Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 462: Con riêng




- Dái… dái dê? Ha… haha… - Rodolfo nhăn mặt gượng cười, hơn nữa “ông Rod” là ông nào!?
Thế nhưng ông đã có một chút thiện cảm với Tần Xuyên, tuy lợi dụng lẫn nhau nhưng ít ra người này còn thú vị.
Nataliya đứng đằng sau toát mồ hôi lạnh, chủ đề câu chuyện thay đổi nhanh thật, Kiếm Ma quả là “cao thâm khó lường”!
Rodolfo phải về báo cáo cuộc nói chuyện với Tần Xuyên hôm nay nên không có ý định ở lại lâu.
Tiễn Rodolfo đi rồi, Nataliya mới thận trọng hỏi Tần Xuyên:
- Kiếm Ma, ngài thật sự tha cho nhà Habsburg ư? Chỉ cần nhiều nhất là mười năm nữa, họ có thể tuyển mới hoặc đào tạo được một kỵ sĩ thần hữu, thậm chí là cả một đội cao thủ, như vậy khả năng uy hiếp của bọn họ đến ngài sẽ càng lớn.
Tần Xuyên mân mê Thần Quang trên tay, thong thả nói:
- Chị không hiểu ông ta nói gì à? Bọn họ muốn tiếp tục trong ổn định, không muốn gây thù chuốc oán… Mười năm? Chà, mười năm cũng lâu đấy, cho tôi tối đa năm năm là tôi không còn sợ bất kỳ kẻ nào nữa.
Tuy Nataliya không tin lắm nhưng cô cũng hi vọng Tần Xuyên mạnh lên, cô có chỗ dựa vững chắc hơn, trong gia tộc không thiếu gì người muốn lật đổ cô.
- À đúng rồi – Tần Xuyên nói – Chị đừng khách sáo thế, gọi thẳng tên tôi là được rồi, tốt xấu gì chị cũng là tộc trưởng nhà Romanov rồi, đừng hạ mình quá như thế.
Nataliya cảm kích vô cùng, nói vẻ ngượng nghịu:
- Thật sự cảm ơn, tôi… tôi có thể gọi ngài là “Tần” không?
- Nghe hơi lạ tai thôi – Tần Xuyên cười nhưng không phản đối.
Nataliya đi đến bên cái két sắt, nói:
- Tần, tôi nghĩ cái két này vẫn không đủ đảm bảo, chúng tôi có công ty sản xuất két sắt hàng đầu thế giới, chuyên chế tạo két sắt chuyên dụng cho Liên Xô đấy, có cần tôi đặt cho cậu một cái tốt hơn không?
Tần Xuyên xua tay nói:
- Không cần, chị gửi nó về nhà tôi là được rồi.
- Nhưng… thần vật quan trọng thế… liệu có… - Nataliya cảm thấy quá nguy hiểm.
Tần Xuyên lắc đầu cười nói:
- Nataliya nghĩ rằng tôi sẽ để thần vật vào trong két sắt thật à? Quá ngốc, để thần vật vào trong két sắt khác gì bật một biển báo “Thần vật ở đây đến mà lấy đi”?
Người Trung Quốc có câu nói “Ở đây không chôn ba trăm lạng bạc”, tôi chỉ dùng cái két sắt này ra vẻ thế thôi, tôi không định để bất cứ vật gì ở trong đâu, chị hiểu chứ.
Nataliya kinh ngạc, chẳng trách ban nãy Tần Xuyên không hỏi cách đổi mật mã, Rodolfo cũng không nói, rõ ràng là ông ta hiểu ý Tần Xuyên mà không muốn nói toạc ra.
Cô nhận ra so với hai con cáo một già một trẻ này mình vẫn quá ngây thơ!
Xử lý xong mối nguy từ nhà Habsburg, lại được thêm một món thần vật, đến lúc Tần Xuyên trở lại Trung Quốc rồi.
Buổi chiều, Tần Xuyên dẫn Đường Vi đi cùng đến tiệm may của Mikhail tạm biệt hai thầy trò.
