Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 355: Anh đưa em đi




Khoảng ba phút sau, chân khí Hỏa Liên đã đánh tan những khối máu tụ trong người Liễu Hàn Yên, truyền sức sống cho kinh mạch toàn thân cô.
Chân khí Hỏa Liên trên tay Tần Xuyên lập tức chuyển thành Băng Liên, vầng sáng xanh lam nhập vào cơ thể Liễu Hàn Yên.
Chân khí lưu chuyển rất nhanh, Liễu Hàn Yên cảm thấy có một luồng khí lạnh ngắt đang lan tỏa trong kinh mạch khắp cơ thể mình.
Vết thương trên ngực cô nhanh chóng khép lại, huyết mạch toàn thân được phục hồi, tuy cần khoảng hai ngày mới bình phục hoàn toàn được nhưng cô cũng đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Liễu Hàn Yên vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Xuyên.
Cách chữa thương kỳ diệu này cô mới thấy lần đầu!
Tần Xuyên thu hồi chân khí, chấm dứt chữa thương, đồng thời xoay người Liễu Hàn Yên lại.
Hai người nhìn nhau, Tần Xuyên lẳng lặng dùng một tay ôm lấy khuôn mặt cô gái, ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi cô.
- Tần… Ưm…!!
Liễu Hàn Yên vừa định nói đã bị Tần Xuyên hôn nghiến lấy!
Nụ hôn của Tần Xuyên nóng bỏng mà thô ráp, đong đầy cảm xúc mãnh liệt bị đè nén, cứ như đang có một ngọn núi lửa bùng cháy trong cơ thể!
Liễu Hàn Yên bị tấn chặt vào thân cây, toàn thân bị đè sát không nhúc nhích được.
Thật ra cô cũng không muốn phản kháng, trước đây cô nghĩ rằng nam nữ hôn nhau hay nắm tay cũng chỉ là một dạng tác động qua lại, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.
Nhưng lúc này, cô bỗng hiểu ra vì sao lại có hôn, vì đây là một cách truyền đạt siêu việt…
Anh ấy im lặng, anh ấy tức giận, không vì gì khác, chỉ là vì… anh ấy đang sợ, sợ mình chết còn hơn cả mình… Liễu Hàn Yên nghĩ thầm.
Tuy trong miệng Liễu Hàn Yên toàn mùi máu, tuy cô gần như không biết cách hôn, thậm chí phối hợp như thế nào cũng không biết, nhưng tất cả chỉ là tiểu tiết không đáng nói.
Tần Xuyên chỉ muốn dùng phương pháp bản năng nhất, nguyên thủy nhất để xác nhận vợ mình vẫn còn sống, cô ấy thật sự đang ở trước mắt mình!
Đến khi Liễu Hàn Yên căng cứng toàn thân, run lên lẩy bẩy không thở nổi nữa, Tần Xuyên mới buông đôi môi đỏ mọng của cô ra.
Liễu hàn yên vô thức chạm nhẹ lên viền môi, cảm nhận rõ vết răng cua Tần Xuyên lưu lại, mới thấy vừa rồi hắn thô lỗ đến thế nào…
Nhưng cô không hề tức giận, ánh mắt hiền hòa nhìn chồng, trong lòng có một cảm giác rất khó nói thành lời.
Tần Xuyên hít sâu một hơi, ôm vợ vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Không sao… Không sao rồi, anh ở đây – Tần Xuyên khe khẽ thì thầm vào tai cô.
- Vâng – Liễu Hàn Yên chớp chớp mắt, thu lại những giọt nước mắt đang chuẩn bị tràn mi.
Một lúc sau Tần Xuyên nghĩ xong, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Kẻ nào làm em bị thương?
Liễu Hàn Yên nói không giấu diếm:
- Theo kế hoạch từ trước, sau khi em dẫn theo ba cánh quân tinh nhuệ của Hàn Thứ lên đảo sẽ mở đợt tấn công từ ba mặt, vây quét binh đoàn Cuồng Triều và Nhiệt Phong Bạo.
Nhưng không ngờ bọn chúng chuẩn bị tốt hơn chúng em tưởng nhiều, không chỉ chiếm ưu thế về hỏa lực, mà trang bị vũ khí cá nhân cũng hơn hẳn.
