Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 365: Sống không bằng chết




Sau khi cánh cửa lớn mở ra, hai chiếc xe Benz với biển xe rất bắt mắt lái đến trước khu nhà cấp cao rồi dừng lại.
Hai nhóm người bước xuống. Đó là Tần Minh, cha con Tần Hải, và Liễu Trung Kình của Liễu gia.
Người của Tần gia và Liễu gia rõ ràng là cùng hẹn nhau đến đây. Chắc chắn phải gặp được Tần Xuyên mới thôi.
Vì lúc đầu Tần Minh giúp đỡ mua căn hộ này, nên y có chìa khóa. Đám người đi thẳng vào trong khu nhà.
Khi nhìn thấy Tần Xuyên mặc quần cộc đứng ở phòng khách, Tần Minh và Liễu Trung Kình đều ngớ ra. Sau đó lại nở nụ cười rất tươi.
- Ha ha, tên tiểu tử này, khó khăn lắm mới bắt gặp được con đấy. Sao không nghe điện thoại chứ. Còn tưởng con trốn đi rồi kìa!
Tần Minh bước lên, vui vẻ vỗ vai tên cháu trai.
Tần Xuyên liền nhớ ra hai chiếc biển xe hình như là của hai người nhà này của hắn. Vừa gặp quả nhiên là đúng, bèn thở dài:
- Tìm con làm gì vậy?
- Sao thế, gặp ông Hai mà không vui vậy sao? Ha ha, tên tiểu tử thối, đúng là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là làm kinh động người khác! Sao con không nói sớm, có tu vi cao đến thế chứ!?
Tần Minh và cha con Tần hải đều nhìn kỹ Tần Xuyên từ đầu đến chân. Họ đều không thể hiểu nổi, tại sao không cảm nhận được chút gì về tu vi nội lực trên người Tần Xuyên.
- Tại sao phải nói ra chứ? Con đâu có muốn bì tị với ai.
Tần Xuyên bĩu môi.
Tần Hải cười nói:
- Ha ha, có thực lực mà cũng không rêu rao, đây là phẩm chất đáng quý hiếm hoi. Những người lớn tuổi trong gia tộc đều đánh giá con rất cao đấy.
Tần Xuyên chau mày:
- Hôm nay mọi người đến không phải chỉ để khen con chứ?
- Tiểu tử này, khen con mà con còn không thích nghe sao?
Tần Minh cười mắng. Nhưng không hề giận chút nào cả.
- Ông Hai mang đến một tin cho con. Hôm tới trước khi con đến kinh thành, hãy về nhà một chuyến, có vài việc ông con muốn dặn dò.
Tần Xuyên không vui:
- Sao lại phải về nữa ạ?
Vừa nghĩ đến phải về Tần gia, sẽ có vô số người nhìn hắn như nhìn khỉ trong vườn bách thú, Tần Xuyên đã cảm thấy khó chịu.
- Tần Xuyên à, con về đi, lần này con gây ra động tĩnh rất lớn. Người lớn tuổi trong họ đều muốn con có thể nắm lấy cơ hội. Hôm nay chú đến đây, cũng là để báo cho con một tin. Liễu gia chúng ta và Tần gia cũng đã đồng thuận, sẽ giúp con tìm một vị trí tốt trong quân đội.
Tiện thể, chú cũng muốn nói với con rằng. Trong cuộc họp Bộ An Ninh quốc thổ vừa diễn ra, các lãnh đạo cấp cao có thái độ tốt với con. Nói vậy để con chuẩn bị tâm lý trước, để đến lúc đó đến kinh thành không bị rối loạn...
Tần Xuyên vừa nghe Liễu Trung Kình nói, mới biết rằng, hai nhà Tần – Liễu đã quyết định trải đường cho hắn vào tầng lớp cao cấp trong quân đội.
Từ trước đến giờ, Tần gia thiếu sức ảnh hưởng trong quân đội, còn Liễu gia thì đương nhiên hi vọng thực lực của Tần gia sẽ tăng nhanh.
Dù chỉ là sức ảnh hưởng của mình Tần Xuyên, cũng giúp đỡ rất lớn cho Liễu gia. Dù sao thì trong sự việc Tần Xuyên đồng ý một mình đi lên đảo để cứu Liễu Hàn Yên đã cho thấy Tần Xuyên thực hiện rất tốt vai trò con rể của mình.
Tần Xuyên nghe xong, đầu như nổ ra. Để cho hắn thay Cơ Vô Song làm thất tướng quân ư? Hắn đâu có lòng dạ nào làm điều đó chứ?
