Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 381: Con đang đùa à?




Trong sân bay thủ đô, Liễu Hàn Yên nhìn hai hộp bánh Trung Thu trên tay chồng, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi.
Tần Xuyên thì không ngừng ba hoa, nói mình đích thân mua hai hộp bánh này, tuyệt nhiên không đề cập tới việc mình cũng mua bánh Trung Thu cho Diệp Đông Cường, cho cha mẹ của Lục Tích Nhan và Chu gia!
Quản gia của nhà họ Liễu đã đợi sẵn, là một người đàn ông lớn tuổi tên là Liễu Thành, ăn mặc khá kỹ càng, đầy vẻ nghiêm cẩn của người thuộc một gia tộc lớn.
Nhìn thấy lão quản gia, trong mắt Liễu Hàn Yên thoáng hiện chút vui vẻ:
- Ông Thành!
- Ôi, đại tiểu thư, nghe nói trước đó cô gặp nguy hiểm, tôi rất lo lắng, thấy cô không sao, thật sự là quá tốt!
Liễu Thành cười vui vẻ, mắt nhắm lại như sợi chỉ, rồi đưa nhìn Tần Xuyên:
- Vị này là cô gia Tần Xuyên đấy à? Tôi tên là Liễu Thành, là quản gia của Liễu gia, chào mừng Tần cô gia tới thủ đô.
Tần Xuyên cũng cười ha hả bắt tay ông lão, nói nhỏ vào tai ông ta:
- Liễu Chanh chẳng phải là hoa quả sao? Ông à, tên của ông cũng khá đặc biệt đó!
Khuôn mặt tươi cười của Liễu Thành bị đứng hình, rồi lập tức cười ha hả:
- Cô gia, tôi là “Thành” trong chữ “thành thị”, chứ không phải “quả chanh”!
- Ồ, vậy thì đáng tiếc quá!
Tần Xuyên tiếc nuối nói.
- Đáng tiếc? Vì sao vậy?
Liễu Thành khó hiểu hỏi lại.
Tần Xuyên đáp:
- Cũng không có gì, chỉ là...tôi thấy tên là chanh thì...khá ngon miệng, lại dễ nhớ!
- Ha ha...Cô gia thật là vui tính, tôi chăm sóc tiểu thư từ nhỏ, chưa bao giờ nghĩ là chồng của đại tiểu thư là người như thế này.
- Tuy nhiên thoạt nhìn, cô cậu đúng là bổ sung cho nhau, ha ha...Phu nhân dưới suối vàng có linh thiêng, có lẽ cũng có thể nhắm mắt.
Liễu Thành bùi ngùi nói.
- Phu nhân? Là mẹ vợ của tôi?
Tần Xuyên hỏi.
- Dạ, đúng vậy.
Liễu Thành gật đầu.
Liễu Hàn Yên nghe vậy, ánh mắt đầy phức tạp như có điều suy nghĩ, cúi đầu không nói.
Tần Xuyên cảm thấy không khí trở nên là lạ, chợt nhớ là từ trước tới giờ không thấy mẹ của Liễu Hàn Yên đâu, hình như là bà đã qua đời khi cô còn bé.
Hơn nữa, Liễu Hàn Yên cũng không đề cập tới mẹ mình, hẳn là chuyện quá khứ có điều gì đó đặc thù?
Chỉ có điều hắn cũng không có ý hỏi thẳng Liễu Hàn Yên, mẹ của cô vì sao mà mất, đành giấu nghi vấn ở trong lòng, dù sao sau này cũng sẽ có lúc biết được mà thôi.
Tần Xuyên lên một chiếc Cadillac màu đen, phía trước và phía sau là bảy chiếc BMW hộ vệ, đủ thể hiện sự coi trọng của Liễu gia đối với Tần Xuyên.
Quản gia Liễu Thành ngồi bên cạnh tài xế, cung kính nói:
- Cô gia, tính tình của đại tiểu thư điềm đạm ít nói, có thể cũng chưa nói với cậu chuyện đó. Tình huống của Liễu gia chúng tôi có chỗ khác với Tần gia, cậu có cần tôi giải thích sơ qua một chút không?
Tần Xuyên nhìn vợ ngồi bên cạnh, thầm nghĩ, lạnh lùng là lạnh lùng, nói cái gì mà điềm đạm ít nói? Nhưng hắn vẫn cười đáp:
- Có gì cần giao đãi, ông cứ nói.
Liễu Thành cười mỉm, gật đầu:
- Là như thế này, Liễu gia chúng tôi không đông người như Tần gia của cậu, tổng cộng chỉ bảy chi. Thế hệ đồng lứa với ông cụ đều đã lui về tuyến sau, không can thiệp vào việc gia tộc nữa.
