Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 208: Thập bát bàn trù nghệ




Cũng không biết từ lúc nào, Tần Xuyên đã cởi áo, hai tay để trần, lộ ra cơ bắp rõ ràng.
Cởi trần thì cũng thôi đi, lại còn mặc tạp dề màu hồng phấn, giống như một chàng trai vô cùng nam tính, nhưng lại mặc váy con gái vậy.
Tần Xuyên căn bản không hề chú ý đến những chuyện này, ngược lại còn đang nướng rất vui vẻ, vừa rắc gia vị vừa ngâm nga hát gì đó, cơ thể không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng còn uốn éo mông.
Cộng thêm trên mặt hắn dính vết nhọ, thỉnh thoảng Tần Xuyên lại lau lau, nhưng lại làm cả mặt càng đen hơn, nhìn bộ dạng rất buồn cười.
Tần Xuyên nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình, liền nhe răng cười, vẫy tay về phía họ:
- Sắp xong rồi, sắp xong rồi! Chờ một chút! Loại cá hồi xanh này thịt dày, phải nướng thật chín mới ngon!
Mọi người nở nụ cười ngại ngùng, Tần Cầm, Liễu Thiển Thiển và Lăng Lạc Tuyết cũng bật cười.
- Haha, Liễu Hàn Yên, chồng cô buồn cười thật, trước giờ tôi chưa từng thấy đàn ông ăn mặc như vậy nấu ăn đâu.
Lăng Lạc Tuyết cười nói.
Liễu Hàn Yên không nói gì, cô chẳng để ý chuyện Tần Xuyên mặc gì.
Tần Minh lại cảm thấy mất mặt thay gia tộc mình, dù sao trưởng tôn trưởng tử mà ăn mặc như vậy đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng đã không ngăn cản kịp nữa rồi, Tần Xuyên đã nướng một mâm đầy hải sản, bưng ra.
- Nào, mọi người nếm thử tay nghề nướng đồ ăn của tiểu vương tử nào.
Tần Xuyên căn bản không để ý những người này cười nhạo hắn, cười cứ cười, bản thân hắn vui vẻ là được, lâu lắm rồi không nướng nhiều đồ như vậy, trước kia ở trong núi, rảnh rỗi chẳng có việc gì thường bắt mấy thứ dân dã làm đồ nướng.
Mọi người nhìn bộ dạng Tần Xuyên tuy rất buồn cười, nhưng nhìn thấy một mâm sáng loáng, mùi hải sản thơm thức xông vào mũi, đều cảm thấy ngon miệng.
- Wao! Thơm quá, không nhận ra Tần Xuyên cậu lại có cả ngón nghề này?
Hai mắt Lý Tuệ tỏa sáng.
- Hì hì, đồ ăn anh rể làm ngon lắm.
Liễu Thiển Thiển khen ngợi đúng trọng tâm, dù sao cô nàng cũng là một kẻ tham ăn.
Tần Xuyên cầm một lon Cocacola không đường, uống một ngụm lớn, cứ như uống rượu, thở một hơi đầy hưởng thụ.
- Nhớ hồi đó, lúc tôi nấu đồ ăn trong núi, mấy con gấu mù trong phương viên mười mấy dặm đều chạy đến nhà bếp của tôi, chỉ vì mùi thơm đồ ăn tôi làm!
Liễu Trung Kình nếm mấy miếng, gật đầu tán thưởng,nghe thấy câu nói của Tần Xuyên, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Trần Kiến, trước kia cháu ở trong núi, không phải là học nghệ sao? Sao còn nấu nướng nữa?
Tần Xuyên đắc ý vỗ ngực một cái,
- Cháu rất có thiên phú trong lĩnh vực nấu nướng, sư phụ cháu rất thích ăn đồ ăn cháu nấu, cho nên từ nhỏ cháu đã tinh thông thập bát bàn trù nghệ! Nói về kiến thức nấu nướng, cháu có thể viết được tứ khố toàn thư đấy!