Có điều, hắn cũng biết rằng, nếu như bác bỏ luôn, Tần gia và Liễu gia sẽ khuyên giải hắn hết lời không thôi.
Hắn liền vờ đồng ý ngoài mặt, đến khi vào thủ đô rồi sẽ từ chối.
...
Nam tỉnh, một quần thể kiến trúc vĩ đại xây men theo mạch núi, chính là nơi ở của Cơ gia.
Trong một căn phòng bày biện đơn giản nhưng lại rất tỉ mỉ, trên một chiếc giường lớn, Cơ Vô Song đang nhìn trần nhà bằng con mắt vô hồn.
Trên tay y cắm mấy chiếc ống truyền, khắp người quấn đầy băng, trên đầu cũng vậy, giống như một xác ướp, mùi thuốc kháng sinh bốc lên.
Cơ Vô Song không thể ngủ nổi. Chỉ cần y vừa chợp mắt, là sẽ mơ thấy cảnh tượng y bị Tần Xuyên giẫm lên đầu trước mấy trăm quân sĩ, sợ đến nỗi đái ra quần.
Thậm chí, hình như Liễu Hàn Yên cũng xuất hiện trước mắt y, cười nhạo y không tự lượng sức mình, cười y rằng đến giờ cũng vẫn không hiểu tại sao cô ấy chọn Tần Xuyên chứ không phải là y – Cơ Vô Song.
Y cảm thấy một sự sỉ nhục sống không bằng chết. Y không cầm nổi nước mắt, cuối cùng, trong mắt y chỉ còn đầy sự ám độc và oán giận.
Cộc cộc...
Hai tiếng gõ cửa vang lên rồi cửa được đẩy ra.
Cơ Vạn Lý vẫn mặc nguyên quân phục bước vào, nhìn con trai cả bằng vẻ mặt đượm buồn rồi thở dài.
Cơ Vô Song thấy cha, cất tiếng khó khăn:
- Cha...Bên trên, thế nào rồi...
Cơ Vạn Lý tiếc nuối lắc đầu:
- Đám tiểu nhân giảo hoạt của Tống gia, trước đó rõ ràng là rất ghét Tần Xuyên, còn ngầm lên kế hoạch báo thù Tần gia, nhưng lần này ánh sáng của Tần Xuyên quả là quá lớn, đến họ cũng muốn lôi kéo.
Họ không những không muốn trách cứ Tần Xuyên, mà còn muốn để Tần Xuyên gia nhập vào Bộ An Ninh Quốc Thổ, để họ sử dụng...Nói trắng ra là, vẫn là món mà Tống gia giỏi nhất, lợi dụng những cao thủ của gia tộc khác, củng cố địa vị của Tống gia trong mắt thủ trưởng.
Vừa nghe đến đây, mắt Cơ Vô Song đỏ lên, y nghiến răng:
- Vào Bộ An Ninh ư? Chẳng lẽ...Chẳng lẽ...
Cơ Vạn Lý sầm nét mặt:
- Đúng vậy, họ muốn để Tần Xuyên...thay con gia nhập thất tướng quân Thiết Phù Đồ.
- Không! Không được!
Cơ Vô Song giận đến mức người run lên, thậm chí khiến chiếc kim truyền nước trên tay cũng bật ra ngoài. Cơ thể y đau đớn, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng y.
- Sao thế được...sao họ có thể đối xử với con như vậy!?
Cơ Vạn Lý vội bước lên ấn người con trai xuống, không để y động đậy:
- Vô Song! Con nghe đây! Dù tu vi của con đã mất, dù tên tiểu tử họ Tần kia đang nổi như cồn, nhưng cũng chỉ là bây giờ thôi!
Về sau đời còn dài lắm, Cơ gia chúng ta không dễ bị bắt nạt như họ nghĩ đâu! Tần Xuyên làm thế này với con, cha nhất định sẽ nghĩ cách để đối phó với họ!
Tống gia muốn đưa Tần Xuyên lên ngôi, để họ lợi dụng, còn Liễu gia thì muốn lấn át chúng ta, để trở thành đệ nhất thế gia, đây chỉ là những hoang tưởng của họ mà thôi!
Hơn ba tháng sau, khi Chân Long Đại Hội khai mạc, Cơ gia chúng ta vẫn sẽ làm chấn động cả nước! Đến lúc đó, chúng ta sẽ làm nhục Tần gia, để giải tỏa nỗi hận này cho con!
Hai mắt Cơ Vô Song run rẩy, lộ ra thần sắc phức tạp:
- Cha...cha nói...để Vô Danh xuất thế sao?
