Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 281: Đừng quan tâm chuyện của tôi




Âm thanh này vừa phát ra, tất cả những người trong điện Tứ Hải đều nhìn ra ngoài.
Tần Hán hơi nhíu mày, hỏi Tần Minh bên cạnh:
-Là công ty y dược lớn nhất Thụy Điển?
-Đúng vậy, Christopher tiên sinh hiện giữ chức chủ tịch công ty dược phẩm Astra, tập đoàn Trường Sinh chúng ta hợp tác với mấy công ty dược lớn của Bắc Âu, Tây Âu, đều do ông ta làm trung gian, ông ta có vai trò hết sức quan trọng đối với chúng ta.
Tần Minh gật đầu nói.
-Tôi biết rõ ông ta, nhưng sao đột nhiên ông ta lại muốn tới Tần gia chúng ta?
Tần Hán thắc mắc.
Tần Minh cũng lắc đầu:
-Điều này còn chưa hỏi rõ ràng, đợi A Uy vào rồi sẽ biết.
Trong lúc nói chuyện, có một đoàn người đi vào điện Tứ Hải.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ Âu phục hiệu Armani, đeo cà vạt, cách ăn mặc rất trau chuốt, tràn đầy phong thái sang trọng của một nhân sĩ thành công đi đầu, đó là Tần UY.
Theo sau ông ta, là một người mặc sơ mi trắng, cao trên 1m8, đeo kính đen, thoạt nhìn cũng có phần nho nhã, đó là Tần Hà.
Tần Uy vừa đi vừa nói chuyện với một người ngoại quốc da trắng qua phiên dịch, hình như là giới thiệu về cách bố trí và kiến trúc của Tần gia.
Ánh mắt người nước ngoài đầy vẻ tán thưởng, khuôn mặt tươi cười, toát ra khí chất cương nghị.
-Ha ha, Christopher tiên sinh, chào mừng tới Tần gia Giang Nam!
Tần Hán cùng vài người chú nhiệt tình ra ngoài tiếp đón, những người này thuộc thế hẹ trước, tiếng Anh còn không biết, nói chi tiếng Thụy Điển, cũng may không thiếu người làm phiên dịch.
Hai nhóm người chào hỏi nhau, vô hình trung gạt Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên qua một bên.
Tần Xuyên thản nhiên nhón một ít hạt dẻ cười trên bàn, bóc vỏ, cho vào miệng nhai.
Hắn nhìn lướt qua Tần Uy và Tần Hà, phát hiện hai cha con nhà họ đã đạt tới cảnh giới tiên thiên, dường như Tần Hà chỉ mới đột phá gần đây, tiên thiên chân khí còn chưa thật sự vững chắc.
Nhưng, vài ông già của Tần gia nhìn Tần Hà bằng ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng, hiển nhiên là đã nhận ra tu vi của Tần Hà.
Trên khuôn mặt thoáng hiện một nụ cười nhè nhẹ, phong thái nhẹ nhàng, như thể tất cả không có gì đáng quan tâm, nhưng ánh mắt của Tần Hà lại ẩn hiện sự sắc bén, thỉnh thoảng lướt nhanh về phía Tần Xuyên.
Khi gặp ánh mắt của Tần Xuyên, Tần Hà nhếch miệng khẽ cười, rồi khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Sau đó, y dán mắt vào thân thể Liễu Hàn Yên, chỉ có điều Liễu Hàn Yên hoàn toàn không để ý tới y, cô coi sự ồn ào quanh mình như không có, yên lặng ngồi một cách đoan chính.
Tần Hà nhìn thấy dung mạo của cô, trong mắt hiện ra vẻ say mê, hai tay ngầm nắm chặt vào nhau, run rẩy.
Suy cho cùng, nếu Tần Xuyên không trở về Tần gia, thì y đã có thể kết hôn với cô gái này!
Nghĩ tới một cô gái tựa như thiên tiên giáng thế, lại bị một thằng nhà quê dột ngột cướp đi, Tần Hà không khỏi liếc nhìn Tần Xuyên bằng ánh mắt sắc lạnh.
Nhưng, Tần Xuyên cũng không hơi đâu để ý tới tâm tình của gã em họ của mình, hắn vừa nhai nhai hạt dẻ cười, vừa đưa mắt nhìn người ngoại quốc cao lớn kia.
Dù Christopher đang tươi cười, nhưng không hiểu sao Tần Xuyên vẫn cảm thấy dường như người này có gì đó gượng gạo, bước đi và những động tác nho nhỏ trên tay y, đều có gì đó không được tự nhiên lắm.
