Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 220: Coi nó là anh




Diệp Tiểu Nhu không khỏi cảm thấy chẳng còn gì để nói, quay đầu lại:
- Sao lại như vậy… Chẳng phải con gái đều rất coi trọng việc mặc váy cưới sao, lạ quá.
Tần Xuyên nghĩ thầm, ai bảo người nào đó tự nhận mình không phải là con gái bình thường chứ…
- Tiểu Nhu, nếu em muốn chụp thì anh đi chụp cùng em nhé?
Tần Xuyên nói rất thành khẩn. Mặc dù tạm thời hắn vẫn chưa thể cho Diệp Tiểu Nhu một danh phận nhưng hắn hy vọng mình có thể gắng hết sức thỏa mãn những nguyện vọng khác của cô.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu lại lắc đầu:
- Không được, em cảm thấy có thể ở bên anh là đã thỏa mãn lắm rồi, những chuyện khác em không dám yêu cầu xa vời, cũng không nên yêu cầu xa vời thêm nữa.
Trong lòng Tần Xuyên cảm thấy vô cùng ấm áp, hiện nay đi đâu tìm được cô gái ngây thơ đơn thuần như thế này chứ, trong lòng hắn càng thêm áy náy.
- Tiểu Nhu Nhu, anh có món quà tặng em, em lên lầu với anh nhé!
Tần Xuyên kéo tay cô gái, kích động lên trên tầng hai vào phòng ngủ của Tần Xuyên.
Khi ngủ một mình, Tần Xuyên không thích nằm ở phòng ngủ chính, hắn cảm thấy căn phòng đó quá trống trải, hơn nữa trong không khí tràn ngập mùi của Liễu Hàn Yên khiến trong lòng hắn thấy trống rỗng.
Con người rất thích bị coi thường, khi ở bên nhau thì chẳng có cảm giác gì, khi tách ra thì lại có chút nhớ nhung.
Vì thế sáng sớm nay Tần Xuyên liền chuyển đồ đến căn phòng bên cạnh.
Diệp Tiểu Nhu rất tò mò Tần Xuyên tặng sẽ tặng cô cái gì, thấy người đàn ông lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong ngăn kéo ra, đặt vào tay cô.
- Em mở ra xem đi.
Tần Xuyên cười nói.
Diệp Tiểu Nhu nín thở, chậm rãi mở nắp ra, khi nhìn thấy một miếng ngọc bội như mỡ dê ở bên trong, trong mắt cô gái lướt qua một tia kinh ngạc vui vẻ và ánh sáng rực rỡ.
- Wow, miếng ngọc đẹp quá, đây là phỉ thúy sao?
- Nha đầu ngốc, làm gì có phỉ thúy nào có màu này. Đây là ngọc bội làm từ Nephrite, thư dùng để cất giữ, anh mua về từ hội đấu giá đấy.
Tần Xuyên dở khóc dở cười, xem ra Diệp Tiểu Nhu không hiểu chút gì về ngọc thạch.
Diệp Tiểu Nhu nghe xong, lập tức cầm ở lòng bàn tay không dám dùng sức bóp nữa:
- Đồ trong hội đấu giá sao? Vậy có phải rất đắt không?
- Cũng chỉ hơn mấy trăm nghìn tệ, không đắt.
Tần Xuyên thấy so với chiếc nhẫn kia thì đúng là thiệt thòi cho Diệp Tiểu Nhu rồi.
Diệp Tiểu Nhu giương cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngọc bội trên tay, bị dọa cho vội nhét ngọc vào trong hộp, đậy nắp lên.
- Đồ quý trọng như vậy em không thể nhận. Anh Tần Xuyên, anh cầm lại đi.
Diệp Tiểu Nhu dùng sức lắc đầu.
Tần Xuyên im lặng, không ngờ lại dọa cho Diệp Tiểu Nhu sợ thành như vậy, có thể vì từ nhỏ hắn đã ở trong núi, vì thế không quá coi trọng tiền bạc. Mà người như Diệp Tiểu Nhu, một cô gái sống nghèo khổ qua ngày, mấy trăm nghìn tệ chính là con số trên trời rồi.
- Tiểu Nhu, đây là món quà chính thức đầu tiên anh tặng em, em là người phụ nữ của anh, ngay cả quà anh tặng mà em cũng không nhận thì anh sẽ giận đấy.
Tần Xuyên lấy ngọc bội ra, đeo cho Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, cũng sợ Tần Xuyên thật sự tức giận, đành ngoan ngoãn cúi đầu, đeo ngọc bội.
- Ngọc bội này bao nhiêu tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng là em hãy nhìn tranh trên đó, anh nhìn trúng dáng vẻ của miếng ngọc này nên mới mua cho em.
Tần Xuyên nói.
Diệp Tiểu Nhu nghi hoặc chớp mắt, cẩn thận cầm ngọc bội lên nhìn mới phát hiện bên trên lại khắc một hai con lợn béo mập!
- Ôi, anh Tần Xuyên, sao anh lại mua ngọc bội con lợn này cho em?
- Chẳng phải em tuổi heo sao? Thế chẳng phải vừa đẹp à?
Tần Xuyên nghĩ thầm chẳng lẽ hắn nhớ nhầm à? Vậy thì ngượng quá.
Diệp Tiểu Nhu chu môi:
- Dù thế cũng không thể mua lợn thật chứ, khiến người ta nhìn thấy thì ngượng lắm, người khác đeo ngọc bội đều đeo hình Phật, hình rồng gì đó, em thì hay rồi, đeo một con lợn…
Tần Xuyên nghe thấy vậy cười ha hả, sao chuyện này bị Diệp Tiểu Nhu nói thật buồn cười quá.
