Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 363: Thế này chẳng tốt sao




Đáng lẽ ra, vợ mình không nộp thứ đó, Tần Xuyên phải thấy vui mới phải. Nhưng không hiểu tại sao, nhìn ánh mắt thất vọng tới cực điểm của Liễu Hàn Yên, lòng Tần Xuyên không vui chút nào, mà lại hơi buồn.
Có lẽ, thất vọng hết lần này đến lần khác, khiến niềm tin nhỏ bé trong lòng cô ấy dần rạn nứt, cuối cùng vỡ vụn.
Nhưng đó không phải là điều mà cô ấy muốn, đây chỉ là màn kết bất đắc dĩ.
Nhân lúc không ai nhìn thấy, Liễu Hàn Yên đưa hòn đá cho Tần Xuyên.
Tần Xuyên không do dự. Để thứ này bên cạnh hắn dù sao cũng an toàn hơn.
Vì có nhiều người, công việc kiểm tra trên đảo được tiến hành rất nhanh chóng.
Sau khi xử lý xong, đưa thi thể các chiến sĩ lên thuyền, quân hạm lập tức trở về vùng biển của mình.
Trong buồng chỉ huy, những chỉ huy đầu não đang bàn luận về báo cáo điều tra.
Sau khi tất cả các thi thể đều được trình báo, và làm rõ được lai lịch của những chiến sĩ đến từ phương tây này, Kim Sách, Lăng Thiết Tâm và những người khác đều lộ vẻ chấn động.
- Anh chắc chắn rằng, tất cả đều do một mình Tần Xuyên giết sao?
Kim Sách cầm tờ báo cáo hỏi.
Lăng Thiết Tâm gật mạnh đầu, lòng vừa mừng rỡ vừa thấp thỏm. Sao Tần gia lại có một quái vật như thế này chứ?
Xem ra, về sau Lăng gia càng phải trung thành đứng cùng hàng ngũ với Tần gia rồi!
- Đúng vậy. Thời gian mà những người này chết đều là sau khi Tần Xuyên đến. Bản thân tôi cũng thấy Liễu tướng quân không phải là đối thủ của những cao thủ như kỵ sĩ trưởng trong đám người kia.
Lăng Thiết Tâm cũng khẳng định lại.
Kim Sách hít một hơi thật sâu, y nhìn hai người trẻ tuổi đang ngủ gà ngủ gật ở boong thuyền qua tấm kính buồng chỉ huy.
- Tần gia sắp quật khởi sao…
Những chỉ huy có mặt cũng ngầm gật đầu, ai nấy đều tán thành.

Sau khi về thành phố Đông Hoa, không ai dám trách Tần Xuyên về việc Cơ Vô Song, cũng không ai dám hỏi về thần vật nữa.
Hai vợ chồng Tần Lôi rời khỏi quân khu trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám quân sĩ.
Khi về đến Bích Hải sơn Trang đã là nửa đêm, ngoài trời trăng sáng sao thưa.
Tần Xuyên mở cửa, vào phòng với vợ. Vừa vào đã thấy một bàn thức ăn lạnh lẽo
Trong con mắt vốn không có biểu cảm gì của Liễu Hàn Yên bỗng sáng lên. Cô nhìn những món ăn để qua đêm đã không mấy ngon mắt và ngọn nến đã cháy sạch, cốc nước ngọt chưa uống ngụm nào, người ngớ ra.
Cuối cùng, cô nhìn sang Tần Xuyên bên cạnh.
Cô nhớ ra rồi. Trước đó cô đồng ý với Tần Xuyên sẽ về ăn cơm với hắn…
Nghĩ đến việc Tần Xuyên bận tới bận lui nấu cả đống món ăn, rồi đốt nến, đợi cô về, không hiểu tại sao, Liễu Hàn Yên thấy mũi cay cay, mắt nóng nóng.
Tần Xuyên nhìn bàn đầy thức ăn đã biến dạng, ngượng ngập gãi đầu, cười nói:
- Thật ra khi mới nấu xong trông cũng ngon lắm. Không ngờ mới một ngày mà đã thành thế này rồi.
Em lên tầng tắm rửa thay quần áo đi đã, để anh dọn dẹp đống này.
Thấy Tần Xuyên muốn bê đồ ăn vào bếp, Liễu Hàn Yên bèn đi tới ngăn hắn lại.