- Những người quản lý công việc hiện nay đều cùng trang lứa với ông chủ. Ngoại trừ ông chủ với tư cách là gia chủ, là Tổng tư lệnh quân khu phía bắc ra, địa vị cao nhất là Tam gia và Tứ gia.
- Tam gia tên là Liễu Trung Hưng, là em ruột của ông chủ, hiện làm Tư lệnh tập đoàn quân đệ lục. Mà Tứ Gia Liễu Trung Kỳ, là anh họ ông chủ, lúc còn trẻ đi lính bị cụt một chân, cho nên lui về làm quan chức cao cấp ở Ban hậu cần.
- Hôm nay cậu tới, tất nhiên sẽ gặp những vị lão gia này, chắc hẳn cậu đã gặp Nhị gia Liễu Trung Kình rồi, các lão gia khác như Tam gia và Tứ gia, cậu có thể tìm phương cách thích hợp để tiếp xúc.
Tần Xuyên gật đầu, trong lòng không khỏi cảm khái, trong đại gia tộc, quả nhiên địa vị và quyền thế là trên hết.
Tuy Liễu Thành nói là giới thiệu sơ qua về tình hình ở Liễu gia, nhưng trên thực tế, chẳng khác gì là nói cho Tần Xuyên biết, ngoại trừ Tam gia, Tứ gia, thì không nhất thiết phải kết thân người của các chi khác.
Ý kiến này có lẽ do Liễu Trung Nguyên, cha vợ hắn chỉ thị.
- Tôi biết, cảm ơn bác “Chanh”!
Tần Xuyên nhếch miệng cười cười.
Liễu Thành dứt lời, cũng không nói gì thêm, cười cười lắc đầu.
Thủ đô bị kẹt xe, sau nửa tiếng đồng hồ, hai người mới tới được một tòa nhà lớn cổ kính.
Trong nội thành mà có thể có được một tòa nhà gồm mưởi mấy gian, rường cột chạm trổ, đủ thấy Liễu gia có địa vị rất cao.
Ngoài cửa viện là hai mươi mấy binh sĩ cầm súng qua lại tuần tra, mỗi người đều có thực lực sơ cấp hậu thiên, đều là thân binh do chính Liễu gia đào tạo.
Ở bãi đậu xe, đã có hai dãy, gồm ba, bốn chục chiếc xe đậu sẵn, hiển nhiên là Tết Trung Thu tới rồi, có nhiều thành viên của Liễu gia tụ tập về đây.
Xuống xe, Tần Xuyên cầm hai hộp bánh Trung Thu, cùng Liễu Hàn Yên đi dọc theo con đường lát đá đầy những vết tích bể dâu, <Đọc nhanh nhất tại Truyện FULL chấm VN> vượt qua tiền viện, rồi đi về phía phòng khách chính có treo bảng ghi bốn chữ “ Tinh Trung Báo Quốc” (Tận trung với Tổ quốc”).
Dọc đường, người làm của Liễu gia nhìn thấy hai người đều cung kính đứng ở hai bên đường, khom lưng cúi chào và thăm hỏi.
Chỉ có điều, thấy bánh Trung Thu trên tay Tần Xuyên, họ đều nhìn với vẻ khác thường.
Trong lòng Tần Xuyên cũng hơi thấp thỏm, nhỏ giọng nói với Liễu Hàn Yên vốn vẫn thản nhiên như không:
- Bà xã, em có gọi điện báo trước cho cha không vậy? Cha có hỏi anh không?
Liễu Hàn Yên hờ hững nhìn hắn, trả lời:
- Không có.
Tần Xuyên buồn bực:
- Thường ngày, hai cha con em không liên lạc với nhau sao?
- Trừ phi có việc, còn không thì cũng không liên lạc.
Liễu Hàn Yên trả lời rất thành thật.
Khuôn mặt tươi cười của Tần Xuyên đờ ra, hay thật, chẳng lẽ hai cha con có điều bất hòa? Nếu vậy, một đứa con rể tới thăm nhà cha vợ như hắn, phải làm thế nào cho phải đây?
Cũng không kịp suy nghĩ nữa, Tần Xuyên đã bước vào đại sảnh cổ kính, trên ba vách tường là hình mấy vị tổ tiên của Liễu gia, chính giữa phòng thờ một pho tượng Nhạc vương gia.
Phong cách của cả Liễu gia hoàn toàn khác biệt với Tần gia, rất hiển nhiên, khái niệm “Gia quốc thiên hạ” (Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ) đã ăn sâu trong quan niệm truyền thống của mọi người trong Liễu gia.
Sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, cũng khó trách Liễu Hàn Yên coi trọng gia tộc và quốc gia đến thế.
Lúc này, trong sảnh đã đầy người ngồi, ngồi ở vị trí đầu tiên là một ông lão mặc quân phục kiểu cũ màu xanh sẫm, mặt mũi hiền lành.
Bên phải ông lão là một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt khôi ngô, không giận mà uy, thân hình thẳng tắp, dáng vẻ quyết đoán.
Ngồi gần ông lão, đa số là những người đàn ông tuổi trung niên, có người mặc Âu phục, có người mặt quân phục, phía sau lưng họ là những thanh niên vai dưới.
Tần Xuyên chỉ nhận biết Liễu Trung Kình, hai cha con Liễu Tuyên và người từng ngầm liên hệ trước đó là Liễu Vân.
Một đám quan chức cao cấp của Liễu gia thấy Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên vào cửa, ánh mắt đều tập trung vào Tần Xuyên với vẻ hết sức phức tạp, như là nghiên cứu đồ vật gì vậy.
Điểu khiến Tần Xuyên buồn bực chính là, trong cả đại sảnh, ngoại trừ Liễu Hàn Yên ra, không hề có một thành viên nữ nào khác, chẳng lẽ phụ nữ của Liễu gia khan hiếm tới mức đó? Không đúng, Liễu Tiên Tiên cũng không có mặt luôn!
Nhưng hắn cũng không làm gì được, thấy không ai lên tiếng, đành gượng cười, cầm bánh Trung Thu đi tới.
- Hì hì, người ngồi ở vị trí đầu tiên, lại phong độ nhất, chắc chắn là nhạc phụ của con rồi! Lần đầu gặp mặt, cũng không có gì đặc biệt, con chỉ mua hai hộp bánh Trung Thu, xin nhạc phụ đừng chê...Ban đầu con muốn mua cua, nhưng mang cua lên máy bay rất phiền phức...
Một đám trưởng bối trong đại sảnh đều nhíu mày, riêng Liễu Trung Kinh thì cười khổ.
Nhiều thanh niên vai dưới cảm thấy buồn cười, nhưng cố ngồi nghiêm chỉnh.
Thấy Tần Xuyên đi tới trước mặt mình, tay ôm hai hộp bánh Trung Thu, trong đôi mắt hổ của Liễu Trung Nguyên lóe lên những tia sáng khó hiểu.
- Con...đang đùa ta đấy à?
Giọng trầm và nặng, Liễu Trung Nguyên hỏi thẳng.
- Đùa?
Tần Xuyên nhìn phản ứng của mọi người chung quanh, vẻ mặt ngỡ ngàng:
- Dạ không có! Con lên mạng tra, thấy nói Tết Trung Thu đến nhà cha mẹ vợ, phải biếu bánh Trung Thu, chẳng lẽ không đúng?
- À, đương nhiên còn biết nhà của cha không thiếu bánh trái, nhưng đây là tấm lòng của con...
Rốt cuộc, có mấy thanh niên không nhịn được nữa cười phì, cứ như nhìn thấy cảnh gì đó rất buồn cười vậy.
Vài trưởng bối liền quay đầu lại trừng mắt, ngăn họ không được lộn xộn.
Lúc này, một ông già mặc quân phục ngồi bên cạnh cười ha hả, lên tiếng:
- Trung Nguyên à, con đừng trách thằng bé này, từ nhỏ nó đã không ở trong Tần gia, Tần gia cũng không dạy cho nó biết lễ tiết của tổ tiên. Ta lại thấy nó rất chân thành, rất hiếu thảo.
Nói xong, ông lão vẫy tay gọi người tới nhận bánh Trung Thu, rồi nhìn Tần Xuyên, nói:
- Cháu à, cháu nhìn xem hễ Hàn Yên làm cái gì thì làm theo nó là được.
Lúc này Tần Xuyên mới quay đầu lại, thấy Liễu Hàn Yên đã quỳ trong đại sảnh, đang nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh.
Rất hiển nhiên, Liễu Hàn Yên biết rõ phải làm như thế nào, chỉ là cô...quá “lười”, không hề giảng giải cho Tần Xuyên nghe về quy củ của Liễu gia, có lẽ phải nói nhiều như vậy, đối với cô là một việc nặng nề.
Vẻ mặt đầy xấu hổ, Tần Xuyên cười cười:
- Thì ra là phải quỳ! Đúng rồi, con xem trong sách cổ, thấy nói là phải khấu đầu lạy tạ nhạc phụ, xấu hổ thật!
Tần Xuyên vội vàng chạy tới bên cạnh Liễu Hàn Yên, cũng quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.