Nhà Romanov có thể yên bình vượt qua cơn sóng gió này, Mikhail rất vui, hơn nữa tất cả đều bình thường, không xảy ra xung đột gì với ba nhà còn lại.
- Tần Xuyên, tôi thiếu cậu một món nợ nhân tình, lần này cậu cứu mạng tôi, còn bảo vệ được nhà Romanov khỏi rơi vào vòng khống chế của nhà Habsburg nữa – Mikhail thành thật nói.
Tần Xuyên phát ngượng, mấy chuyện này xảy ra có đến một nửa là do hắn khởi xướng nên, luôn miệng nói không cần cảm ơn.
Nhưng Mikhail là người nói lời giữ lời, ông cảm thấy Tần Xuyên giúp mình hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ gia tộc, cho nên vô cùng cảm kích.
Đêm đó, trong thư phòng gia chủ.
Tần Xuyên đem việc mình phải về Trung Quốc nói cho Nataliya. Nghe Tần Xuyên nói phải về thành phố Đông Hoa, Nataliya mừng thầm, cuối cùng cô có thể ngẩng cao đầu với tư cách gia chủ rồi, nhưng ngoài mặt ra vẻ quyến luyến không rời.
- Tần, trong nhà còn có rất nhiều người muốn chống lại tôi, cậu đi rồi tôi không biết làm thế nào – Nataliya nói khẽ.
Tần Xuyên biết thừa, cười nói:
- Được rồi, không cần giả bộ đâu, thật ra chị muốn tôi biến đi sớm phút nào hay phút đấy để mình còn ra tay gia chủ đấy chứ.
- Không… không phải, tôi không nghĩ thế đâu – Nataliya phủ nhận.
Tần Xuyên nhìn Nataliya chằm chằm, trầm giọng nói:
- Nataliya, hãy nhớ là bất kể chị làm gì cũng không được quên ai là người đem lại cho chị tất cả. Tuy tôi không ở Saint Petersburg nữa nhưng nhất cử nhất động của chị không lọt qua khỏi mắt tôi đâu.
Nataliya sợ run, cô nhớ ra Tần Xuyên còn là một hacker rất lợi hại, sau lưng còn có Hội sát thủ Phượng hoàng với mạng lưới tình báo trải rộng khắp thế giới.
Tuy không vui vẻ gì nhưng cô đành nở nụ cười mê người, áp lại gần Tần Xuyên, khuôn ngực cao đầy cũng tấn đến sát bên hắn.
- Tần, tôi sẽ không làm điều gì không phải với cậu đâu, để tôi chăm sóc cậu lần nữa trước khi về nhé, lần trước tôi không có kinh nghiệm gì cả, lần này sẽ tốt hơn…
Nataliya dán đôi môi đỏ mọng lên mặt, lên cổ Tần Xuyên, đôi tay chầm chậm cởi từng cúc áo, hôn dần xuống…
Ban đầu Tần Xuyên còn phản kháng, nếu chạm đến Nataliya thì đêm nay không hoàn thành được bước cuối cùng với Đường Vi rồi.
Nhưng Nataliya nóng bỏng như lửa, một luồng xúc cảm trơn mịn truyền đến, trong đầu Tần Xuyên nổ “ùng” một tiếng, không quan tâm đến gì khác nữa!
Một đêm không ngủ.
Hôm sau, Tần Xuyên và Đường Vi rời Saint Petersburg, nhưng Đường Vi về thẳng Luân Đôn.
Mỏ thủy tinh Bạch Dạ đặt mua đã đến nơi, Đường Vi không có người nhà ở thành phố Đông Hoa, cháu trai duy nhất là Đường Nghị lại đang đi du học, chỉ cần thỉnh thoảng lên mạng nói chuyện là được, thế nên cô tiếp tục đi tu luyện.
Tần Xuyên rất muốn đi cùng Đường Vi, “đền bù tổn thất” cho cô, nhưng Lý Vân gọi từ trong nước đến nói có việc quan trọng cần bàn bạc, liên quan đến thu mua tập đoàn mỹ nghệ của nhà họ Cơ, Tần Xuyên không còn cách nào khác đành phải trở về.
