Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 226: Ít nhất ba ngày




Hai cánh tay Tần Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy phần thịt mềm bên hông cô, dù cho cách quần áo cũng có thể cảm nhận tinh tế da thịt nõn nà.
Mấu chốt chính là tuy rằng dáng người Lục Tích Nhan đẫy đà, nhưng nơi nên nhỏ thì lại thon rất hợp lý, khi sờ vào vô cùng thoải mái, không như bề ngoài.
Tần Xuyên biết rõ nếu như hắn mạnh mẽ tiếp tục, cho dù hiện giờ trực tiếp muốn cô, cô cũng không phản kháng. Nhưng Tần Xuyên biết rõ hiện giờ vẫn chưa phải lúc, chuyện này đối với Lục Tích Nhan mà nói thì có chút gấp.
- Không có gì, chỉ là thấy thần thái của cô đáng yêu như vậy, không kìm được muốn ôm cô một cái.
Tần Xuyên kề sát tai cô, thì thầm.
Giờ Lục Tích Nhan không có cả sức lực nói chuyện, lúng túng:
- Nói linh tinh, tôi sắp 30 tuổi, đã là gái lỡ thì!
- Hả? Không phải chứ? Tôi nhớ cô mới 18 tuổi mà. Nhìn làn da của Nhan Nhan này, non mềm biết bao!
Tần Xuyên cúi đầu, từ phía sau hôn lên chiếc má lúm đồng tiền của Lục Tích Nhan.
Lục Tích Nhan bị hắn chọc tới đầu óc ngẩn ngơ. Kỳ thực đa số thời điểm cô đều rất tỉnh táo, những lời nịnh nọt lấy lòng của con trai cô cũng nghe không ít, nhưng chỉ sau khi gặp Tần Xuyên, cô cảm thấy đầu óc của mình suốt ngày chập cheng, căn bản là không đủ dùng.
Cuối cùng, Tần Xuyên chiếm được chút lời nhỏ cũng bỏ cô ra, hai người trở lại bàn ăn, tiếp tục dùng món.
Cũng may giờ là mùa hè, đồ ăn vẫn chưa nguội. Chỉ có điều mặt Lục Tích Nhan ửng hồng, chỉ ngồi ăn cho có lệ.
Tần Xuyên thì đang lo lắng chuyện khác, vừa ăn vừa tự hỏi.
Cuối cùng, Tần Xuyên buông bát cơm hết xuống, nói:
- Nhan Nhan, tên Trần Niên kia lần này trở về, cũng không biết có nổi điên nữa mà tìm cô hay không?
Lục Tích Nhan nghe xong, có chút chần chừ:
- Có lẽ là không đi, gã đã bị cậu đánh cho thảm như vậy.
- Chó cùng rứt giậu, hiện giờ gã hai bàn tay trắng, khẳng định trong lòng càng thêm hung ác hơn. Mấu chốt là lần này có tôi ở đây, nếu như không có tôi, vậy cô rất nguy hiểm.
Lục Tích Nhan im lặng, cô cảm thấy những lời Tần Xuyên nói rất có đạo lý. Chính mình ban ngày ở trường học, buổi tối ở phòng trọ, Trần Niên muốn tìm cô trả thù quả thật rất dễ dàng.
- Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?!
Lục Tích Nhan sợ hãi bất an, cô chỉ là một cô gái bình thường nhất, chỉ khát khao hạnh phúc bình thường, nhưng yêu cầu nhỏ bé này dường như rất khó đạt được.
Trong mắt Tần Xuyên lóe lên tinh mang:
- Nhan Nhan, nếu như tôi nói tôi đưa cô một khoản tiền để cô gây dựng sự nghiệp, cô nguyện ý không?
Lục Tích Nhan kinh ngạc một hồi, ánh mắt chớp nháy vài cái, nghĩ đến điều gì, vội vàng lắc đầu:
- Tần Xuyên, có phải cậu cho tôi là hạng phụ nữ muốn tiền của cậu? Tôi không cần cậu cho tôi tiền, tôi không phải hạng phụ nữ này…
Tần Xuyên mỉm cười:
- Cô nghĩ đi đâu vậy, tôi rất chân thành nói chuyện vấn đề chuyên nghiệp với cô. Tôi định xin trong gia tộc một số tài chính để gây dựng sự nghiệp, làm vậy để tham gia khảo hạch gia tộc một năm sau. Nói đơn giản thì đây là một lần kiểm tra trong gia tộc.