- Đúng vậy, với thực lực của Vô Danh, Cơ gia chúng ta nhất định sẽ giữ vững cái tên đệ nhất thế gia của mình!
Cơ Vạn Lý nói chắc nịch.
Cơ Vô Song yên lặng một lúc lâu rồi lộ ra một nụ cười thoải mái:
- Đúng thế...Vô Danh nhất định có thể cứu vãn mọi thứ cho Cơ gia chúng ta...Cha, con thật vô dụng. Nếu con có thể giống Vô Danh, thiên bẩm tuyệt đỉnh, thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa.
- Ôi...con à, con không phải nói những điều này nữa. Dù thế nào, con cũng là con trai của Cơ Vạn Lý ta. Thiên bẩm là do trời cho, không phải muốn là được.
Khi con hồi phục, cha sẽ tìm một chức vụ cho con trong doanh nghiệp của Cơ gia chúng ta. Dù không thể đi theo quân đội, cũng có thể đổi nghề làm thương nhân, cũng vẫn có thể cống hiến cho gia tộc.
Cơ Vạn Lý thấm thía an ủi con mình.
- Cảm ơn cha, con nhất định sẽ không làm cha thất vọng...
Cơ Vô Song mỉm cười. Không ai phát hiện ra rằng, một tay của y đang nắm chặt nắm đất, run rẩy khôn cùng.
...
Thành phố Đông Hoa, một buổi sớm vừa trải qua một trận mưa, không khí rất trong lành.
Tần Xuyên đã mua một bó hoa từ sớm, chạy đến dãy nhà của Diệp Tiểu Nhu. Sau khi đón được cô, hắn bèn chạy tới bệnh viện.
Được Chu Phương Ngữ dẫn, Diệp Đông Cường chính thức bước ra khỏi khu nhập viện của bệnh viện, chào những bác sỹ và y tá.
Nằm viện gần ba tháng, Diệp Đông Cường đã hoàn toàn bình phục, nhìn ánh sáng mặt trời sau cơn mưa bên ngoài, trên mặt ngập tràn niềm vui hạnh phúc.
Ba tháng, thỉnh thoảng y lại nghe thấy Tiểu Nhu nói với mình rằng, bên ngoài đã có bao sự thay đổi. Người thay đổi nhiều nhất chính là Tần Xuyên.
Hơn một năm trước, đây còn là một tiểu tử đáng thương lang thang đầu đường xó chợ. Giờ đã như một con rồng thăng thiên, mang đến những ngạc nhiên không ngớt.
- Cha, cuối cùng chúng ta cũng về nhà được rồi.
Diểu Tiểu Nhu lau nước ở khóe mắt, đưa bó hoa vào tay cha mình.
Diệp Đông Cường xoa đầu con gái, rồi lại vỗ mạnh vào vai Tần Xuyên, không nói nên lời.
Tần Xuyên thấy Chu Phương Ngữ, bèn nhớ đến Chu Phương Tinh ở nước ngoài, bèn hỏi:
- Chu tiên sinh, có tin tức gì của Tinh Nhi không?
Chu Phương Ngữ nhìn hắn bằng biểu cảm phức tạp. Sau khi được cha nói cho về gia thế hơn người của Tần Xuyên, Chu gia của họ không thể trèo cao, Chu Phương Ngữ đã buồn bã một thời gian dài.
Vốn tưởng rằng, Tần Xuyên là tên đòi trèo cao, nhưng giờ mới biết rằng, người ta là hoàng tử bạch mã, chỉ là hái một đóa hoa trên đường mà thôi.
- Nếu anh muốn biết, sao không tự đi mà hỏi?
Thái độ của Chu Phương Ngữ không mấy thay đổi.
Tần Xuyên dở khóc dở cười:
- Tôi có thể đi tìm cô ấy. Nhưng có lẽ cô ấy sẽ giận.
Mặc dù kỹ thuật hack có thể giúp Tần Xuyên tìm được manh mối của Chu Phương Tinh nhưng làm thế sẽ bị nghi ngờ là ăn gian.
- Là anh không hề nhớ gì đến chị tôi. Anh chỉ giỏi lý do lý trấu thôi. Nhưng thế cũng được, để chị tôi đỡ phải rơi vào miệng cọp. Đồ phụ tình! Hừ!
Chu Phương Ngữ nói xong, hất mạnh chiếc đuôi gà, rồi đi mất.
Tần Xuyên ngớ ra, hắn đâu có làm gì cô ấy chứ, càng chưa từng “phụ tình” cô ấy mà. Sao nghe giọng điệu giống như giữa họ đã từng có gì vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.