- Không cần đâu.
Liễu Hàn Yên cầm lấy tay chồng, lắc đầu.
Sau đó cô ngồi vào bàn, cầm đũa lên.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Tần Xuyên, Liễu Hàn Yên gắp những món ăn đã lạnh ngắt, cho vào miệng, rồi nhai từ tốn.
Ăn hết món này, lại đến món khác, cứ thế, cô nếm hết tất cả các món.
Cuối cùng, uống chút nước ngọt, Liễu Hàn Yên mới quay ra cười với Tần Xuyên:
- Ngon lắm.
Tần Lôi thất thần nhìn vợ làm hết những điều này, trong lòng rất ấm áp. Cuối cùng, hắn cười thoải mái.
- Vợ này, em có thấy là, hình như biểu cảm và cảm xúc của em phong phú hơn một chút rồi?
Tần Lôi bước lên, nhẹ nhàng sờ tóc vợ nói.
Liễu Hàn Yên hơi ngớ ra, rồi chầm chậm chớp mắt:
- Thật sao?
Tần Xuyên gật đầu:
- Trước kia anh thấy em giống như người máy vậy. Nhưng giờ thì thấy em hơi giống người rồi.
- Thế chẳng phải tốt hơn sao?
- Tốt thì tốt, nhưng ăn đồ ăn lạnh sẽ bị tiêu chảy đấy.
- Ừm, thế em đi rửa bát đây…
Hai ngày nghỉ ngơi sau đó, Liễu Hàn Yên được Tần Xuyên giúp chữa khỏi nội thương, rồi mới về quân đội.
Dù Liễu Hàn Yên bất mãn với Kim Sách, nhưng cô cũng không thể ở nhà, xuất ngũ. Dù sao điều này còn liên quan đến quan hệ của Liễu gia.
Lúc mới đầu, Liễu Hàn Yên còn hơi lo lắng, liệu người của Cơ gia có gây phiền phức cho Tần Xuyên không, hoặc cấp trên gọi Tần Xuyên đi trách phạt không. Nhưng lạ lùng là, không có ai đến tìm Tần Xuyên cả.
Dường như việc đại náo quân doanh, máu rửa toàn đảo cũng không gây ra sóng gió gì.
Tần Xuyên đương nhiên cũng rất thoải mái, hắn nghiên cứu mảnh vỡ màu vàng hai ngày, dùng chân khí khởi động nó, nhưng cũng không thấy nó có động tĩnh gì.
Cuối cùng, Tần Xuyên đành thầm đào một cái hố trong vườn, vùi thứ đó xuống đất, tính sau.

Cùng lúc đó, trong phòng họp cấp cao bộ An Ninh Quốc Thổ kinh thành, thì không bình lặng đến thế.
Căn phòng này được xây bằng chất liệu màu đen gần trong suốt. Có rất nhiều đèn tín hiệu đang nhấp nháy ở các góc, khiến ánh sáng của căn phòng rất kỳ dị.
Bên cạnh chiếc bàn họp hình tròn cực lớn ở giữa, là những nhân vật quyền cao chức trọng đang ngồi đó.
Người ngồi cao nhất, là một ông già khoảng bảy mươi tuổi, đang là Bộ phó thường vụ bộ An Ninh Quốc Thổ - Tổng Bảo Khôn.
Tống Bảo Khôn cũng là gia chủ đượng nhiệm của Tống gia, vì Bộ trưởng Bộ An Ninh Quốc Thổ là nhân vật bí mật, thường thì, Tống Bảo Khôn là người quyết định tối cao của Bộ An Ninh Quốc Thổ.
Những cuộc họp được chính Tống Bảo Khôn đích thân chủ trì, là hội nghị cấp tối cao của Bộ An Ninh Quốc Thổ.
- Mọi người đều đã đến đủ rồi. Giờ chúng ta sẽ chính thức bắt đầu cuộc hội nghị thảo luận về thông tin xuất hiện thần vật trên đảo và tình hình liên quan của Tần Xuyên và Cơ gia.
Vừa dứt lời, ba bức tường màu đen của phòng họp bí mật đột nhiên sáng lên!
Trên mỗi bức tường xuất hiện một chiếc mặt nạ, màu xanh, màu vàng và màu tím.
Trên chiếc mặt nạ viết ba từ “Phong Thần”, “Thiết Sư” và “Ám Nguyệt”.