Sau màn chào hỏi, Tần Uy vui vẻ đi tới vỗ vai Tần Xuyên.
-Tần Xuyên, giờ mới thật sự gặp mặt cháu, cách đây mấy hôm, chú gặp ba con, còn trách ông ấy không chăm sóc cháu, thật sự là khổ cho cháu. Bất kể như thế nào, chú xin chúc cháu và Liễu tiểu thư bách niên giai lão.
Tần Uy nói, dáng vẻ trông rất phong độ.
Mặc dù lời nói của ông ta có chút giả tạo, nhưng Tần Xuyên cũng cười cười.
-Tần Xuyên, tôi cũng chúc mừng anh và Liễu tiểu thư.
Tần Hà cũng đi tới, bắt tay Tần Xuyên.
Tần Xuyên thầm nghĩ, một là không muốn gọi “Đại ca”, hai là không muốn gọi “Chị dâu”, xem ra trong lòng thằng nhóc này vẫn không phục đây.
Tuy nhiên Tần Xuyên cũng không hơi đâu đi chấp nhặt với y, hắn mỉm cười nắm chặt tay y, nói:
-Không thể tránh khỏi, dù sao tôi và chị dâu cậu là một cặp trời sinh!
Nghe hắn nói như vậy, mặt Tần Hà hơi đờ ra, người xung quanh thì lắc đầu, câu nói mặt dày như thế mà hắn cũng thốt ra được.
Sau khi mọi người ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn. Chỉ có điều, mọi người thấy ly nước dâu trên tay Tần Xuyên, cũng không thể tới mời rượu hắn.
Tần Xuyên cũng thoải mái ăn uống, thỉnh thoảng còn gắp vào chén cho vợ.
Nhiều người đều rất tò mò, muốn biết một mỹ nữ tuyệt sắc như Liễu Hàn Yên sẽ ăn cơm như thế nào, cho nên khi họ thấy Liễu Hàn Yên awb những món mà Tần Xuyên gắp cho, ai nấy đều ngạc nhiên.
Thật ra Liễu Hàn Yên ăn rất ít, chỉ một chút đã no, hoàn toàn không thu nhận chút năng lượng thừa nào.
Từ nhỏ, đã được giáo dục kỹ càng theo lối một tiểu thư khuê các, cho nên từng động tác ăn uống của Liễu Hàn Yên đều rất đúng mực, tao nhã, phóng khoáng, khiến các bậc trưởng bối đều hài lòng và thầm khen ngợi.
Trong khi đó, Tần Xuyên lại hoàn toàn ngược lại.
Đám người của Tần gia có cảm giác như trông thấy một thiếu phụ quê mùa đột nhiên bước vào một khách sạn sang trọng, chỉ cắm đầu ăn như hổ đói, như sợ lãng phí lương thực.
Uống xong ly nước dâu, đột nhiên Tần Xuyên cầm một cái chén lên, nhìn sang hai bên:
-Cơm ở đâu vậy? Xới cho tôi một ít cơm, tôi muốn ăn cơm với chân giò!
Mọi người đều trợn tròn mắt, đống xương xẩu hải sản trước mặt hắn đã cao như một cái núi nhỏ, vậy mà hắn còn muốn ăn cơm?
Đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi, hầu như tất cả mọi người trong Tần gia đều nghĩ như vậy.
Tần Hán nhíu mày, nhưng cũng không thể nói gì đối với khẩu vị của cháu trai, đành phải tiếp tục nói chuyện với người ngoại quốc.
-Christopher tiên sinh, ngài là bằng hữu nhiều năm của Tần gia, sao đột nhiên hôm nay lại có hứng thú đến bái kiến tổ tiên Tần gia chúng tôi?
Không đợi người ngoại quốc trả lời, Tần Uy liền nói:
-Cha, thật ra Christopher tiên sinh đến để cầu y, trên người ông ấy xuất hiện một số triệu chứng bệnh khó trị, tình huống tương đối đặc biệt, vì biết Tần gia chúng ta là cổ võ thế gia, chuyên về y dược, cho nên muốn tìm thuốc chữa trị.
-Thì ra là thế! Rất tiếc khi nghe điều này, nhưng triệu chứng của bệnh đó cụ thể ra sao?
Tần Hán hỏi.
Qua phiên dịch, Christopher nói:
-Tần lão tiên sinh, chuyện này hơi phức tạp một chút. Trên thực tế, lúc còn trẻ, tôi từng tham gia binh đoàn kỵ sĩ Lapland. Đó là bộ đội đặc chủng mạnh nhất của quốc gia, hoạt động trong vùng vòng cực Bắc. Đây cũng là lý do ngay từ đầu tôi rất hứng thú đối với một công ty của một cổ võ thế gia như Tần gia và muốn tăng cường hợp tác.
