Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 242: Anh muốn đánh nhau sao?




Trong phòng họp của Bộ tổng chỉ huy Hàn Thứ, đứng trước mặt một đám tướng lĩnh quân đội và quan viên chính phủ, Liễu Hàn Yên nhận điện thoại.
Sau khi Tần Xuyên nói hắn đang tham gia vũ hội, Liễu Hàn Yên cũng không hỏi thêm, liền cúp điện thoại.
- Các vị…
Liễu Hàn Yên đứng lên, thản nhiên nói:
- Tôi muốn ra ngoài trước, các vị tiếp tục họp nhé!
Nói xong, Liễu Hàn Yên dợm bước đi.
- Đợi một chút! Hàn Yên!
Vốn đang giải thích về kế hoạch bố trí tác chiến, Cơ Vô Song đi tới cửa, nói:
- Sao đột nhiên cô lại đi? Chúng ta chưa họp xong mà?
Mặt thản nhiên như không, Liễu Hàn Yên nhìn y:
- Tôi nhớ đã nói trước, nhiệm vụ lần này là do anh phụ trách, như vậy đến lúc đó tôi chỉ cần phái binh trợ giúp là được, tôi có tham dự hội nghị này hay không cũng vậy thôi.
Cơ Vô Song gượng cười:
- Nhưng tôi rất hy vọng cô cùng tham dự, sao, là có người gọi cô à? Ai vậy? Em cô hả?
Khuôn mặt Liễu Hàn Yên thoáng hiện nét không vui:
- Chuyện riêng của tôi, không liên quan gì tới Cơ tướng quân.
- Là tôi quan tâm cô thôi.
Vẻ mặt tràn đầy thâm tình, Cơ Vô Song nói.
Liễu Hàn Yên có phần mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
- Tôi đến vũ hội Hoa Quang gặp chồng tôi, Cơ tướng quân cũng không cần quan tâm như vậy!
Nói xong, Liễu Hàn Yên mặc kệ Cơ Vô Song đứng đó với vẻ mặt cứng đờ, đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Khuôn mặt lộ vẻ lấy làm tiếc, Y Phi khẽ gật đầu với Cơ Vô Song, rồi cũng theo Liễu Hàn Yên ra ngoài.
Sau khi hai người lên xe, Y Phi nổ máy, quay đầu lại hỏi:
- Tướng quân, ngài thật sự muốn tới tham gia vũ hội chứ?
Y Phi liếc nhìn qua bộ quân phục của Liễu Hàn Yên, mặc quân phục thiếu tướng đi tham gia vũ hội thế này, thật sự là quá long trọng.
Liễu Hàn Yên nhíu mày:
- Có vấn đề gì sao?
- À…Tôi…Tôi chỉ tò mò một chút thôi, bởi vì trước kia chưa bao giờ ngài tới những nơi như vậy.
Y Phi cười với vẻ có lỗi, liền lái xe đi.
Liễu Hàn Yên nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Thật sự là tôi không có hứng thú, nhưng vì anh ta nhớ đến tôi, tôi chỉ đến để anh ta nhìn một chút thôi.
Thật ra Liễu Hàn Yên cũng không biết tại sao mình lại dễ dàng và dứt khoát lựa chọn hành động như thế này.
Đến để tên kia liếc nhìn mình một chút, điều đó có ý nghĩa gì không? Hay là, bởi vì đúng lúc cô không muốn nghe Cơ Vô Song giảng?
Liễu Hàn Yên không nhận thấy, cô đi tới đó, Tần Xuyên có thể nhìn thấy cô, nhưng điều đó cũng có nghĩa, cô cũng có thể nhìn thấy Tần Xuyên.
Xe chạy được nửa đường, Liễu Hàn Yên chợt nhớ ra điều gì, liền gọi một cú điện thoại.
- Chị! Chị tìm em hả?
Đầu bên kia vọng tới giọng nói ngọt ngào của Liễu Tiên Tiên, dường như còn có tiếng ồn ào.
