Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 257: Gà con




Tần Xuyên không muốn nhận bất cứ công lao nào, cho nên tất cả công giết Iga Kumitsu hay giải cứu con tin đều để Liễu Hàn Yên nhân hết.
Liễu Hàn Yên nghĩ đến việc giữ bí mật cho chồng, rồi lại nghĩ đến công lao này không phải của mình, bản tính cô thành thật, thế nên cô thấy rất mâu thuẫn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Hàn Yên đành tạm tính báo cáo lên cấp trên là cha con Iga Kumitsu khinh địch mà bại trận, cụ thể thế nào không nói đến.
Các lãnh đạo của Bộ An ninh đều phải nể mặt những người ở cấp cao hơn, cũng sẽ không hỏi nhiều, dù sao cũng có sư thái Lăng Vân chống lưng, họ sẽ suy nghĩ trên khía cạnh bảo mật khả năng thực sự của Liễu Hàn Yên.
Giới cổ võ có một quy tắc là không được truy cứu chiêu thức sử dụng để đánh thắng, nói cho cùng điều này có liên quan trực tiếp đến tính mạng con người.
Hơn nữa, cha con Iga Kumitsu chết, con tin không chết mới là kết quả cấp trên yêu cầu.
Cơ Vô Song và Tống Ngọc đứng ở đằng xa một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Cơ Vô Song phản ứng nhanh hơn, chạy vội lên phía trước vẻ vui sướng tột bậc.
- Tốt quá rồi! Anh biết là em sẽ không sao mà, Hàn Yên chắc chắn có cách giải quyết, anh luôn tin ở em…
Nhưng Liễu Hàn Yên không tỏ thái độ gì, đi thẳng qua mặt Cơ Vô Song, hoàn toàn không định dừng lại tiếp chuyện anh ta.
Liễu Hàn Yên đi đến trước mặt Tống Ngọc nói:
- Báo cáo thủ trưởng, Iga Kumitsu và Iga Jiro đã chết, trong nhà kho này cất giấu số lượng lớn thuốc nổ và súng ống đạn dược, điều tra xem ai là chủ sở hữu nhà kho này.
Ngoài ra, Bạch Dạ của Tập đoàn Vân Sơn là người sắp xếp vụ khủng bố này, cần lập tức phái người khóa chặt hướng đi của cô ta, xin ra lệnh bắt.
Tống Ngọc run run gật đầu, nuốt ực nước miếng, sợ run như cầy sấy nói:
- Được… được, Bạch Dạ của Tập đoàn Vân Sơn, tôi biết rồi, Liễu tướng quân vất vả rồi!
Tống Ngọc sợ muốn phát điên, cô gái này đã luyện được môn võ công nào để bị nổ mà còn không chết!?
Đáng ghét hơn nữa là tên tiểu tử thúi nhà họ Tần cũng không việc gì!?
Nhưng bây giờ anh ta không dám hỏi gì, vội vàng gọi điện báo cáo lên cấp trên, có thế nào cũng phải cố gắng góp chút công lao mới được.
Liễu Thiển Thiển đứng sau nhìn đám người vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, lại nhìn thấy có người vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ, không nhịn được phá lên cười.
Ai mà có thể tin được người làm nên chuyện kinh thiên động địa này không phải chị gái mình mà là ông anh rể nhìn có vẻ bất tài đấy?
Cô nhìn Tần Xuyên đang đứng cười nói bên cạnh, hạ giọng nói:
- Anh rể hư thật nhé!
Tần Xuyên lại “suỵt”:
- Cô đừng nói những lời dễ gây hiểu nhầm như thế ở những chỗ này.
- Vâng! – Liễu Thiển Thiển cười tít mắt, cô bé càng ngày càng thích ông anh rể chẳng được một phút tử tế trong đời này.
Thoạt nhìn chẳng đáng tin cậy gì, nhưng vào thời điểm thiết yếu lại cực kỳ đáng tin!
Liễu Hàn Yên quay lại nhìn Tần Xuyên, nói:
- Em phải đi bắt Bạch Dạ đây, anh đưa Thiển Thiển đi trước đi.
Tần Xuyên ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Hay là để anh đi với em?
- Anh không phải người của Bộ An ninh, không cần tham gia vào nhiệm vụ này – Liễu Hàn Yên đáp.
Tần Xuyên đơn giản cười:
- Anh có phải vì đất nước đâu, là vì em đấy chứ.

Liễu Hàn Yên khựng lại đầy ngạc nhiên, cảm xúc có chút phức tạp.
