Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 247: Cứ việc thử đi




Tống Ngọc cũng là đàn ông, lại giữ chức ở Bộ An ninh nội địa, cũng từng nhìn Liễu Hàn Yên từng bước trở thành Thất Tướng quân, bước vào trung tâm ban ngành.
Tuy tuổi đã trung niên, biết mình không có cơ hội gì, nhưng y vẫn ôm vô số tơ tưởng với Liễu Hàn Yên.
Bây giờ phát hiện tuyệt thế giai nhân lại bị thằng nhóc Tần gia hớt tay trên, y rất muốn dạy dỗ Tần Xuyên một trận.
Liễu Hàn Yên chớp mắt, hình như có chút không hiểu, bèn quay đầu hỏi Tần Xuyên:
- Chuyện gì vậy?
Tần Xuyên nhún vai, kể lại chuyện khi nãy với cô.
Nghe xong, Liễu Hàn Yên gật đầu, nói với Tống Ngọc:
- Nếu Tống Kiệt đã tự chịu cá cược, cậu ta không hoàn thành giao hẹn xem như bỏ qua cho cậu ta, các người không có lý do để bắt người.
- Liễu Hàn Yên! Cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ em tôi bị đánh vô cớ như thế à?
Tống Ngọc tức giận quát:
- Cô có phải người của Bộ An ninh nội địa chúng ta không?
Lời vừa thốt ra, sắc mặt của Liễu Hàn Yên liền trở nên lạnh lùng.
- Thứ nhất, chuyện này chồng tôi không sai, em của anh đáng đánh; thứ hai, tôi cống hiến cho quốc gia, không phải cho Tống gia các anh; sau cùng… Tần Xuyên là chồng tôi, các người muốn ra tay thì cứ việc thử đi!
Sắc mặt Tống Ngọc hết trắng rồi lại xanh, tức đến nỗi không nói được gì, toàn thân run rẩy.
Y không ngờ Liễu Hàn Yên lại trực tiếp ra mặt giúp Tần Xuyên như thế. Tuy mấy gã quân nhân mà y dẫn theo đều có nội lực, song không đủ sức đánh lại Y Phi bên cạnh cô, làm sao có thể cưỡng chế bắt Tần Xuyên đi?
- Được… Tần gia và Liễu gia các người xem như đã thực sự liên hôn, còn phối hợp với nhau chĩa mũi dùi vào Tống gia chúng tôi. Hôm nay trở về tôi sẽ gọi cho tổng bộ, Liễu Hàn Yên, cô cứ đợi đó bị kỷ luật đi!
Tống Ngọc quay đầu, hung hăng dẫn người đi mất.
Tần Xuyên rất thất vọng. Hắn vốn muốn cho Tống Ngọc nếm mùi đau khổ, ai ngờ Liễu Hàn Yên lại dọa chúng chạy mất.
Có điều hắn càng thêm thích Liễu Hàn Yên. Tuy nữ tướng quân này rất lạnh lùng, nhưng phân rõ đúng sai rất lý trí, không nhiều lời nhưng vẫn dứt khoát gọn gàng.
Dù thiếu chút phong tình phụ nữ, nhưng cũng có một ý vị khác.
- Cám ơn chị dâu, may mà chị đến đây, không thì tối nay bọn em gặp rắc rối rồi, nhưng liệu Tống gia có đến kiếm chuyện nữa không?
Tần Cầm đến gần cảm ơn, song cũng tỏ ra lo lắng.
Liễu Hàn Yên lắc đầu, chỉ buông một tiếng “không sao”.
Y Phi ở phía sau lầm bầm:
- Nếu không có vài người kiếm chuyện, tướng quân cũng không cần phải mạo hiểm.
Liễu Hàn Yên xoay đầu lườm cô, Y Phi đành im lặng.
- Không việc gì nữa thì tôi về trước vậy.
Liễu Hàn Yên nói:
- Sáng sớm còn phải tổ chức đặc huấn cho cả đám đội viên mới, tôi phải về giám sát.
Tần Xuyên ngây người:
- Bà xã, em cứ vậy mà đi à? Hôm nay về nhà ngủ không được sao? Không có em, hôm nào anh ngủ một mình cũng thấy trống trải lắm.
Vừa nói thế, những người xung quanh đều tròn mắt kinh ngạc, thật khó mà tưởng tượng Liễu Hàn Yên lại ngủ cùng với Tần Xuyên!
Liễu Hàn Yên chớp mắt, nói:
- Anh có thể tìm người khác ngủ cùng, trước đây tôi đã nói rồi mà.
Người đứng gần dĩ nhiên cho rằng Liễu Hàn Yên chỉ tiện miệng nói thế, chỉ có Tần Xuyên cười bất đắc dĩ, hắn biết cô đang nói nghiêm túc.
- Có một điều anh cần chú ý.
Liễu Hàn Yên nói, nhìn Nạp Lan Thẩm cách đó không xa:
- Cô gái tên Nạp Lan Thẩm đó, anh phải cẩn thận.
Tần Xuyên sực nhớ Lăng Lạc Tuyết nói hai người họ có xích mích, hắn bèn hỏi:
- Cô ta sao vậy?
- Tôi cũng không rõ, nhưng trước đây cô ta từng đến hỏi tôi xem anh ở đâu, môn phái anh ở chỗ nào. Lúc đó tôi chưa từng gặp anh, cũng không biết trả lời ra sao nên không muốn để ý tới cô ta. Nạp Lan Thẩm tưởng tôi cố ý muốn giấu nên đã có chút chuyện với cô ta, nhưng tôi nghĩ… cô ta hẳn có ý đồ gì đó với anh.