Tôi biết cô nghiên cứu học vấn kinh tế cũng vì khát vọng cơ hội có thể thi triển tay chân một phen, đây không phải là vừa vặn sao. Tôi chính là kỳ ngộ của cô đó.
Trong đầu Lục Tích Nhan có chút loạn, chần chừ một chút mới hỏi:
- Cậu… cậu nói thật? Cậu muốn gây dựng sự nghiệp, muốn mở công ty sao?
- Cô thấy tôi giống đang đùa giỡn sao? Chỉ có điều hiện tại tôi cần gấp một người am hiểu nghiệp vụ kinh doanh và quản lý, có mong muốn xây dựng sự nghiệp.
Vừa vặn cô cần đổi lại hoàn cảnh, lại có mộng tưởng gây dựng sự nghiệp... Tăng thêm tôi cảm thấy cô rất chân thành với việc nghiên cứu học vấn, cho nên muốn mời cô làm giúp tôi hạng mục này.
Lục Tích Nhan có chút không thích ứng, người con trai vừa trêu chọc mình này hiện giờ đột nhiên lại đứng đắn mà nói đến công việc.
Chỉ có điều cô vẫn hít thở một hơi thật sâu, để cho mình tỉnh táo lại.
- Nhan nhan.
Thần sắc Tần Xuyên kiên định mà nói: mà nói:
- Tôi không phải nói đùa, tôi cũng đã tính toán cẩn thận mới đề nghị cô như vậy. Nếu như tôi muốn bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhất định phải nhất định tốt nhất cả gia tộc, không có đường lui!
Lục Tích Nhan mấp máy cặp môi đỏ mọng, nhàn nhạt nở nụ cười xuống, buồn bả nói:
- Tôi biết là cậu rất nghiêm túc, cho nên... Tôi cũng có vài lời phải nói rõ cho cậu biết.
- Cô nói đi, tôi nghe.
Tần Xuyên gật đầu.
Lục Tích Nhan khẽ thở ra một hơi, nói: nói::
- Tần Xuyên, tôi không tính là trẻ, rất nhiều người ở tuổi của tôi thì con đã đi học tiểu học rồi.
Nhưng tôi đây... vẫn không có tiếng tăm gì mà dạy học trong đại học, làm một số luận văn phát biểu ở bên ngoài cũng không được ai chú ý, thậm chí có chút luận văn còn phải dùng tên của những giáo sư khác để phát biểu...
Sự nghiệp cùng gia đình, một cái đều không có tin tức.
Trước đây tôi cũng đề cập qua với cậu, nhớ khi vừa từ quê lên, khi tới thành phố Đông Hoa, trong nội tâm tràn đầy mộng tưởng, nghĩ đến khi tốt nghiệp đại học có thể nổi danh, kiếm nhiều tiền, đón cha mẹ đến nội thành hưởng phúc, rốt cuộc không cần đi làm ruộng bị côn trùng cắn, bị đỉa bâu.
Nhưng là mười năm qua đi, tôi ở trong căn hộ nhỏ mà trường học phân cho, trong thẻ không có gì tiền tiết kiệm, không chỉ không thể trở thành nữ cường nhân, thậm chí ngay cả làm vợ một gia đình mỹ mãn cũng không được.
Mười năm này tôi làm gì cũng sai, hiện tại tôi đã dần hiểu được, không phải tôi không đủ cố gắng, mà là cá tính của tôi căn bản không phải người có thể sáng tạo sự nghiệp.
Thế giới này do đàn ông khống chế, nhưng tôi không am hiểu liên hệ với đàn ông, cũng không am hiểu dùng ưu thế của phụ nữ. Tôi chỉ biết buồn bực dạy học và nghiên cứu học vấn, trong đầu có vô số suy nghĩ, cũng không dám nói ra, càng không có năng lực ra ngoài thực tế...
