Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 260: Dẫn em đi làm quen




- Tần tiên sinh, có thể ngài không biết nhưng chuyện này liên quan tới Thánh giáo. Thánh giáo rất khổng lồ, thủ đoạn thông thiên, căn bản không tổn thương tới gân cốt của họ.
Nhưng Đằng Long hội chúng ta chỉ là một bang phái ở thành phố Đông Hoa, xét trên toàn bộ Hoa Hạ thì cũng chỉ là thằng oắt con học đấm đá. Xuất hiện chuyện như này hơn nửa là không giữ nổi, còn phải xem tới phía bên trên có muốn lấy tính mạng của tôi không…
Tần Xuyên trầm giọng nói:
- Tôi có quen vài người ở cục An toàn quốc gia, tôi đi tranh thủ giúp ông một chút. Dù sao trách nhiệm chủ yếu của chuyện này không nằm ở Ôn gia. Chỉ có điều bọn họ có chịu buông tha các người hay không thì tôi cũng không dám cam đoan.
Ôn Văn Viễn nghe xong, vui mừng như điên:
- Tần tiên sinh! Ngài không so đo việc thuộc hạ của tôi thiếu chút nữa là hại chết ngài, còn giúp chúng tôi thoát tội?!
- Tôi tin tưởng mọi người sẽ không hợp tác cùng tổ chức tà ác bên ngoài gây bất lợi với quốc gia mình, cho nên tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.
Tần Xuyên giọng nói nặng nề.
Ôn Văn Viễn mắt ửng nước, nức nở:
- Đúng… Đúng vậy. Ôn Văn Viễn này tuy rằng không phải là hạng tốt lành gì nhưng cũng không dám làm chuyện phản quốc. Tần tiên sinh, mặc kệ kết quả như nào thì trên dưới Ôn gia cũng đều cảm ơn ngài.
Tần Xuyên cười cười:
- Tôi cúp máy đây, tranh thủ thời gian gọi điện thoại giúp ông thoát tội.
Trong tiếng cảm ơn của Ôn Văn Viễn, Tần Xuyên cúp điện thoại.
Ba cô gái đảo mắt nhìn Tần Xuyên, ra dáng bất lực.
- Anh rể! Anh xấu bụng! Nói dối mà như thật, nói dối không chớp mắt, còn nói mình suýt nữa thành than… hừ hừ, sau này nói chuyện với anh phải cẩn thận, em phải dặn chị, anh là đồ xấu bụng! – Liễu Thiển Thiển cười khanh khách nói.
Lục Tích Nhan cũng cười:
- Ý anh là gì?
Tần Xuyên ăn xong một bát lại đưa bát cho Diệp Tiểu Nhu xin thêm bát nữa rồi mới cười đáp:
- Không phải chúng ta thiếu người à? Muốn điều tra thi trường, tìm hạng mục khởi đầu cũng cần người chứ.
Nhưng nếu đi thuê thì phải mất tiền công, ít nhất ba nghìn một tháng, thấp hơn gần như không có cơ hội…
Lục Tích Nhan chớp mắt liền mấy cái:
- Chẳng lẽ… anh định nhờ hội Đằng Long tìm người?
- Hi hi, Nhan Nhan đừng vội, nhưng hội Đằng Long là một bang phái, chúng ta không thể lấy danh nghĩa bang phái mà lập nghiệp được, cho nên phải giải tán hội Đằng Long nhưng giữ lại một số tài nguyên cốt cán để dùng sau này.
Tần Xuyên nói rồi lại cầm điện thoại gọi cho Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên hình như vẫn ở trên xe, vừa nhấc máy đã hỏi thẳng:
- Chuyện gì?
- Bà xã à, có phải em cho người đi bắt nhà họ Ôn ở hội Đằng Long không?
- Đúng, trước mắt không tìm thấy Lý Phong, cần điều tra xem cha con họ Ôn có tham gia lần này không – Liễu Hàn Yên lập tức hỏi – Anh muốn em thả họ ra à?
Tần Xuyên vội nói:
- Không không không! Đừng thả! Anh chỉ lo em nghĩ đến anh, cho nên làm việc không công tâm, em cứ tra hỏi nghiêm khắc vào!
Nhốt vài ngày, hỏi kỹ vào, roi da ghế điện gì đấy dùng hết đi! Bỏ đói bọn họ vài ngày cũng được, bắt bọn họ khai ra hết!