Liễu Hàn Yên nói.
Tần Xuyên chợt vỡ lẽ, hóa ra mâu thuẫn này là do hắn mà nên. Xem ra tin tức Nạp Lan Thẩm luôn tìm Thanh Liên môn và lão đầu là thật, hắn vẫn nên cẩn thận đối đãi mới tốt.
Dứt lời, Liễu Hàn Yên trở về xe không chút do dự.
Cứ như vậy, Liễu Hàn Yên đến như cơn gió lại vội vàng rời đi, đúng là chỉ để Tần Xuyên gặp một lát.
Liễu Tiên Tiên có chút buồn bực. Cô vốn nghĩ có thể đến vũ hội chơi, ai ngờ không được nhảy nhót hay ăn uống mà phải về nhà.
May mà Tần Xuyên hứa ngày mai dẫn cô đi chơi, vì vậy cô thấy cũng không sao.
Trên thực tế, Tần Xuyên cũng định tìm bữa nào có thể ra ngoài chơi, bởi vì hắn chẳng những muốn dẫn theo Liễu Tiên Tiên mà còn định dẫn luôn cả Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu.
Nếu đã định cho Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu gia nhập đội khởi nghiệp, hắn chắc chắn phải để hai cô làm quen trước. Thực ra hai người họ đã sớm biết nhau, một người là giảng viên đại học, một người là hoa khôi đại học, lại từng có kinh nghiệm chạm mặt lúng túng bên hồ gần đó.
Nhưng nếu sau này thật sự trở thành bạn làm ăn vẫn cần có quá trình rèn giũa, ngoài ra cũng phải làm rõ quan hệ giữa các bên.
Tần Xuyên cảm thấy nếu một mình hẹn ra nói vể quan hệ giữa ba người thì cũng khá gượng, cho nên hắn quyết định cùng nhau đi chơi một ngày, rất nhiều chuyện tự nhiên sẽ hiểu.
Hôm sau, vì ảnh hưởng của bão nên thành phố Đông Hoa rất mát mẻ.
Tần Xuyên bảo Lục Tích Nhan cùng xin nghỉ, sau đó dẫn Liễu Tiên Tiên, Diệp Tiểu Nhu cùng ngồi xe đến công viên của thành phố Đông Hoa.
Đây là nơi mà Liễu Tiên Tiên chọn, cô vẫn còn tính trẻ con, chỉ muốn ngồi tàu lượn, thuyền hải tặc. Tần Xuyên chưa từng chơi bao giờ nên liền đồng ý.
Trên đường đến công viên, Lục Tích Nhan và Diệp Tiểu Nhu cùng nói chuyện. Dù gì cũng là bạn cùng trường, mới đầu Diệp Tiểu Nhu còn gọi “giảng viên Lục”, không lâu sau liền đổi thành “chị Lục” rồi.
Tần Xuyên đã sớm nói về quan hệ giữa các bên với hai cô, cho nên họ biết đều là “người của mình”, giai đoạn “ngượng ngùng” vừa qua đi thì đặc biệt thân thiết hơn.
- Anh Tần Xuyên, chị Lục là giảng viên chắc chắn có thể giúp anh nhiều, nhưng em không có kinh nghiệm làm việc gì cả, làm cùng chị ấy có khi nào gây phiền phức không?
Diệp Tiểu Nhu lo lắng hỏi.
- Tiểu Nhu, em đừng nói vậy, trước đây chỉ cũng chỉ toàn làm việc trên giấy, chắc chắn em có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn mà.
Lục Tích Nhan cười nói.
Tần Xuyên vừa lái xe vừa nói:
- Hai em đừng khách sáo nữa, anh thấy chỉ cần có nhiệt tình, nghiêm túc học hỏi, làm việc thì sẽ có thành quả… Nếu không nắm chắc thì anh cũng không bảo hai em giúp đâu, hơn nữa người khởi nghiệp là anh, hai em đừng đảo khách thành chủ nữa.
Hai cô gái tròn xoe mắt, nhưng sau cùng cũng thở phào, dù gì Tần Xuyên trong mắt hai cô cũng là kiểu người không gì không làm được.
Liễu Tiên Tiên vừa ăn kem mua dọc đường vừa cười hì hì:
- Anh rể, có phải anh muốn một lưới tóm gọn người đẹp trong trường bọn em không? Chị Lục quen với anh lúc nào vậy?
Lời này khiến Lục Tích Nhan ửng hồng mặt. Nhưng kể cũng lạ, tại sao em vợ của Tần Xuyên không hề nói giúp chị mình, không tức giận chút nào hết?
Tần Xuyên quay qua cười với Liễu Tiên Tiên:
- Em vợ, nếu em không hỏi vấn đề này, lát nữa anh rể sẽ mua thêm hai cây kem cho em.
- Ừ ừ! Vậy em không hỏi nữa!
Liễu Tiên Tiên gật đầu như gà mổ thóc, lập tức bị mua chuộc rồi.
Lúc này xe rời khỏi đường lớn, rẽ vào một đường nhỏ ở rìa ngoại thành.
Bất thình lình, một chiếc xe tải lớn ngang nhiên chạy tới chắn trước chiếc Bentley SUV của Tần Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.