Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 439: Rốt cục ai biến thái




Tần Xuyên nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Cô tự đi nói với em vợ tôi đi, tôi đàn ông đàn ang, có mặt mũi nào mà đi xin thứ đó giúp cô, hoặc cô gọi điện thoại cũng được, bảo con bé mang đến.
- Anh là heo à! Không nhìn thấy vừa nãy cô ta mang cơm đến tôi đều trốn Liễu Tiên Tiên sao? Tôi mặc quần áo này không tiện!
Nạp Lan Thấm nói.
Tần Xuyên một hồi xoắn xuýt, nghĩ thầm trạch nữ như cô mà còn sợ bị người khác cười nhạo, đàn ông đàn ang như hắn đi xin gói nhỏ thì không sợ bị cười nhạo à?
- Anh không đi à? Thế tôi sẽ lên giường anh ngồi!
Nạp Lan Thấm nói rồi định trở về giường.
Tần Xuyên vội ngăn lại, sợ hãi kêu lên:
- Tôi đi! Bà cô! Tôi đi còn không được à?
Tần Xuyên bất đắc dĩ đi ra khỏi cửa phòng, đầu tiên là đến nhà vệ sinh của phòng ngủ chính xem Liễu Hàn Yên có còn dư không, nhưng thấy không có nên đành đến chỗ Liễu Tiên Tiên.
Liễu Tiên Tiên đang ở trong phòng chơi game, đeo tai nghe, kêu đánh kêu giết với bạn mình ở trong công hội game.
- Em vợ, em đang chơi game à?
Tần Xuyên cười mỉm đi vào.
Liễu Tiên Tiên quay đầu lại nhìn một cái nhưng không đứng dậy, tiếp tục chơi:
- Sao anh rể lại đến đây thế? Em đang đánh phụ bản!
- Ah… anh…
Quả thật Tần Xuyên rất ngại nói thật, do dự một lát, hắn cười nói:
- Anh đến nhìn em thôi, chẳng phải hai ngày nữa em phải về Bắc Kinh à.
- Hì hì, không có chuyện gì đâu, đến lúc đó anh rể có thể đến Bắc Kinh thăm em mà!
Liễu Tiên Tiên tâm trạng rất tốt.
Tần Xuyên gật gật đầu, cũng không quấy rầy Liễu Tiên Tiên chơi trò chơi nữa, đi về phòng mình.
Nạp Lan Thấm đang khó chịu, thấy Tần Xuyên về mà chẳng cầm gì, hỏi:
- Cô ấy cũng không có à?
Tần Xuyên vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Tôi chạy đi mua cho cô một gói nhé, cô yên tâm, tôi lái xe cộng khinh công nữa, tốc độ tuyệt đối nhanh.
Nạp Lan Thấm cắn răng, trợn mắt nhìn hắn:
- Thế đi nhanh đi!
Tần Xuyên phiền muộn vô cùng, chạy như bay ra ngoài. Nên biết là hắn còn chưa bao giờ mua thứ đó cho người phụ nữ của mình, nay gặp phải mụ điên Nạp Lan Thấm này, thật đúng là đen đủi hết chỗ nói.
Đổi một chiếc xe thể thao, chạy như bay đến siêu thị gần nhất, Tần Xuyên tùy tiện cầm một đống đồ lung tung rồi cầm một bọc nhét vào giữa.
Hắn làm vậy là để nhân viên bán hàng của siêu thị không cảm thấy hắn đến đây chỉ để mua thứ này.
Khi về đến nhà cũng chỉ mất khoảng 10 phút, Nạp Lan Thấm đã vào nhà vệ sinh rồi.
Tần Xuyên gõ gõ cửa, Nạp Lan Thấm hai tay đưa ra ngoài, sau khi cầm thứ đó vào lại đóng cửa lại.
Vài phút sau, Nạp Lan Thấm sắc mặt hơi tái bước ra, cầm váy của mình, thấp giọng nói:
- Tôi về trước đây.
Tần Xuyên vừa nãy luôn có việc phải suy nghĩ, lúc này yên tĩnh mới phát hiện hình như Nạp Lan Thấm không bình thường lắm, không phải kinh nguyệt bình thường.
- Cô… đau bụng kinh à?
Tần Xuyên nhịn không được hỏi một câu.
Nạp Lan Thấm bước chân dừng lại:
- Không cần anh lắm miệng, chút đau đớn này chẳng là gì cả.
- Đừng gắng gượng nữa, một võ giả tiên thiên như cô, có thể khiến sắc mặt cô biến thành như vậy thì phải đau đến mức nào chứ.
Trong lòng Tần Xuyên thấy hổ thẹn, bản thân là bác sĩ mà lại không nhìn ra.