- Ừm, Tiên Tiên, em đang ở đâu?
- Em đang chơi game ở ngoài tiệm nét! Chị Tiểu Nhu cũng ở đây nè! Hiện giờ em đã biết, thì ra chơi game ở tiệm thích như vậy! Tiệm nét của anh rể còn cho chơi miễn phí, uống trà sữa miễn phí nữa chứ, thật là sung sướng!
Được nghỉ hè, cô bé chơi nghiện mất rồi!
Liễu Hàn Yên cũng không trách sao em gái chơi game, cô chỉ cần em gái vui vẻ là được:
- Chị muốn đến vũ hội Hoa Quang, em có đi không?
- Vũ hội Hoa Quang? Chị có hứng thú đối với cái chỗ này từ hồi nào vậy? Hì hì, em muốn đi, em muốn đi! Em muốn thấy cảnh những người kia ngẩn người nhìn chằm chằm vào chị! Nhất định rất thú vị!
- À, đúng rồi, chị có gọi anh rể ngốc đi cùng không? Không biết anh ấy đi đâu, giờ trưa rồi vẫn không thấy đâu, hay là bị người ta bắt cóc rồi không biết!
Liễu Tiên Tiên chơi rất vui, đến tận trưa cũng lười gọi điện thoại cho Tần Xuyên.
- Anh ấy đi vũ hội, vừa gọi điện cho chị.
Liễu Hàn Yên nói.
- Hả?
Liễu Tiên Tiên nũng nịu:
- Anh rể xấu! Đi vũ hội chơi mà dẫn em đi! Chắc chắn là đi khiêu vũ với mấy cô nào rồi! Chị, chị mau tới đón em, mình đi bắt gian!
Liễu Hàn Yên “ừ” một tiếng, rồi cúp điện thoại, đôi mày của cô không khỏi cau lại.
Đúng rồi, cô cũng quên không chú ý, Tần Xuyên đi vũ hội với ai…

Ở vũ hội, Tần Xuyên nghe Liễu Hàn Yên cúp điện thoại, cũng không rõ ý cô là thế nào, đến hay không đến?
Dù sao hắn đã nói nhớ cô như vậy, lẽ ra tốt xấu gì cô cũng phải nói một câu “Em cũng nhớ anh” chẳng hạn, chẳng phải thông lệ quốc tế đều như vậy hay sao?
Hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn Nạp Lan Thấm cười cười:
- Cô ấy vốn như vậy, nói nửa chừng là cúp điện thoại.
Người chung quanh cũng không khỏi lắc đầu, quả nhiên Tần Xuyên cũng không thể gọi Liễu Hàn Yên tới được.
Nạp Lan Thấm cũng nói:
- Không sao, chúng tôi có thể hiểu được mà.
Tần Xuyên hơi lúng túng, nhưng cho dù có chút xấu hổ, hắn lại không để tâm đến việc Liễu Hàn Yên có đến hay không.
- Em gái, mình đi khiêu vũ đi.
Tần Xuyên kéo Tần Cầm ra sàn nhảy.
- Chờ một chút!
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt vội đi tới, khuyên:
- Cầm à, em đừng khiêu vũ, cả buổi chiều nay em đều chạy tới chạy lui ở ngoài, mệt lắm rồi, nếu khiêu vũ gặp phải chuyện không hay thì làm sao?
Tần Cầm nghe vậy, hơi do dự, như chú chim bị tên, sợ cả cành cây cong, lúc này cô cũng không tự tin lắm.
- Này hai cậu em Cầm muốn khiêu vũ thì có liên quan cái khỉ mốc gì tới các cậu nào? Xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm cho!
Tần Xuyên xua xua tay, bảo hai người bỏ đi.
- Hừ! Anh chịu trách nhiệm? Anh có chịu trách nhiệm nổi không? Anh cũng không cùng lớn lên với em Cầm, anh đã từng nhìn thấy sự đau đớn của em Cầm khi em ấy phát bệnh chưa?