Tuy sau khi chịu ảnh hưởng từ huy chương Hải Thần, chân khí của em đã có tiến bộ, cho dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc trung em cũng có thể tự tin đấu lại.
Nhưng… Xuất hiện người thần phạt của Đồng minh Hoa Tulip, thực lực cao dị thường, còn có một kỵ sĩ trưởng ở đây, ông ta chỉ ra một đòn em đã trọng thương rồi…
Nếu không phải quân lính của em dùng tính mạng của mình yểm hộ, em cũng đã bỏ mạng ở đó…
- Đồng minh Hoa Tulip? Người thần phạt là cái gì? – Tần Xuyên nhíu mày, hắn chưa từng nghe đến hai cái tên này.
Liễu Hàn Yên thương cảm giải thích:
- Trước đây em cũng nghĩ họ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Đó là một tổ chức châu Âu vô cùng cổ xưa, là liên minh của các gia tộc hùng mạnh, lấy hoa tulip làm biểu tượng cao quý nên mới có tên hội Đồng minh Hoa Tulip.
Bọn họ có một nhánh võ trang độc lập là “người thần phạt”. Nghe nói thủ lĩnh của người thần phạt là nhân vật cấp tông sư, hơn nữa rất có khả năng không chỉ có một người.
Phía dưới thủ lĩnh là “kỵ sĩ trưởng”, “vệ sĩ trưởng”, số lượng thế nào em không rõ lắm, nhưng người da đen ban nãy chắc chỉ ở cấp vệ sĩ trưởng, nhưng thực lực ở cảnh giới Tiên Thiên bậc trung, có thể thấy thực lực của tổ chức bọn họ vô cùng hùng mạnh.
Tần Xuyên nhíu mày, xem ra trên đời này còn quá nhiều thế lực ẩn mặt, nhưng Đồng minh Hoa Tulip sao lại ở đây?
- Anh thì sao? Tại sao anh lại đến đây? – Liễu Hàn Yên ân cần hỏi.
Nghe rồi Tần Xuyên lập tức trách:
- Còn dám hỏi anh cơ đấy!? Em biết đến đây là chín chết một sống mà vẫn không chịu nói cho anh biết!? Anh nhờ em giữ bí mật cho anh, đúng, nhưng không có nghĩa là em phải đi tìm lấy cái chết chứ!
Cho dù em không muốn tiết lộ ra ngoài, anh cũng có thể nghĩ cách âm thầm giúp em, chẳng lẽ để chồng em bảo vệ cho em lại khó như thế sao?
Anh biết lòng tự tôn của em, em còn phải gìn giữ vinh quang gia đình mình, nhưng đâm đầu vào chỗ chết không phải vinh quang mà là ngu xuẩn! Hiểu chưa!?
Liễu Hàn Yên cụp mắt xuống, mấp máy môi nhưng không phản bác gì, rồi ngước đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng nhìn chồng, hỏi:
- Một mình anh đến thôi sao?
- Nói vớ vẩn! Anh không đến một mình, chẳng nhẽ lại chờ đám bạn bè quân đội kia họp hành thương lượng định kế hoạch tập trung quân đội chán chê rồi mới chọn ngày lành tháng tốt ra quân à!? – Tần Xuyên tức giận nói.
Liễu Hàn Yên ngạc nhiên:
- Không lẽ… anh tiết lộ thực lực của mình rồi?
- Không mấy đâu, nhưng anh không nhịn được phế Cơ Vô Song đi rồi, nhưng mấy chuyện này em đừng lo! Chỉ cần cứu được em ra, thì có tiết lộ ra ngoài cũng chẳng sao!
- Cái gì? Anh… anh phế bỏ võ công của Cơ Vô Song rồi!? – Liễu Hàn Yên thất kinh thốt lên, để đến được đây anh chàng này đã làm những chuyện kinh thiên động địa nào rồi không biết!?
Tần Xuyên nhìn vợ vẻ lạ lùng:
- Này, Liễu Hàn Yên, em ý gì thế hả? Cơ Vô Song bị anh phế đi, em rất lo lắng quan tâm? Em có hứng thú với y à?