Nếu thật sự không có chuyện gì hãy thả bọn họ ra, nhưng trước khi thả ra nhớ báo cho anh trước, anh cũng quen biết bọn họ, đến lúc đấy đi đón.
- Được, cho dù anh không nói em cũng sẽ làm việc cẩn thận… Chúng em thẩm vấn không dùng roi da ghế điện – Liễu Hàn Yên rất nghi ngờ, tại sao anh chàng lại nghĩ đến những thứ này.
Tần Xuyên cười gian xảo nói:
- Làm gì có… À, sau này có dịp anh sẽ đưa em đi làm quen. Đúng rồi, anh nghĩ không cần giữ hội Đằng Long lại nữa, cho giải tán đi thôi, bang Tứ Hải và hội Đằng Long đều mục nát cả rồi, phải thiết lập lại thế giới ngầm của thành phố Đông Hoa, nếu không chuyện tương tự sẽ còn xảy ra nữa.
- Được, em đã báo cáo lên cấp trên, cha con họ Ôn tuy vô tội nhưng hội Đằng Long cũng phải giải tán, nhưng cụ thể ai là người đứng ra giải quyết thì còn phải cân nhắc…
Tần Xuyên nói chuyện với vợ xong liền dập máy.
Ba cô gái ngồi cùng bàn nhìn hắn ngơ ngác.
- Nhìn anh làm gì? Người ta ngượng đấy – Tần Xuyên nhếch miệng cười.
Diệp Tiểu Nhu chu miệng dáng thất vọng:
- Hóa ra anh Tần Xuyên hư hỏng thế, trước đây em đã nhìn lầm anh.
Tần Xuyên vươn tay nhéo má cô:
- Tiểu Nhu, nếu anh lừa em mà nói những lời này mới gọi là hư hỏng, đây là anh thành thật.
- Đúng là hay ngụy biện – Lục Tích Nhan lắc đầu cười, nhưng trong thâm tâm khẽ thở phào, cô tưởng Tần Xuyên chỉ biết dùng cách thô bạo để giải quyết vấn đề, không ngờ đầu óc Tần Xuyên còn nghĩ ra nhiều trò hơn người bình thường, mánh lừa người này rất có ích trên thương trường đây.
Hai ngày sau đó, tất cả đều tự động tiến hành.
Nhờ Tần Xuyên giúp, Lục Tích Nhan dời nhà đến nhà Tiểu Nhu, ba người còn cố ý cùng đi đến thăm Diệp Đông Cường, kể rõ sự tình.
Diệp Đông Cường biết con gái muốn lập công ty với Tần Xuyên thì rất mừng, ông yên tâm hơn nhiều so với để Diệp Tiểu Nhu đi làm công ty.
Nhưng muốn thuê nhân công thì cần phải trả tiền lương, bây giờ mức lương không hề thấp, nếu một tháng không đủ ba nghìn thì chắc chắn không tìm được người phù hợp…
Chu Phương Ngữ vừa đến phòng bệnh, thấy ba người Tần Xuyên chuẩn bị đi, mắt trừng lên lườm Tần Xuyên vẻ tức giận.
Tần Xuyên hết cách, chạy lại đón đường Chu Phương Ngữ:
- Sao bác sĩ Chu lại lườm tôi?
- Lườm anh thì đã sao, anh cấm được tôi chắc? Đồ vô lương tâm! – Chu Phương Ngữ tức giận nói.
Tần Xuyên buồn bực:
- Bác sĩ Chu à, mỹ nữ là mỹ nữ nhưng không được tùy ý mắng người đâu!
- Anh mới là đồ không có lương tâm! Đồ phụ bạc! Nếu anh có lương tâm thì đã không hỏi tôi nhiều như thế! – Chu Phương Ngữ thở phì phì nói.
Tần Xuyên suy nghĩ cẩn thận:
- Có phải chuyện của Tinh Nhi không? Tinh Nhi ra nước ngoài rồi?
- Hừ - Chu Phương Ngữ lạnh lùng nhìn hắn – Chị ấy cố ý không nói cho anh biết thời gian chị ấy đi, là muốn xem anh có quan tâm đến chị ấy không, anh giỏi lắm, không hỏi han gì cả, lúc chị ấy lên máy bay nghĩ những gì anh có biết không hả!?
Tần Xuyên sững người, vừa buồn vừa xấu hổ, tuy hắn nhớ chuyện Chu Phương Tinh ra nước ngoài nhưng lại quên mất là ngày nào.
