẻ mặt rất khó coi.
Chu Phương Tinh cắn môi khẽ cười, “Lão tổ tông” này thật đúng là thô lỗ, chỉ là ứng phó xã giao một chút, mà cũng không chịu.
Chu Vân Phong khẽ giải thích:
-Tần tiên sinh, cậu đừng trách. Ông nội của tiểu Vĩ là bạn của tôi, hai nhà chúng tôi đều làm y dược.
-Từ nhỏ tiểu Vĩ đã có hôn ước với Tinh nhi, mặc dù chỉ là lời ước định bằng miệng giữa hai trưởng bối chúng tôi, nhưng cậu ấy vẫn luôn quan tâm đến Tinh nhi.
Tôn Vĩ lại rất chân thành nói:
-Ông Chu, qua nhiều năm rồi, trong lòng cháu vẫn chỉ có Tinh nhi. Sáu tháng cuối năm, cháu sẽ không tiếp tục thường xuyên đi công tác, mà sẽ nghiêm túc theo đuổi Tinh nhi, cầu hôn cô ấy.
Chu Phương Tinh đỏ bừng mặt:
-Tôn Vĩ, đừng có nói lung tung! Đây chẳng qua là lời ước định bằng miệng của người lớn, không tính!
-Tinh nhi, tôi biết mấy năm nay tôi công tác ở nước ngoài, lạnh nhạt với cô, nhưng hiện giờ, việc hợp tác giữa nhà tôi và mấy nhà máy sản xuất thuốc bên Anh quốc đã đàm phán xong rồi, tôi chỉ muốn ngày nào cũng có thể ở bên cạnh cô.
Tôn Vĩ chân thành nói.
Tần Xuyên cười thầm, hóa ra trước đó ở nước ngoài! Thật là vừa khéo, nghe Chu Phương Tinh vừa có dấu hiệu phục hồi, là hấp tấp chạy về nước, đúng là chọn thời điểm thật đúng lúc nha!
-Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho Phương Tinh, thì mau tránh ra để tôi trị liệu cho cô ấy.
Tần Xuyên xua tay, đuổi Tôn Vĩ đi chỗ khác như đuổi ruồi.
Khóe mắt Tôn Vĩ nheo lại, cố nén lửa giận, cười nói:
-Tôi đang muốn biết một chút về y thuật cao siêu của Tần bác sĩ, mong Tần bác sĩ đừng coi tôi như người xa lạ.
Tần Xuyên cười khà khà:
-Tôi không để tâm, dù thế nào cậu xem cũng không hiểu, nhưng có thể Phương Tinh sẽ mất hứng, đúng không Phương Tinh?
Vẻ mặt tự tin, Tôn Vĩ phản bác:
-Không có đâu, tôi và Tinh nhi lớn lên từ nhỏ…
-Tôn Vĩ!
Không đợi anh chàng họ Tôn cao lớn, đẹp trai và giàu có kia nói xong, Chu Phương Tinh đã kìm không được cắt ngang:
-Không tiện chút nào! Lúc trị liệu, anh đừng có tới gần, hay là anh về trước đi? Cám ơn anh đã tới thăm.
Lúc châm cứu, bị Tần Xuyên nhìn thấy hết, cũng là không còn cách nào, cô không muốn có thêm người khác nhìn thấy.
Tôn Vĩ lộ vẻ xấu hổ, đồng thời cũng có phần không thể tin được, từ trước đến giờ, Chu Phương Tinh rất dịu dàng, sao hôm nay lại cương quyết từ chối một yêu cầu nhỏ nhặt của mình như vậy?
-Cậu xem đi, không phải là tôi không cho cuaaj xem, mà là Phương Tinh không thích.
Tần Xuyên nhếch miệng nói, rồi đẩy xe lăn của Phương Tinh về phía hậu viện.
Chu Vân Phong vỗ vỗ vai Tôn Vĩ:
-Tiểu Vĩ à, cháu đừng hiểu lầm. Không phải Tinh nhi ghét cháu, mà vì lúc trị liệu, thân thể con gái không được tiện lắm, chỉ có thể để một mình Tần tiên sinh trong phòng, những trưởng bối như tôi, cũng không dám tới gần đâu.