Nạp Lan Thấm bất ngờ quay đầu nhìn Tần Xuyên:
- Có người cầm dao cắt nội tạng của anh, nói nhảm, đau đến mức nào chứ.
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, nói:
- Hay là… đêm nay cô nằm trên giường tôi đi.
- Anh biến thái à! Tôi thế này rồi anh còn muốn làm gì tôi thế! Anh muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à?
Nạp Lan Thấm lộ ra vài phần kinh hoảng.
Vẻ mặt Tần Xuyên lập tức trở nên cứng ngắc, cười khổ không thôi:
- Tôi chỉ muốn châm cứu cho cô, giúp cô đỡ đau hơn thôi, rốt cục trong đầu cô đang nghĩ gì thế? Rốt cục ai mới là người biến thái!
- Anh biết châm cứu à?
Nạp Lan Thấm nghĩ nghĩ, bừng tỉnh:
- Đúng rồi, anh là học trò của Phó Thanh Y.
Cô do dự một chút, cũng không kiên trì nữa vì quả thật bản thân quá đau đớn, lặng lẽ nằm lên giường.
- Nói trước nhé, nhiều nhất là cởi bên trên thôi, không được cởi bên dưới của tôi.
Nạp Lan Thấm chớp chớp đôi mắt to sáng rực.
Tần Xuyên gượng cười:
- Thôi, cô không cởi chỗ nào cả, vén quần áo lên một chút là được.
Rất nhanh Tần Xuyên liền lấy hộp châm cứu đến, bảo Nạp Lan Thấm lộ phần bụng ra.
Thần châm Liên Hoa có rất nhiều công dụng, trị được cả những bệnh phức tạp của phụ nữ. Nói một cách tương đối thì đau bụng kinh chẳng phải chuyện gì to tát, dù sao thì nguyên lý này cũng không khó lý giải, chỉ cần dùng hỏa liên chân khí khai thông và hòa hoãn âm khí bên trong là có thể thấy hiệu quả ngay.
Hai tay Tần Xuyên kẹp tám kim châm cứu, nhanh như chớp, thủ pháp dứt khoát cắm lên mấy huyệt vị trên bụng của Nạp Lan Thấm.
Sau đó, một luồng hỏa liên chân khí mang theo sự ấm áp vào trong cơ thể Nạp Lan Thấm.
Sắc mặt Nạp Lan Thấm rất nhanh liền hồng hơn một chút, thậm chí còn vì cảm giác thoải mái đến đột ngột nên cô không tự chủ khẽ ngâm một tiếng.
Nạp Lan Thấm vốn cho rằng Tần Xuyên sẽ châm biếm cô nhưng nhìn kỹ thì thấy Tần Xuyên ánh mắt chuyên chú, không hề bị cô quấy rầy.
Giờ khắc này đây Nạp Lan Thấm mới ý thức được Tần Xuyên đúng là một bác sĩ chuyên nghiệp, lúc này cô đã trở thành bệnh nhân cần giúp đỡ.
- Dù tôi đã đánh mấy đường chân khí vào cơ thể cô, có thể hòa hoãn không ít nhưng muốn hoàn toàn không đau nữa thì tốt nhất hãy mát xa một chút. Cô để ý đến việc tay tôi động vào mấy huyệt vị của cô không?
Tần Xuyên hỏi một câu.
Trong lòng Nạp Lan Thấm muốn ngượng ngùng từ chối, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhẹ gật đầu.
Tần Xuyên cũng không do dự, sau khi rút châm liền dùng ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng mát xa lên phần bụng dưới của Nạp Lan Thấm, mỗi một tấc da thịt bóng loáng mềm mịn dưới ngón tay của hắn đều mềm mại ấm áp như bạch ngọc.
Nạp Lan Thấm chậm rãi thở gấp, thậm chí cô còn có chút không nhịn được muốn phát ra thanh âm vì quá thoải mái.
Cô cảm thấy hổ thẹn vì tâm tình của mình, lại bị một người đàn ông mới gặp mặt vài lần sờ đi sờ lại đến nảy sinh phản ứng sinh lý.
Mấu chốt là trước kia khi ở Bắc Kinh, hắn còn cợt nhả cô như vậy, cô phải rất ghét hắn mới đúng…
Đợi khi mát xa kết thúc, Nạp Lan Thấm vẫn chưa thỏa mãn nhưng cô cũng ngại bảo Tần Xuyên mát xa thêm cho mình.
- Khi cô tu luyện bí quyết Cửu phẩm Thanh Liên, chú ý để hỏa liên chân khí chạy đến Thái Khê, Tâm Âm Giao và Chiếu Hải của cô, cần chú ý tu luyện Túc Thiếu Âm Thận Kinh nhiều hơn.
Tần Xuyên nghiêm túc nhắc nhở.