Mấy ngày nay lại xảy ra đủ chuyện nào là nổ nào là trù tính khởi nghiệp, nên không có thời gian chú ý đến Chu Phương Tinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy mình không đến sân bay tiễn đúng là không phải.
Thật ra lúc ấy Chu Phương Tinh còn nói, sau này khi về nước nếu còn thích hắn sẽ đến tìm hắn… Nhưng bây giờ xem ra Chu Phương Tinh tức hắn rồi, hi vọng cô đến tìm hắn rất mong manh.
- Anh không đi tiễn cũng được, chị tôi đỡ phải nuôi hi vọng với anh, chị ấy ở nước ngoài tìm một anh đẹp trai tóc vàng càng tốt!
Chu Phương Ngữ hừ một tiếng, phất áo đi chỗ khác.
Tần Xuyên buồn bực, nhấc máy gọi cho số của Chu Phương Tinh, không gọi được nữa.
Có lẽ hắn quá tham lam, bên cạnh đã có mấy cô gái đáng quý lại còn đi trêu ghẹo Chu Phương Tinh, ông trời cũng thấy không thuận mắt nữa nên mới để hắn lỡ cuộc chia tay.
Mấy ngày sau Tần Xuyên đều không vui, trong đầu luôn nghĩ đến dáng vẻ thất vọng khi rời đi của Chu Phương Tinh…
Thứ sáu. Tần Xuyên đi học như bình thường.
Để chuyên tâm viết sách, Lục Tích Nhan đã chính thức từ chức, cho nên giáo viên lên lớp là một giáo viên nam đứng tuổi, Tần Xuyên ngồi trong lớp ngáp liên tục, đầu óc nghĩ lung tung.
Trong mấy ngày yên ả này, điều duy nhất làm cho Tần Xuyên buồn bực là Lăng Lạc Tuyết.
Tuy vẫn đi học với Tần Cầm nhưng Lăng Lạc Tuyết bỗng im lặng chuyển ra một chỗ khá xa, hình như có ý không muốn tiếp xúc với Tần Xuyên.
Từ sáng đến lúc tan học, Lăng Lạc Tuyết đều không nói chuyện với Tần Xuyên, biến thành một người xa lạ.
Từ đầu Tần Xuyên còn tưởng Lăng Lạc Tuyết “đến tháng”, nhưng đến cuối tháng tám cô vẫn không thay đổi gì, Tần Xuyên cảm thấy không bình thường.
Tần Xuyên nhớ ra hôm vũ hội Thiên Hoa Lăng Lạc Tuyết đến một mình, nghĩ đi nghĩ lại hay là mình chọc cô ta tức rồi? Hay là do không nhảy với cô ta? Hay muốn cô ta làm nữ bộc?
Tần Xuyên thấy hơi ngại, rõ ràng mình đẹp trai không thua ai, lựa chọn của mình đã làm tổn thương một cô thiếu nữ mong manh rồi cũng nên?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không phải cách hay, Lăng Lạc Tuyết tuy thẳng thắn nhưng vẫn là một cô bé ngoan.
Thế nên lúc tan học Tần Xuyên đi đến trước mặt Lăng Lạc Tuyết, mỉm cười hỏi:
- Tiểu Tuyết à, gần đây sao em chẳng để ý đến anh gì thế? Có phải do chuyện cá cược lần trước không? Chà, làm sao anh có thể muốn em làm nữ bộc được? Em là đệ tử của Tông sư, anh sao dám.
Tần Xuyên cố khích lệ cô gái mấy câu mà người thường hay thích nghe.
Nhưng Lăng Lạc Tuyết vẻ không quan tâm không nghe thấy, đứng dậy đi đến cạnh Tần Cầm:
- Cầm Nhi, mình về nhà thôi.
Tần Cầm nhìn Tần Xuyên rồi nhìn Lăng Lạc Tuyết, gật gật, cô cũng không muốn can dự vào chuyện này.
Tần Xuyên phiền muộn đuổi theo nói:
- Nếu là chuyện vũ hội lần trước thì anh thật sự xin lỗi, anh đồng ý Nạp Lan Thấm là có lý do, tối hôm đó thực sự em rất xinh.
Hắn vừa dứt lời, Lăng Lạc Tuyết hơi dừng lại, cắn môi dưới nhưng không trả lời, tiếp tục kéo tay Tần Cầm đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.