-Ồ? Hóa ra Christopher tiên sinh xuất thân từ bộ đội đặc chủng?
Mấy vị trưởng bối của Tần gia đều lộ vẻ hứng thú.
-Đúng vậy, trong thời gian tòng quân, tôi từng bị thương. Trong một cuộc chiến đấu ở vòng cực Bắc, trời đông giá rét, sau khi bị thương, tôi lại bị ngâm thật lâu trong nước biển, mặc dù sống sót, nhưng những vết thương trên người tôi đều để lại di chứng.
-Trước đây còn tạm ổn, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, có lẽ do tuổi tác, tay chân tôi bắt đầu khó duỗi rộng, động tác cứng nhắc, thỉnh thoảng xương sống cũng đau...
Christopher thở dài:
-Các bác sĩ nước tôi nói, một số đốt ngón tay của tôi có huyết khối, ảnh hưởng tới thần kinh, sau khi trị liệu một thời gian cũng không có chuyển biến gì tốt đẹp, họ cũng không tìm ra nguyên nhân.
-Hiện giờ, hai ngón tay trái của tôi đã mất cảm giác, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cả ánh tay tôi cũng sẽ mất cảm giác. Tôi muốn mời những cao thủ y thuật của Tần gia điều trị giúp tôi, sớm thoát khỏi đau đớn.
Đám Tần Hán cũng như các trưởng bối của Tần gia đều lộ vẻ tự hào, dù sao y thuật của Tần gia cũng được cấp biển chữ vàng, nghe Christopher kể triệu chứng xong, họ cũng không thấy bệnh đó có gì khó trị.
-Hiện nay, y thuật của Tần gia chúng tôi là tinh thâm nhất, không ai có thể hơn được Tứ ca, hay là chiều nay anh xem bệnh cho Christopher tiên sinh một chút đi.
Thất thúc công (ông chú thứ bảy – “thúc công”: ông chú, tức em trai của ông nội) cười ha hả nói.
Tứ thúc công tướng mạo thanh tú, ngồi trên ghế, có vẻ hơi tự đắc, nhưng vẫn khiêm tốn xua tay:
-Không không, xét về y thuật, gia chủ vẫn lợi hại nhất, xin mời gia chủ trị liệu cho khách quý.
Tần Hán cười cười:
-Tứ ca, lát nữa chúng ta cùng chẩn bệnh cho Christopher tiên sinh đi, anh châm cứu, tôi vận khí, chẳng phải lệ cũ là như vậy sao?
-Ha ha, đúng vậy, cha và chú Tư song kiếm hợp bích, thật sự là chưa từng thất bại trước căn bệnh nào.
Tần Uy cười nói.
Sau khi nghe phiên dịch dịch lại, mắt Christopher tiên sinh sáng lên:
-Ồ! Cảm tạ thượng đế! Thì ra Tần gia có nhiều thần y như vậy? May mà tôi chủ trương tập đoàn Astra cố gắng ký kết hợp tác với phía quý vị, xem ra lựa chọn của tôi rất sáng suốt!
Tất cả mọi người cười ha hả, không khí hết sức vui vẻ, không thể nghi ngờ, đây là một cơ hội tốt để Tần gia củng cố quan hệ với đối tác ở châu Âu.
Nhưng, tay đang bưng chén cơm, liên tục tạo ra tiếng muỗng vét chén, Tần Xuyên lại lo lắng thở dài.
Không ai chú ý tới động tác của hắn, bởi vì mọi người đã bỏ quên hắn, nhưng Liễu Hàn Yên thì không như vậy.
Từ kinh nghiệm mấy ngày nay ở chung, cô biết rõ, chồng mình có y thuật khá cao, thậm chí là người có y thuật cao nhất mà cô từng thấy cho đến lúc này.
Việc hắn chữa khỏi bệnh cho Ôn Văn Viễn và Chu Phương Tinh, đều quá sức tưởng tượng, nhưng Tần Xuyên quá khiêm tốn, không để cho họ ra ngoài tuyên truyền, mà người thường thì lại không hiểu độ khó của căn bệnh hắn chữa, cho nên cũng không xem trọng.
-Anh sao vậy?
Liễu Hàn Yên nhẹ giọng hỏi:
-Bệnh của người kia có vấn đề sao?
Tần Xuyên liếm liếm hột cơm và nước canh dính trên môi, chậc lưỡi:
-Có lẽ vậy, dù sao chuyện này không liên quan tới anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.