Liễu Trung Kình cười gật đầu, lau mồ hôi trên trán,
- Haha, xem ra cháu thực sự có một tay trù nghệ.
Mọi người im lặng một lúc, nói như thế nào mà việc nấu nướng lại giống như một việc rất đáng để khoe khoang vậy, người ta đến môn phái cổ võ là để luyện võ, anh thì hay rồi, lại đến đó để nấu nướng!
- Chẳng trách một chút tu vi cũng chẳng có, hóa ra từ nhỏ chỉ để ý đến chuyện nấu nướng.
Tần Tử Hằng cười châm chọc.
Tần Tử Việt cũng vui vẻ nói:
- Cũng chẳng còn cách nào khá, dù sao cũng là một môn phái nhỏ không tên tuổi, có thể học được trù nghệ, ít nhất còn có thể làm đầu bếp.
Tu vi của bọn họ đều mới chỉ là Hậu thiên trung cấp, căn bản không thể nhận ra được tu vi của Tần Xuyên, trên thực tế, ngay cả Lăng Lạc Tuyết cũng không thể nhận ra thực lực của Tần Xuyên, chứ đừng nói gì đến bọn họ.
Tần Minh không vui nói:
- Sao lại nói vậy? Anh Tần Xuyên của các con học được y thuật cao siêu ở sư môn, các con không thấy, thiên hạ này không phải chỉ dựa vào võ tôn, lẽ nào không biết cổ võ mất mặt lắm sao?
Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt bĩu môi, không đồng tình.
- Oa, Tần Xuyên, cháu còn biết y thuật? Trung y hay Tây y?
Cuối cùng Liễu Trung Kình cũng tìm được một điểm hay ho ở người thanh niên này.
Tần Xuyên cười trả lời:
- Đều biết một chút ạ!
Liễu Trung Kình lập tức thất vọng, thiên hạ này làm gì có danh y nào mà biết cả Trung lẫn Tây y, tất cả các danh y đều chỉ tinh thông một thứ.
Tần Xuyên nói như vậy, chắc chắn y thuật chẳng ra làm sao rồi.
Nhưng ông vẫn phối hợp khen ngợi:
- Biết y thuật cũng tốt, tập đoàn Trường Sinh của Tần gia làm về y dược, sau này có thể cống hiến cho gia tộc.
Tần Cầm không đành lòng để Tần Xuyên bị người ta coi thường, chớp đôi mắt to, nói:
- Y thuật của anh Tần Xuyên rất lợi hại, anh ấy còn nhận ra bệnh của cháu có thể dùng một loại thuốc là chữa được rồi.
- Cái gì!?
Tần Minh vẻ kinh ngạc, hai anh em Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đều kinh ngạc nhìn Tần Cầm.
- Cầm nhi, cháu nói Tần Xuyên có cách chữa trị chứng bệnh kinh mạch Tiên Thiên của cháu?
Ánh mắt Tần Minh vô cùng kích động, nên biết tuy Tần Cầm chỉ là con nuôi của lão tam Tần Mãnh, nhưng trong gia tộc rất được cưng chiều, giống như đóa hoa trắng thuần khiết, không ai đành lòng khiến cô bé chịu tổn thương, ai cũng muốn che chở cho cô.
Cho nên, sức khỏe Tần Cầm yếu ớt, chính là cái gai trong lòng tất cả mọi người.
- Ê, em gái chúng tôi nói thật chứ? Anh thật sự có cách chữa khỏi cho nó?
Tần Tử Hằng hỏi Tần Xuyên,
Tần Xuyên nhíu mày, chỉ chỉ mình:
- Cậu gọi tôi?
- Nói nhảm! Không gọi anh thì gọi ai?
- Nhưng tôi không phải tên “ê”.
Tần Xuyên híp mắt cười.
- Anh...
Tần Tử Hằng nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói:
- Vậy gọi anh là Tần Xuyên, được chưa hả?
Tần Xuyên gãi tai, làm như không nghe thấy gì.
Tần Minh ho khan một tiếng, ánh mắt ra hiệu hai anh em, thái độ phải cung kính một chút.