Sáng ngày thứ hai ở thành phố Đông Hoa, Tần Xuyên xuống bếp nấu bữa sáng.
Trong nhà chỉ có một mình Tần Xuyên, hình như mấy hôm rồi Liễu Hàn Yên không về, Tần Xuyên một mình rán hai quả trứng gà, rang một đĩa cơm rang to, nấu một ít canh cải, cộng thêm một bát tương ớt rồi vừa xem tivi vừa ăn.
Đây là món hắn hay ăn khi còn đang làm quản lý mạng, bây giờ gia tài đã lên đến bạc triệu nhưng khẩu vị cũ vẫn không thay đổi.
Không bao lâu sau Lý Vân đến tìm, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Tần Xuyên mặc áo ngủ ăn sáng, biểu cảm trên mặt Lý Vân đông cứng ngay lại.
Tần Xuyên lấy giấy ăn lau qua khuôn miệng bóng mỡ, cười nói:
- Làm gì lại nhìn tôi vẻ kỳ cục thế, giàu nghèo gì đều phải ăn cơm, có gì lạ đâu.
Lý Vân lúc này mới cười gật đầu:
- Chỉ là không ngờ Tần tiên sinh cũng có tài này, xin thứ lỗi.
- Đừng khách sáo, cô có muốn uống gì không tôi lấy cho?
- Không cần đâu, tôi đang cầm mấy tập tài liệu, anh chỉ cần ký là được rồi. Đây là các tài liệu liên quan đến sáp nhập cổ phần tập đoàn mỹ nghệ và phân phối các hạng mục đầu tư.
Chúng tôi muốn sang tên tập đoàn mỹ nghệ cho anh trước khi anh tham gia kỳ thi năm sau, cho nên vẫn cần anh ký tên xác nhận – Lý Vân nói thêm.
Tần Xuyên chớp chớp mắt:
- Tôi ký? Ký là Tần Xuyên á? Thế thì không phải bọn họ sẽ phát hiện ra cô ở bên phe tôi ngay à?
Lý Vân cười lắc đầu:
- Không, anh đang giữ vai trò quản lý tập đoàn Thomas, tên tiếng Anh là Frank Garrigue. Anh chỉ cần ký tên tiếng Anh là được.
- Quản lý tập đoàn Thomas? Là thân phận mà các người tạo ra cho tôi à?
Lý Vân nhún vai đáp:
- Tất nhiên không phải, nếu tạm thời tạo một thân phận mới họ sẽ nghi ngờ. Ba của Frank là Lipp Garrigue, một thành viên chủ chốt của tập đoàn Thomas.
Nhưng ông ta đang thiếu nợ đầm đìa, để tránh mặt đám chủ nợ, ông ta đã bán lại cái thân phận này cho tôi với giá rẻ, biến thành một người khác để bốc hơi khỏi thế giới.
Frank là con riêng của ông ta, kỳ thật không tồn tại, nhưng tôi đã bảo ông Lipp ký một số tài liệu xác nhận sự tồn tại của nhân vật này.
Tôi đã sắp xếp để Frank kế thừa chức vụ của ba, quyền lực tương đối lớn trong tập đoàn Thomas, tất nhiên mỗi lần tham gia hội nghị đều là tham gia qua mạng chứ không lộ diện.
Trong suốt mấy năm vừa rồi tôi vẫn âm thầm vận hành nhân vật này, những nhân vật vừa thật vừa giả kiểu này tôi và tiểu thư Bạch Dạ đều có khá nhiều.
Tần Xuyên nghẹn họng nhìn trân trối, bọn lừa đảo kinh tế này quả là đáng sợ, nghĩ bằng nửa cái đầu gối cũng biết người khiến Lipp mắc nợ nhiều đến mức phải vứt bỏ cả thân phận chính là Lý Vân.
Nhưng Tần Xuyên cũng không muốn truy hỏi “lịch sử đen tối” của người ta, hắn ký tên Frank Garrigue theo mẫu chữ ký Lý Vân đưa cho.
Bắt chước chữ ký không phải việc khó đối với hắn, chữ nào chữ nấy giống nhau như đúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.