Tần Xuyên ngạc nhiên, không nghĩ tới Lục Tích Nhan sẽ đánh giá chính mình như vậy, chỉ có điều cũng có chút đạo lý.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy xinh đẹp như vậy, theo lý thuyết dễ dàng có thể thượng vị ở trong xã hội, có dung mạo lại có học thức, muốn trách chỉ có thể trách cá tính của nàng cá tính của cô.
Đương nhiên nếu cô muốn làm một cô gái bình thường, kỳ thực cũng không có gì không tốt. Chỉ có điều cô muốn trở thành tinh anh giới kinh doanh, vậy cũng có chút khó khăn rồi.
- Cho nên cô muốn từ chối tôi sao.
Tần Xuyên cười khổ.
Lục Tích Nhan cười lắc đầu:
- Không, ý của tôi là... Tôi không thể làm một thủ lĩnh, tôi có thể giúp cậu gây dựng sự nghiệp, nhưng cậu mới là chủ, tôi chỉ có thể làm trợ thủ đắc lực của cậu... Chỉ cần cậu trả tiền lương cho tôi là được rồi.
Nói xong Lục Tích Nhan trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ dí dỏm chưa từng có.
Tần Xuyên dở khóc dở cười, không nghĩ tới cô gái này lại có kết luận như vậy:
- Nói sớm chút, hại tôi lo lắng không yên. Vị trí ông chủ đương nhiên do tôi đảm nhận, cô coi như là bà chủ đi.
- Lại nói linh tinh, tôi không phải vợ cậu, sao có thể là bà chủ...
Mặt Lục Tích Nhan đỏ lên, đứng dậy thu dọn bát đũa:
- Tôi đi rửa chén, đợi chút nữa sẽ đàm phán với cậu chuyện gây dựng sự nghiệp.
Tần Xuyên giúp đỡ cùng nhau thu dọn, đạt được câu trả lời thuyết phục của cô, hắn cảm giác việc gây dựng sự nghiệp của mình đã thành công bước đầu tiên!
Nguyên cả buổi chiều, Tần Xuyên đều cùng Lục Tích Nhan nghiên cứu thảo luận các trình tự việc mở công ty.
Tần Xuyên phát hiện liên quan đến lĩnh vực chuyên nghiệp, hắn còn có rất nhiều nơi không biết.
- Nhan Nhan, tôi cảm thấy cứ giảng như vậy, có rất nhiều thứ tôi không rõ. Nếu không cô nói qua cho tôi xem làm người lãnh đạo một công ty cần học tri thức chuyên nghiệp nào?
Tần Xuyên định đi học hết lý luận rồi nói sau.
Lục Tích Nhan nghe xong, không khỏi khó xử mà nói:
- Những thứ này không phải trong thời gian ngắn học hết. Tôi nói với cậu, tạm thời nước tới chân mới nhảy cũng không kịp, một ít tri thức chuyên nghiệp tôi sẽ giảng cho cậu nghe.
- Như vậy cô sẽ mệt lắm. An tâm đi, cô cứ nói những thứ cần học cho tôi biết, tối nay tôi sẽ đi mua sách về đọc.
Tần Xuyên nói.
Lục Tích Nhan thở dài, nhưng Tần Xuyên đã muốn làm như vậy, chỉ có thể nói cho hắn biết:
- Có rất nhiều thứ phải học, nói cũng không hết được. Quản lý kinh tế học, Tổ chức hành vi học, Thị trường marketing, Quản lý tài nguyên nhân lực hiện đại, Quản lý chiến lược công ty… Còn có kế toán tài vụ, thương nghiệp điện tử cùng xây dựng tin tức hóa công ty…
Cao hơn chút là nghệ thuật lãnh đạo, trốn thuế hợp pháp, thậm chí bồi dưỡng nhân cách mị lực… Những thứ này đều có liên quan.
Tần Xuyên gãi gãi đầu, cẩn thận ghi nhớ lại:
- Quả thực có chút nhiều.
- Đương nhiên, những thứ này rất nhiều cái tôi cũng chỉ học được da lông cũng tốn thời gian bảy tám năm.
Lục Tích Nhan thở dài.
Ai ngờ Tần Xuyên bẻ ngón tay, đột nhiên phun ra một câu:
- Hả… Như vậy xem ra ít nhất phải tốn ba ngày mới có thể học xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.