Đây chính là danh hiệu của ba vị tướng quân thần bí nhất trong bảy vị tướng quân của Thiết Phù Đồ.
Dù là tham gia hội nghị cấp tối cao, ba vị tướng đứng đầu trong Thiết Phù Đồ cũng không xuất hiện với gương mặt thật, mà đều tham dự từ xa.
- Việc đầu tiên.
Tống Bảo Khôn nhìn tập tài liệu rồi nói:
- Về thông tin trước đó nhận được, khu vực biển phía nam xuất hiện thần vật, Kim tư lệnh - người phụ trách quân khu Giang Nam đã nộp tất cả các khoáng vật được cho là có thể là thần vật đào được cho phòng nghiên cứu đặc biệt của quân ta, tướng quân Long Hải Hoa, có phát hiện gì không?
Một thiếu tướng ngồi đối diện, bên ngoài quần áo quân đội còn khoác thêm chiếc áo khoác trắng dài, đeo kính, trông khá nho nhã.
Nhưng y là con trưởng của Gia chủ hiện tại của Long gia. Trưởng phòng nghiên cứu đặc biệt quân đội Trung Hoa, chuyên nghiên cứu thần vật, đều do y phụ trách chính.
Gia chủ Long gia là thủ trưởng số hai của quân đội, không cần nói cũng biết địa vị cao đến đâu. Long Hải Hoa là người kế thừa đứng đầu. Đương nhiên không ai dám coi thường y.
- Qua xác nhận và kiểm tra, những khoáng vật đó đều là khoáng vật bình thường trên trái đất. Không có thần vật.
Long Hải Hoa nói đầy tiếc nuối.
Những người có mặt ở đây dường như cũng đoán được điều đó, không ai cảm thấy kỳ lạ.
- Nếu đã vậy, thì thông tin đó phần lớn là giả. Việc này sẽ chấm dứt tại đây.
Tống Bảo Khôn kết luận rồi nhìn xung quanh:
- Các vị có ý kiến gì khác không?
Tất cả yên lặng, mọi người đều nghĩ như vậy.
Nếu như dễ dàng có được thần vật đến vậy, thì không còn là thần vật nữa rồi.
- Việc thứ hai, là về Tần Xuyên. Người này đại náo quân khu Giang Nam, đây là tội chết, lại khiến tướng quân Cơ Vô Song bị thương nặng, đến mức tướng quân Cơ đến giờ vẫn nằm trong bệnh viện, và mất hết tu vi, nhưng...
Không đợi Tống Bảo Khôn nói hết, một người đàn ông trung niên ở phía dưới bèn lớn tiếng ngắt lời:
- Bộ trưởng Tống, còn phải nói tiếp sao!? Hai việc này, có việc nào không phải tội chết chứ?
Người này khôi ngô, chỉ khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc đen nhánh, thái dương giống như lưỡi dao. Đây chính là gia chủ của đệ nhất cổ võ thế gia thời nay – Cơ Vạn Lý!
Là Tổng tư lệnh của quân khu tây nam, lại là cha đẻ của Cơ Vô Song, đương nhiên lúc này Cơ Vạn Lý rất phẫn nộ.
Vốn dĩ, Cơ Vô Song được mang danh là đệ nhất thiên tài của Trung Hoa, còn thống lĩnh đội quân Long Chiến, đứng thứ sáu trong số bảy tướng quân, là niềm tự hào của Cơ gia!
Nhưng giờ đây, Cơ Vô Song lại bị một tên bỏ đi là Tần Xuyên dùng Long Trảo thủ đánh thành tàn phế trước mặt mọi người!
Việc này đã làm mất thể diện của Cơ gia, khiến Cơ Vạn Lý cũng rơi từ trên chín tầng mây xuống địa ngục. Cả gia tộc cũng như ngồi trên đống lửa!
Lần này vào kinh, Cơ Vạn Lý cũng đã không định nhẫn nhịn nữa. Vừa nhắc đến Tần Xuyên, mắt y đã nổi lên sát khí!
Tống Bảo Khôn nheo mắt, nhìn Cơ Vạn Lý qua ánh sáng không mấy rõ ràng của phòng họp, nói:
- Tư lệnh Cơ, đây là kinh thành, là Bộ An ninh Quốc Thổ, anh còn không để Tống mỗ tôi nói hết lời, chẳng lẽ Cơ gia các anh định tạo phản sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.