Ông ta không giải thích còn đỡ, vừa giải thích, Tôn Vĩ càng nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng căm tức.
Nói như vậy, thì ra thân thể Chu Phương Tinh đã bị Tần Xuyên nhìn thấy hết rồi?!
Tuy từ nhỏ gã quen biết Chu Phương Tinh, nhưng ngay cả bàn tay cô, gã cũng chưa từng được nắm, càng chưa được nhìn thấy thân thể ngà ngọc của cô, vậy mà bây giờ lại để cho một tiểu tử nghèo kiết kia được hưởng?!
Tôn Vĩ gượng cười:
-Không sao, ông Chu, cháu sẽ ở bên ngoài chờ Tinh nhi trị liệu xong ạ.
-Tốt, cháu ở lại dùng cơm trưa nhé.
Chu Vân Phong vẫn có phần ưa thích chàng trai này, sốt sắng mời.
Tôn Vĩ gật đầu:
-Dạ. À, ông Chu, lần này cháu mua được thủ bút của Mễ Phất đời Bắc Tống từ một nhà sưu tầm bên Anh quốc, để tặng cho Tinh nhi, hay là cháu lấy ra cho ông xem thử, đợi lát nữa cho Tinh nhi một niềm vui bất ngờ.
Chu Vân Phong nghe xong, mừng rỡ mỉm cười:
-Tốt lắm, cháu thật có lòng, biết Tinh nhi thích những bức thư họa cổ, cháu mang ra để cho ông già này cũng được mở mang tầm mắt với, thủ bút của Mễ Phất cũng không thấy nhiều đâu!
Trong phòng khách, Chu Vân Phong tiếp đãi Tôn Vĩ, thưởng thức chữ của Mễ Phất.
Trong phòng của Chu Phương Tinh, Tần Xuyên tranh thủ thời gian, tiến hành đợt trị liệu thứ hai cho cô.
Đã có kinh nghiệm lần trước, Chu Phương Tinh nằm sấp trên giường, để mặc Tần Xuyên kéo quần xuống giúp mình, rồi châm kim và dùng chân khí điều tiết kinh mạch.
Nhưng Tần Xuyên vẫn cảm thấy rất áp lực, Chu Phương Tinh đang dần bình phục, khiến cặp đùi của cô càng sáng bóng và đầy co giãn, dường như phát ra một làn ánh sáng trong trẻo.
Hắn hít mấy hơi thật sâu, mới đè nén được luồng hơi nóng rực từ bụng dưới đang bốc lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi dược thảo.
-Nhiều dây thần kinh trên hai chân của cô đã sống lại rồi, cho nên đợt trị liệu này, có thể cô sẽ cảm thấy rất ngứa, cũng có thể thấy đau, cô cố chịu đựng một lát.
Tần Xuyên ôn tồn nói.
Chu Phương Tinh đáp:
-Không sao. Tôi còn phải cảm ơn anh, hai ngày nay tôi có cảm giác như mình đang mơ, hai chân tôi đã có thể cảm nhận được sự nóng lạnh, đau nhức, ngón chân cũng bắt đầu có thể nhúc nhích được rồi.
-Tiểu Ngữ đã đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, tình trạng của tôi đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, các chỉ tiêu cũng đã trở nên bình thường.
-Cô chịu để tôi trị liệu, là đã tin tưởng giao tính mạng của mình cho tôi, đúng ra tôi nên cám ơn cô, cô không cần cám ơn tôi đâu.
Tần Xuyên thản nhiên nói.
Chu Phương Tinh ngẩn người, trong lòng rung động: “Không ngờ anh còn có thể nói được những lời này, tôi còn tưởng anh chỉ biết nói hươu nói vượn thôi.”
Tần Xuyên nhếch miệng cười:
-Sao nào? Có phải cô cảm thấy tôi rất đẹp trai? Có phải cô cảm thấy rung động vì tôi rồi?
-Lại không đứng đắn rồi…
Chu Phương Tinh trề môi, nhưng lại cảm thấy, khi nói chuyện với hắn, tâm trạng mình rất thả lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.