Không phải vì đất nước, là vì em… Cô chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng câu nói của người ta lại khiến cô bối rối không biết trả lời thế nào.
Tần Xuyên nói rất thẳng vì hắn không yên tâm, lo Bạch Dạ lại giở mưu kế gì đó ra.
Nhưng người bên cạnh nghe câu này không khỏi xúc động.
Kiểu quan tâm vô tư này có lẽ là lời giải thích tốt nhất cho mối quan hệ vợ chồng.
Cơ Vô Song đứng đằng xa sầm mặt xuống, câu nói của Tần Xuyên đả thương sự tôn nghiêm của anh ta một cách ghê gớm.
Diệp Tiểu Nhu và Lục Tích Nhan đều ngưỡng mộ, nhưng cả hai đều biết mình không có quyền ghen tị, hơn nữa Tần Xuyên không bắt buộc phải bảo vệ mình.
Cơ Vô Song xốc lại tinh thần, kiêu hãnh đi qua chỗ Tần Xuyên, dáng tươi cười nói:
- Tần Xuyên tiên sinh, chúng tôi làm việc không chỉ là đi thăm nhà người ta đâu, có nguy hiểm, tôi khuyên anh nên…
- Được.
Không để Cơ Vô Song dứt lời, Liễu Hàn Yên đã ngắt lời, đồng ý để Tần Xuyên đi cùng.
- Hàn Yên! Em… - Cơ Vô Song không ngờ Liễu Hàn Yên lại phá vỡ quy tắc từ trước đến nay, cho phép người ngoài biên chế tham gia vây bắt.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng nhìn anh ta nói:
- Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Có thể có chuyện gì? Kể cả có chuyện gì Tần Xuyên cũng là người dẹp yên chứ không phải là người cản trở.
Tần Xuyên cười hi hi, không hề khách sáo mà đi thẳng đến vỗ vai Cơ Vô Song nói:
- Tiểu Cơ à, bà xã tôi không nỡ để tôi đi, muốn ở bên tôi lâu hơn một tí đấy, cậu đừng ngưỡng mộ làm gì, sớm muộn gì cậu cũng sẽ có một con gà con khác thôi!
Cơ Vô Song sửng sốt một hồi lâu không kịp phản ứng lại, thằng cha này đang nói năng linh tinh cái gì không biết!?
Gà con là cái quái gì!?
Chú thích: Trong tiếng Trung chữ « gà » trong « gà con » đồng âm với « kỹ » trong « kỹ nữ », Tần Xuyên đang nói xỏ Cơ Vô Song.
Nhưng nói xong Tần Xuyên đã đi ngay qua chỗ Diệp Tiểu Nhu rồi, nói:
- Tiểu Nhu Nhu, Nhan Nhan, hai người đi cùng Thiển Thiển về trước đi, đừng đến Bích Hải Sơn Trang, ngoài ra chỗ nào cũng được, xong việc anh sẽ đi đón mọi người, tối nay đi ăn cùng nhau!
- Tần Xuyên anh cẩn thận đấy – Lục Tích Nhan không phản đối, hôm nay cô đã học được rất nhiều điều, không chỉ là khả năng của người này mà còn đủ các loại quan hệ phức tạp khác.
Diệp Tiểu Nhu ân cần nói:
- Anh Tần Xuyên, em đưa Thiển Thiển và chị Lục về nhà em, nhà em không có ai, em nấu cơm cho hai người ăn.
Tần Xuyên thấy như thế là tốt nhất rồi, quay sang nhéo má cô em vợ rồi quay lại cùng Liễu Hàn Yên lên xe.

Các lãnh đạo Bộ An ninh biết Liễu Hàn Yên đưa được tất cả mọi người ra khỏi biển lửa an toàn, còn giết được cha con Iga Kumitsu thì rất vui mừng.
Mọi người vốn đã chuẩn bị đối phó với tình huống xấu nhất, không ngờ Liễu Hàn Yên lại đem đến kinh hỉ, mọi người càng ngày càng coi trọng vị nữ tướng quân này.
Bộ trưởng đích thân ra lệnh giao toàn quyền chỉ huy cho Liễu Hàn Yên, hoàn thành xong nhiệm vụ quay lại trụ sở nhận thưởng.
Cơ Vô Song và Tống Ngọc từ chỉ huy trở thành nghe lệnh, tất nhiên thấy khó chịu.