Nạp Lan Thấm sững sờ:
- Nhưng trong pháp môn của bí quyết Cửu phẩm Thanh Liên không nói phải đi đến ba huyệt kia mà.
Tần Xuyên kiên nhẫn giải thích:
- Cô là phụ nữ, khi tu luyện công pháp rất nhiều lúc khác với đàn ông chúng tôi, cô đừng coi nội công là thứ người nào cũng luyện như nhau.
Càng là công pháp cao cấp thì càng vì cảnh giới cao mà cần chú ý dựa theo đặc điểm và thuộc tính của thân thể mình để thay đổi một số chi tiết, cô chỉ cần luyện theo cách nói của tôi, không quá ba tháng là bệnh đau bụng kinh của cô sẽ không uống thuốc mà khỏi bệnh.
Nạp Lan Thấm ánh mắt lập loè, trầm mặc một lát, nói:
- Cảm ơn anh.
Tần Xuyên nghe thấy lời cảm ơn đột ngột, cũng có chút choáng váng rồi lập tức cười lắc đầu.
Nạp Lan Thấm đứng dậy, chuẩn bị đi nhưng Tần Xuyên lại nói:
- Muộn lắm rồi, thật ra cô ngủ ở phòng khách bên cạnh là được, dù sao thì chẳng phải cô về cũng chỉ có một mình sao?
Sau khi suy nghĩ một chút, Nạp Lan Thấm cười gật đầu.
Một đêm an tĩnh trôi qua.
Sáng sớm, Tần Xuyên còn có chút mơ hồ đã phát giác có người nhào vào giường mình.
- Anh rể! Anh rể! Anh rể!
Tần Xuyên mở mắt ra, nhìn thấy Liễu Tiên Tiên đang phụng phịu mặt, không vui bò lên đầu giường hắn.
Đôi gò bồng đảo căng tròn của cô nàng vì tư thế này mà gần trong gang tấc, nặng như là dưa hấu đã đến hồi thu hoạch vậy.
Tần Xuyên nuốt yết hầu, cố gắng không để cho ánh mắt của mình nhìn về phía đó, cười hỏi:
- Sao thế em vợ?
- Anh rể, anh làm em thất vọng quá! Anh muốn ăn khoai tây chiên thì nói với em, sao lại lén lút ăn hết sạch khoai tây chiên của em thế! Năm gói to bự, hôm nay em muốn dùng chúng làm đồ ăn sáng đấy!
Liễu Tiên Tiên vẻ mặt ủy khuất, dáng vẻ thương tâm.
Tần Xuyên buồn bực:
- Ăn khoai tây chiên của em á? Anh không ăn mà.
- Trong nhà chỉ có anh và em, không phải anh ăn thì là chuột ăn à?
Liễu Tiên Tiên lớn tiếng chất vấn.
Tần Xuyên vỗ trán một cái, chỉ chỉ bên cạnh:
- Là Nạp Lan Thấm ăn! Cô ấy nằm phòng bên cạnh!
- Anh rể còn gạt em à! Bên cạnh làm gì có ai! Hôm qua chị Nạp Lan có ngủ ở nhà chúng ta đâu! Hơn nữa, chị ấy là nữ thần của trường bọn em đấy! Anh cảm thấy chị ấy sẽ tranh khoai tây chiên với em à!
Liễu Tiên Tiên đã chắc chắn khoai tây chiên bị người anh rể không biết xấu hổ này ăn vụng.
Tần Xuyên khóc không ra nước mắt, mụ điên chết tiệt này, đi thì đi đi còn bẫy hắn! Không có việc gì cô trộm khoai tây chiên của con gái nhà người ta làm gì?
- Em vợ, anh… Anh đi mua với em! Em đừng khóc, anh dậy đi với em ngay đây.
Tần Xuyên một hồi đau khổ, làm đàn ông trong nhà này thật không dễ dàng gì.

Ireland, dãy núi phía Nam.
Đây là nơi đất cằn sỏi đá, đất đá lởm chởm, vách núi dốc đứng, khắp nơi là mạch nước ngầm xao động nổi danh toàn thế giới.
Ven biển bị gió biển và nước biển ăn mòn, đường bờ biển cũng biến thành hình răng lược.
Trên một bãi biển không người, gần một chiếc thuyền đắm cũ nát bị nước biển đánh lên bờ có một chiếc xe Jeep lướt qua.
Một người đàn ông cường tráng tóc màu lam lái xe, phía sau anh ta là một người phụ nữ gợi cảm có mái tóc màu tím và một người trẻ tuổi nhìn có vẻ chẳng có tinh thần.
- Phía trước là đến rồi.
Vu Yêu Ysuier có mái tóc màu lam quay đầu, cười gằn nói:
- Hoan nghênh anh đến với tổng bộ của hiệp hội Vu Sư, anh Cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.