Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 231: Tiền là chuyện nhỏ




- Cậu chớ có xằng bậy! Cậu sẽ làm hại Cầm nhi phát bệnh! Cậu có biết một khi thân thể em ấy xảy ra vấn đề sẽ đau đớn, nguy hiểm tới mức nào không?
Lăng Lạc Tuyết không kìm được, ở phía sau trách cứ.
Tần Xuyên nhún vai:
- Đương nhiên tôi biết rõ. Kinh mạch trong cơ thể Cầm nhi không thông, âm thừa dương thiếu. Nếu thân thể mệt mỏi khiến miễn dịch hạ thấp, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì kinh mạch bị thương, nguy hiểm tới tính mạng.
Lăng Lạc Tuyết sững sờ, sao thằng này nói chuẩn như vậy, y hệt bác sĩ.
Kim Tiểu Khai ở bên cạnh cũng kinh ngạc nửa thực nửa tâng bốc:
- Lão đại, anh còn là một trung y sao? Quá trâu bò rồi!
- Cậu biết vậy sao còn dẫn Cầm nhi theo?!
Lăng Lạc Tuyết nhíu mày hỏi.
Tần Xuyên xua xua tay:
- Tiểu nữ bộc, chuyện này cũng không cần cô phải lo lắng. Đợi chút nữa học xong, xế chiếu tôi ra ngoài chơi đùa, đến tối tham gia Hoa Quang vũ hội. Nếu Cầm nhi có chút biểu hiện mệt mỏi, thân thể không khỏe, vậy cô có thể lập tức dẫn em ý đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản!
- Hừ, đây là do cậu nói đó! Tôi sẽ không để Cầm nhi phải mạo hiểm!
Lăng Lạc Tuyết dù sao cũng là võ giả Tiên Thiên, muốn chú ý tới tình trạng thân thể của Tần Cầm thì tương đối đơn giản.
Tần Xuyên giả bộ không vui quay đầu lại:
- Nghe tôi nói này, cô là tiểu nữ bộc của tôi, sao giọng điệu của cô còn lớn hơn cả tôi vậy? Nói chuyện lễ phép chút có được không?
- Hừ!
Lăng Lạc Tuyết nghiêng đầu, không đáp lời.
Tần Xuyên thở dài, xem ra cô nàng này phải ‘dạy dỗ’ nhiều, trách nhiệm của mình còn rất nặng nề.
Sau khi chương trình học kết thúc, Tần Xuyên gọi Tần Cầm cùng đi ăn cơm trưa.
Tần Cầm tuy rằng đã đồng ý, trong lòng cũng rất muốn đi chơi, nhưng vẫn có chút thấp thỏm không yên, lấy điện thoại di động ra, nói:
- Anh, em có thể gọi điện cho cha không? Em sợ cha lo lắng.
Cha của Tần Cầm chính là chú ba của Tần Xuyên, Tần Mãnh, là tổng giáo tập cổ võ đường hiện tại của Tần gia, đồng thời là một võ giả Tiên Thiên sơ cấp.
Tần Xuyên đương nhiên đồng ý, để cho Tần Cầm vừa đi vừa gọi, cũng nhau ra bãi đỗ xe.
Đợi khi điện thoại thông, Tần Cầm nói với Tần Mãnh mình đi ra ngoài chơi, tối muộn mới trở về.
Tần Mãnh phía bên kia dường như có chút do dự, đợi khi Lăng Lạc Tuyết nghe máy, nói với Lăng Lạc Tuyết nếu thân thể Tần Cầm có chút không thoải mái thì phải lập tức dẫn trở về.
Tần Xuyên nghe rõ cuộc đối thoại giữa Tần Cầm và Tần Mãnh, cảm thấy tình cảm giữa hai cha con dường như rất tốt, không hề nhìn ra Tần Cầm là con nuôi.
Hắn không khỏi cảm khái đời người đúng là đủ chuyện kỳ lạ.
Chính mình tốt xấu gì thân thể cũng khỏe mạnh, có thể coi là một thiên tài, nhưng ngay cả cha đẻ cũng không thèm để ý. Tần Cầm tuy rằng cơ thể trời sinh có tất, từ nhỏ thiếu cha mẹ đẻ, nhưng lại có một người cha nuôi yêu thương, người tỏng gia tộc cũng rất yêu thương cô bé, đây đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.
Chỉ có điều Tần Xuyên cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi, không phải ghen ghét gì cả. Cho tới giờ hắn vẫn luôn đối mặt với vận mệnh của mình, không hề đòi hỏi gì cả.
Vào bãi đỗ xe, Tần Xuyên dẫn mọi người tới chỗ chiếc SUV của hắn, nhưng Lăng Lạc Tuyết nhìn qua, lắc lắc đầu, muốn Tần Xuyên tới ngồi xe của hai người.
Lúc đầu Tần Xuyên còn không hiểu, nhưng khi chứng kiến chiếc xe mà Tần Cầm đi tới trường thì liền hiểu ra.
Khá lắm, Tần Cầm ngồi Mercesdes bảo mẫu!
Tần gia hiển nhiên vì muốn khiến Tần Cầm đi tới đâu cũng thoải mái, cho nên cấp cho cô một chiếc xe có thể ngủ có thể nghỉ, thậm chí có cả WC!