Tần Tử Việt không cam lòng, nói.
Tần Cầm vội lên tiếng:
- Tốt rồi, các anh đừng cãi nữa, em không nhảy đâu…
Tần Xuyên đâu có chịu, đêm nay hắn tới đây là để Tần Cầm được vui vẻ, đã đến vũ hội mà không khiêu vũ, thì đến làm cái khỉ khô gì?
- Em Cầm, đừng quan tâm bọn họ làm cái quái gì, cứ tin ở anh là được! Bọn họ không có kiến thức gì đâu, em thông minh như vậy, nên biết là anh có điều để nắm chắc mới nói như vậy chứ!
Tần Xuyên nghiêm mặt nói.
Tần Cầm nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh trai, do dự không biết có nên đồng ý hay không.
Đúng lúc này, từ bên cạnh vang lên một giọng nói quái dị, tràn đầy sự khinh thường:
- Tôi thấy hay là thôi đi…Tất cả mọi người đều biết rõ, từ lúc sinh ra, Tần Cầm của Tần gia đã là ma bệnh có thể chất yếu ớt, nếu chẳng may khiêu vũ rồi té xỉu, sống dở chết dở, thì biết tìm ai để nói lý đây?
Ánh mắt Tần Xuyên ngưng tụ, lướt nhìn về vị trí gần đó ở phía sau, trầm giọng nói:
- Anh nói ai là ma bệnh?
Người lên tiếng là Tống Kiệt vừa đúng lúc đi tới. Tống Kiệt giơ ly sâm panh lên, cười lạnh:
- Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Anh để mọi người đưa ra ý kiến phân xử đi, xem có phải cô em gái của anh từ nhỏ đến lớn vẫn đau bệnh liên tục?
- Nhắc tới cũng kỳ lạ, tập đoàn Trường Sinh của Tần gia chuyên về y dược đấy, vậy mà nhiều năm rồi vẫn không chữa hết được bệnh cho cô ấy. Tần đại thiếu, tôi thành thật khuyên anh là đừng, nếu chẳng may cô ấy khiêu vũ rồi bị thân tàn ma dại, thì ắt là Tần đại thiếu dỏm nhà anh ngồi chưa ấm đít đã phải cuốn xéo rồi!
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đều hết sức căm phẫn, hai người rất chướng tai khi nghe Tống Kiệt sỉ nhục Tần Cầm, nhưng lại không dám cứng đối cứng với Tống Kiệt.
Tần Cầm hết sức buồn bã, nước mắt rơi lã chã, tay nắm lấy mép váy của mình một cách đáng thương.
Cô cảm thấy tất cả đều là do mình quá vô dụng, khiến cho cả Tần gia đều hổ thẹn.
- Này, Tống Kiệt! Anh không theo đuổi được tôi, thì quay sang khi dễ Tần Cầm ư? Anh biết rõ tôi che chở Tần Cầm mà, có ý gì đây? Muốn đánh nhau phải không?
Lăng Lạc Tuyết không thể chịu nổi, cô không thích bất cứ ai xem thường Tần Cầm.
Tống Kiệt xụ mặt, ngửa tay ra:
- Lăng Lạc Tuyết, sớm muộn gì cô cũng là người của tôi, đó là điều không thể thay đổi được, vậy thì tại sao tôi phải tranh luận với cô về chuyện này? Tôi chỉ nói sự thật thôi, Tần Cầm thật sự là ma bệnh mà Tần gia chữa hoài không khỏi, nếu khiêu vũ rồi gặp chuyện không may biết truy hỏi ai, nói như vậy là sai sao?
- Anh…!
Đang lúc Lăng Lạc Tuyết sắp nổi cơn thịnh nộ, Tần Xuyên đã đưa ngay trước mặt cô, ngăn lại.
- Chúng ta đánh cuộc đi.
Tần Xuyên tươi cười nhìn Tống Kiệt, nhưng bất cứ ai nhìn thấy nụ cười này, đều cảm thấy lạnh run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.