- Được rồi, anh tặng em thì em cứ đeo vào, đặt trước ngực cũng không ai nhìn thấy, lợn tốt mà, ăn ngon ngủ kĩ, quan trọng là con lợn là em theo anh còn không cần lo bị người khác ức hiếp.
Tần Xuyên ôm Diệp Tiểu Nhu ngồi trên giường, một tay vuốt ve mặt Diệp Tiểu Nhu, cảm giác thoải mái chết đi được.
Diệp Tiểu Nhu rúc vào ngực người đàn ông, mặt đỏ tim đập thình thịch, thật ra cô sớm đã chuẩn bị giao tất cả cho Tần Xuyên, không chỉ vì cô thích người đàn ông này hơn một năm rồi mà còn vì cô nợ Tần Xuyên quá nhiều, đã không biết làm thế nào để báo đáp.
Nhưng vừa nghĩ đến việc có thể tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó với người đàn ông này, cả người cô lại căng thẳng, thân thể mềm mại run rẩy.
Tần Xuyên nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy miệng cổ áo khép mở của Diệp Tiểu Nhu, kéo dài đến tận khe rãnh ở bên trong.
Dù cô nàng này rất thon thả nhưng chỗ nào nên có cũng chẳng thiếu gì, hơn nữa cũng tương đối đẫy đà.
Tần Xuyên nhìn hai tay Diệp Tiểu Nhu ôm chặt ngọc bội, không khỏi cười tà:
- Tiểu Nhu ngoan, anh giúp em nhét ngọc bội vào ngực nhé, sau này em hãy đặt nó ở trong đấy, đừng để người khác thấy.
- Ừ…
Diệp Tiểu Nhu cũng không nghĩ nhiều, buông lỏng ngọc bội ra.
Tần Xuyên cầm lấy ngọc bội, đề vào trong chiếc cổ áo kia, hơn nữa động tác cố ý làm rất chậm, ngọc bội cọ vào da thịt mềm mại của Diệp Tiểu Nhu khiến cô không hỏi phát ra một hồi ưm a…
- A… Tần Xuyên anh xấu quá… mau bỏ vào đi…
Tần Xuyên tiến đến bên tai cô gái, thổi hơi nóng nói:
- Về sau hãy nghĩ miếng ngọc bội đó là anh, ngày nào anh cũng sẽ dán chặt vào giữa ngực em…
- Anh đừng nói nữa mà!
Diệp Tiểu Nhu sắp điên rồi, đẩy Tần Xuyên một cái, hờn dỗi xoay người sang chỗ khác.
Tần Xuyên nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, trái anh đào đẫy đà chỉ khiến người ta muốn hái ngay, đúng lúc trong ngăn kéo vẫn còn bao cao su lần trước chưa dùng đến, sao hắn có thể nhịn được chứ?
Đang lúc hắn định bổ nhào đến thì nghe thấy tiếng kêu la của Liễu Thiển Thiển truyền đến từ bên ngoài.
- Đàn chị Diệp! Đàn chị Diệp! Em tắm xong rồi! Chị mau đến ngủ với em đi!
Liễu Thiển Thiển mặc một chiếc váy ngủ, chân đi dép lê, “bạch bạch bạch” chạy đến cửa phòng Tần Xuyên, đôi gò bồng đảo không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Anh rể háo sắc! Quả nhiên anh đã bắt đàn chị vào phòng rồi! Em không để anh ức hiếp chị ấy đâu! Tối nay đàn chị Diệp ngủ với em!
Liễu Thiển Thiển nói xong, chạy vào kéo Diệp Tiểu Nhu đi.
Diệp Tiểu Nhu đương nhiên cũng không tiện ở lại, đành rời đi theo Liễu Thiển Thiển, quay đầu cười xin lỗi với Tần Xuyên.
Tần Xuyên toàn thân cứng ngắc, ánh mắt theo bản năng nhìn nơi đang đứng sừng sững oai vệ của mình, khóc không ra nước mắt.
Đêm nay làm sao ngủ được đây? Thôi luyện công vậy…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Xuyên mới ngủ được hai ba tiếng liền ngửu thấy bữa sáng thơm nức bay lên tầng 2.
Tần Xuyên đi xuống dưới, phát hiện Liễu Thiển Thiển và Diệp Tiểu Nhu đã cùng nhau làm một bàn đầy thức ăn ngon, đúng là đủ bảy tám người ăn.
Hai cô gái đều rất thích làm đồ ăn ngon, hình như hai người ở cạnh nhau rất vui vẻ, nhìn ánh mắt hưng phấn của Liễu Thiển Thiển là biết.
Không chỉ làm bữa sáng, hai người còn nướng bánh ngọt và bánh quy.
- Chị Tiểu Nhu, chị làm bánh ngọt lợi hại quá, lượng pho mát cùng sữa bò và bột đều vừa đủ.
Liễu Thiển Thiển ăn một chiếc bánh ngọt vừa nướng xong rồi nói.
Diệp Tiểu Nhu ngọt ngào cười cười:
- Thiển Thiển, cookie em làm cũng rất giòn, hơn nữa nướng cũng vừa chín tới…
Khóe miệng Tần Xuyên co rút, thôi được, vừa mới một buổi tối mà đã xưng hô thân mật như vậy rồi, coi như em vợ đã mặc nhận cho Diệp Tiểu Nhu vào cửa rồi hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.