- Không hổ là Tần gia, tôi đã thấy chiếc Spindt này trong triển lãm xe Frankfurt, là bản limited trên toàn cầu.
Tần Xuyên nhìn gã:
- Cậu đi theo tôi làm gì vậy?
- Đại ca không phải muốn dẫn em cùng tới vũ hội sao? Em đi làm tùy tùng cho anh, cuộc chơi chiều nay em sẽ thay anh sắp xếp!
Kim Tiểu Khai vỗ ngực nói.
Tần Xuyên chợt nhớ tới hình như nhà thằng này buôn bán quần áo, hắn nhìn Lăng Lạc Tuyết ở bên cạnh, nói:
- Kim Tiểu Khai, nhà của cậu bán quần áo sao?
Kim Tiểu Khai gật đầu không ngừng:
- Đúng vậy, đại ca muốn mua quần áo sao? À, là lễ phục vũ hội sao? Nhà của em có cửa hàng quần áo, không hề thiếu những nhãn hiệu lớn. Em dẫn mấy người đi, thích bộ nào thì cứ lấy!
- Cái gì mà ‘lấy’ chứ? Cậu cho rằng chúng tôi không có tiền?
Kỳ thực thì đúng là Tần Xuyên không mang tiền thật!
Kim Tiểu Khai cười hì hì:
- Đại ca, đây là tấm lòng của em. Tiền chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là tấm lòng.
Tần Xuyên nghe vậy, sao cảm thấy lời này có chút quen tai. Đúng rồi, đây không phải lời kịch của mình sao? Tiểu tử này đúng thực là tiểu đệ của mình rồi, nói chuyện cũng không biết xấu hổ y như vậy!
Tần Xuyên thỏa mãn gật đầu, dẫn gã cùng lên xe.
***
Ở phía bắc thành phố Đông Hoa hơn 100km, trên mảnh đất có núi xanh vờn quanh, rải rác những kiến trúc cổ xưa ưu mỹ.
Có kiến trúc lịch sử đã trên trăm năm, điêu khắc chạm trổ tinh mỹ, nhưng cũng có kiến trúc tương đối cận đại, đơn giản trang nhã.
Thỉnh thoảng có khách du lịch đi ngang qua, thường cho rằng đây là khu du lịch, nhưng khi bị ngăn ở bên ngoài mới biết đây thuộc về lãnh địa tư nhân, toàn bộ đều thuộc về một gia tộc.
Nơi này chính là tổ trạch của Tần gia!
Đại viện Tần gia trải rộng khắp mấy sườn núi nhỏ, đường núi bê tông rộng lớn uốn lượn, ngoài ra còn có rất nhiều đường nhỏ quanh co dùng để tộc nhân đi bộ.
Tần gia với tư cách là cổ võ thế gia, không ít người khinh công trác tuyệt, thường xuyên chạy bộ lên đỉnh núi, tốc độ còn nhanh hơn lái xe.
Lúc này, trên đỉnh núi phía tây của Tần gia, trong một kiến trúc một tầng hình tròn, tổng cộng ba bốn mươi thiếu nam thiếu nữ Tần gia đang không ngừng luyện trường quyền cơ bản nhất, miệng không ngừng hô ‘ ha ha’
Ở đây chính là cổ võ đường của Tần gia. Tần gia truyền thừa tới nay, bổn tông có 17 mạch, chi nhánh có 53 chi, tổng lại vừa tròn 70. Con em những nhà này khi đến tuổi thích hợp đều được đưa tới cổ võ đường để huấn luyện.
Nếu có năng lực xuất chúng sẽ được trực tiếp đề bạt, có giáo tập chuyên môn chỉ dạy, nội ngoại song tu. Nếu bình thường thì coi đây là nơi cường thân kiện thể, tương lai dùng thân thể khỏe mạnh làm cơ sở học tập những mặt khác.
Trên một khán đài cao nhất, một người đàn ông trung niên khôi ngô, có râu quai nón không giận mà uy đứng ở đó, mặc trang phục tập võ bằng vải thô màu xanh, hai tay giao trước ngực, ánh mắt như điện nhìn mọi người.
Y chính là tổng giáo tập cổ võ đường Tần gia hiện nay, người con thứ ba của gia chủ Tần Hán, Tần Mãnh!
- Cha, người tìm chúng con?
Hai anh em Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt từ ngoài tiến vào, đi tới trước đại, rất quy củ hỏi.
Vừa rồi Tần Mãnh gọi điện thoại bảo họ tới đây, nói là có chuyện cần sai bảo. Hai người đều rất buồn bực, chuyện gì mà phải trịnh trọng như vậy.
- Hôm nay là ngày tổ chức Hoa Quang Vũ hội trường các con?
Tần Mãnh vẫn nhìn về phía những đệ tử đang luyện võ mà không nhìn về phía hai người con của mình.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, cha bọn họ sao lại có hứng thú với chuyện trong trường học?
- Đúng vậy, con và anh đều định tới trường học, đây là lần vũ hội cuối của chúng con.
Tần Tử Việt nói.
Tần Mãnh gật đầu, trầm giọng nói:
- Tối nay Cầm nhi cũng tới đó. Các con đi phải chú ý chăm sóc em gái, nếu em xảy ra chuyện gì, vậy tiểu tử thối các con cũng đừng trở về gặp cha!
- Hả?! Cầm nhi cũng đi!
Hai anh em đồng thanh hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.