Tần Xuyên và Liễu Hàn Yên ngồi trong xe nghe một sĩ quan báo cáo:
- Liễu tướng quân, theo tin tình báo mới nhất thì nhà kho đó có chủ là Đường chủ Lý Phong của Bạch Ngọc Đường thuộc hội Đằng Long, nhưng Lý Phong đã mất tích hai ngày, trước mắt chưa tìm được tung tích…
Chủ tịch Tập đoàn Vân Sơn Bạch Dạ đang ở trong trụ sở chính, đã ra lệnh giám sát tất cả lối ra vào, chưa có hiện tượng muốn trốn chạy.
Liễu Hàn Yên nghi ngờ, hỏi Tần Xuyên:
- Cô ta sớm đã nhận được tin rồi, sao lại không trốn đi?
- Làm sao anh biết được, lòng dạ phụ nữ sâu như biển – Tần Xuyên bĩu môi, cô Bạch Dạ này luôn là một ẩn số chưa có lời giải, quá nửa là lưu lại đường lui, chỉ có điều không ai biết đường lui của cô ta là gì.
Liễu Hàn Yên nghiêm mặt nói:
- Em không đùa với anh đâu, có phải cô ta định dùng người trong trụ sở làm con tin không?
Tần Xuyên cười lắc đầu:
- Em nghĩ lại mà xem, cô ta có cần chạy trốn không?
Liễu Hàn Yên sửng sốt nhíu mày:
- Ý anh là… chúng ta thật ra không có chứng cứ trực tiếp?
Tần Xuyên gật đầu:
- Tuy chúng ta biết Bạch Dạ đứng sau sắp đặt chuyện này, thậm chí còn có thể là hung thủ sau tấm màn, nhưng cô ta không hề để lại bất kỳ dấu vết nào, tất cả đều là Iga Kumitsu nói, ông ta chết rồi không thể làm chứng, ban nãy cũng không có máy ghi âm ghi lại.
Từ đầu đến cuối Bạch Dạ mượn tay người khác đi làm việc, thậm chí đến địa bàn còn là địa bàn của hội Đằng Long, không thể phủ nhận là cô ta rất thông minh.
Liễu Hàn Yên nhìn hắn trừng trừng khiến Tần Xuyên hơi không thoải mái.
- Ờ… bà xã à, tuy anh thích người đẹp nhưng anh thề anh không có chuyện gì với Bạch Dạ đâu, thật đấy! – Tần Xuyên giơ hai tay thề thốt.
Mấy sĩ quan ngồi đằng trước đều đổ mồ hôi, hình như mình nghe phải chuyện không nên nghe rồi.
- Bất kể thế nào cũng bắt cô ta lại đã – Liễu Hàn Yên không nói gì thêm, ánh mắt lại sắt lại.
Xe quân dụng chạy đến trước cửa tòa nhà Tập đoàn Vân Sơn, ở đây sớm đã có cảnh sát vũ trang canh giữ dày đặc, nước cũng không chảy lọt.
Khá nhiều người dân tụ tập lại xem náo nhiệt, Tập đoàn Vân Sơn là tập đoàn lớn nhất thành phố Đông Hoa, Bạch Dạ là Hội trưởng thương hội, lại là một mỹ nhân siêu cấp nắm trong tay tiền bạc và quyền thế, tất nhiên bị người ta chú ý.
Khi Liễu Hàn Yên và Tần Xuyên xuống xe đi vào đại sảnh tráng lệ đã thấy Bahcj Dạ và Freyja dẫn đầu một nhóm người ăn mặc lịch sự chủ động đến chào hỏi.
- Thật là rồng đến nhà tôm, không biết ngọn gió nào đưa chư vị tướng quân đến Tập đoàn Vân Sơn chúng tôi đây?
Bạch Dạ nhẹ nhàng mỉm cười chào đón. Cô ta mặc váy đen viền ren kiểu châu Âu, đội một chiếc mũ rộng vành thêu hoa, nhìn không giống đang ở trong thành phố phồn hoa mà giống ở một nông trường Anh nghỉ dưỡng.
(đoạn này lỗi từ trên xuống)
- Bạch tiểu thư, tôi là Tổng chỉ huy bộ đội Hàn Thứ của Bộ An ninh Liễu Hàn Yên, chúng tôi nghi ngờ cô cấu kết với người Nhật buôn bán súng đạn bất hợp pháp, mưu đồ phá hoại nền hòa bình của Trung Quốc, nay tôi đến bắt cô lại.
Liễu Hàn Yên khoát tay, mấy thượng úy với thực lực cảnh giới Hậu Thiên bước lên định động thủ.
- Xin chờ một lát!
Một người đàn ông trung niên nhìn như con lai, ăn vận âu phục đàng hoàng đi lên phía trước, đưa danh thiếp ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.