Tần Tử Việt bảo anh trai đừng sốt ruột, gã mở miệng:
- Anh cả, anh có cách chữa khỏi cho Tần Cầm sao?
Tần Xuyên không trả lời, ánh mắt nhìn về phía Tần Tử Hằng.
Gã như ăn phải gián, cắn răng gọi,
- Anh cả.
Lúc này Tần Xuyên mới gật đầu, thong thả nói:
- Chỉ cần tìm được cỏ Phượng ngô, sẽ có cơ hội chữa khỏi cho cô bé.
- Cỏ Phượng ngô là thứ gì?
Hai anh em Tần gia nhìn nhau, lại nhìn về phía Tần Minh kiến thức rộng rãi.
Tần Minh cũng không hiểu ra sao, ông cũng được coi là một nửa trung y, nhưng chưa từng nghe đến loại dược liệu này.
Lăng Lạc Tuyết đứng cạnh thở dài, nói:
- Đó là một loại dược thảo trong truyền thuyết,nghe nói khi phượng hoàng nghỉ lại trên cây ngô đồng đã sinh sản ra loại thần thảo, nhưng phượng hoàng không có, thì làm sao có cỏ Phượng ngô?
Thứ này có ghi lại trong sách thuốc cổ đại, nhưng đều là những đơn thuốc dân dã, trưởng bối sư môn chúng cháu cũng từng nhắc đến nó với cháu, âm mạch tiên thiên của Tần Cầm phải có cỏ Phượng ngô, nhưng cái đó chỉ là truyền thuyết. Cho nên, trước đây cháu không nói với mọi người.
- Cái gì!? Truyền thuyết?!
Hai anh em Tần gia đều xanh mặt, cái này mà hắn cũng dám coi là phương pháp trị liệu sao?! Còn khiến bọn họ phải ngậm ngùi gọi “anh cả” nữa?
Tần Minh cũng thất vọng, loại cỏ thần hư vô này, căn bản không thể nào coi là thật được.
Cả nhà Liễu Trung Kình cũng lắc đầu, càng nói càng không thể yên lòng, rốt cuộc tên Tần Xuyên này có biết gì về y thuật không?
- Hừ, cháu thấy chẳng phải học y đâu, anh ta đã học mấy phép thuật thần thánh thì có.
Liễu Tuyên bấy giờ cũng đã hồi phục tinh thần, châm chọc một câu.
Tần Xuyên vô tội buông tay:
- Vốn đã nói chỉ là một loại khả năng, có khả năng còn hơn chẳng có khả năng gì.
Thấy anh em Tần Tử Hằng,Tần Tử Việt cảm thấy bị lừa, muốn nổi giận, Tần Minh lập tức phất tay ngăn cản.
- Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, sau này Tần Xuyên cháu cũng đừng nhắc đến cỏ Phượng ngô gì đó nữa, chỉ cần làm người anh tốt, đối xử tốt với Tần Cầm là được rồi.
Tần Xuyên im lặng, mình chỉ ăn ngay nói thật, làm thế nào hắn lại giống như tên lường gạt vậy/
Liễu Hàn Yên biết Tần Xuyên không hề nói mò, lạnh nhạt khuyên:
- Đừng nói mấy chuyện này nữa, đi tắm, thay quần áo, sau đó ngồi xuống ăn cơm đi.
Tần Xuyên cởi tạp dề hồng nhạt, ném sang một bên, cười nói:
- Đi nào, bên này chẳng phải có nước ngọt để tắm sao, trời đẹp quá, anh ra biển tắm cho mát, rồi tắm lại nước ngọt là được.
Bãi biển ở Bích Hải sơn trang xây dựng rất hoàn thiện, để giúp những người giàu có ở đây có thể ra biển chơi bất cứ lúc nào, cho nên ngay cả phòng tắm nước ngọt trên bãi biển cũng được xây dựng rồi.
Tần Xuyên nói xong, cũng bắt đầu đưa tay cởi quần dài, lộ ra cặp đùi cường tráng và quần lót bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.