- Hả… đừng nói năng linh tinh! Em lo cho anh… Anh còn có sức nghĩ linh tinh nữa cơ đấy!?
Liễu Hàn Yên muốn phát điên, lúc nào rồi mà anh chàng còn có tâm tư đi ghen bóng ghen gió nữa!?
Tần Xuyên bĩu môi, bất kể thế nào vẫn ôm chặt cô trong lòng:
- Nghĩ nhiều thế làm gì, em biết không, em làm anh sợ gần chết… Nếu không phải ban nãy nghe thấy đám ngu ngốc kia nói chuyện, gỡ dù ra nhảy xuống thì chưa chắc đã kịp cứu được em…
Bà xã à, lần sau không được như thế nữa, cho dù em có không thích anh, em ghét anh, thì cũng để anh bảo vệ em, được không…
Liễu Hàn Yên giật mình, áy náy khó xử vô cùng, cô vòng tay ôm chặt eo chồng.
- Vâng – Liễu Hàn Yên khẽ gật, tựa đầu lên ngực Tần Xuyên.
Hai người ôm chặt lấy nhau, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi của đêm tối.
Dưới ánh trăng trên hải đảo, trong tiếng côn trùng, tiếng sóng biển và tiếng rừng cây, tiếng thở của hai người hòa quyện thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng chưa được đến năm phút sau đã có tiếng bước chân lạo xạo từ phía bắc rừng cây, rồi mấy luồng đèn pin gắn trên đầu súng lướt qua.
- Ai đấy!? – Một người hét lên bằng thứ tiếng Anh chắp vá.
Tần Xuyên buông vợ ra, ánh mắt lập tức trở nên đằng đằng sát khí, lửa giận vừa ghìm xuống lại bốc lên ngùn ngụt!
Không để Liễu Hàn Yên nói gì, Tần Xuyên đã chao người lao vào trong rừng cây!
Pằng pằng pằng!
Súng máy vừa nổ được mấy tiếng đã có tiếng người la hét thảm thiết.
- A!!! Không!!!!
Sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, bốn năm tên lính đều lần lượt đi về Quỷ Môn Quan.
Tần Xuyên ôm tất cả súng của đám lính đi ra đưa cho Liễu Hàn Yên.
- Thương thế của em vừa đỡ, gặp nguy hiểm đừng dùng chân khí cứ dùng súng đạn xử lý trước, anh đưa em đến mạn bắc đảo tìm chỗ trốn đã.
Theo kế hoạch thì sáng sớm mai quân cứu viện sẽ đến đây, lúc đó em có thể về nhà rồi.
Liễu Hàn Yên nghe xong lập tức nhận ra điều không ổn:
- Anh thì sao? Em đi trốn, thế còn anh?
Ánh mắt Tần Xuyên như ánh mắt của sói đói lạc trong hoang mạc:
- Tên kỵ sĩ trưởng gì gì đáy của bọn Tulip làm em bị thương, đám bọn chúng còn truy sát em đến nông nỗi này, em nghĩ là anh sẽ tha cho chúng nó à?
Liễu Hàn Yên kinh ngạc nói:
- Anh… anh định một mình đánh lại tất cả bọn chúng?
- Không đánh – Tần Xuyên lắc đầu, nói chắc nịch – Anh đi giết người!
Không biết vì sao, nhưng khi Tần Xuyên nói hai chữ “giết người”, toàn thân Liễu Hàn Yên run lên vì tức giận.
Tuy cảm thấy hết sức điên rồ, kỵ sĩ trưởng có thực lực ở cảnh giới Tiên Thiên cấp cao, nhưng nhìn thấy vẻ tự tin đến điên cuồng vô bờ bến của chồng, Liễu Hàn Yên cảm thấy, anh ấy chắc chắn sẽ làm được!
- Em muốn đi cùng anh… - Liễu Hàn Yên ngoan cường nói – Không phải anh nói sẽ bảo vệ em sao? Thế thì để em đi cùng anh, em phải báo thù cho quân sĩ của em!
Tần Xuyên hơi sững người rồi bật cười ha hả:
- Được lắm! Thế này mới đúng là vợ của anh! Đi nào! Anh đưa em đi chém quân thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.