Nhưng Lăng Lạc Tuyết cũng không nghĩ được nhiều như vậy, nghĩ trước tiên tạm tha cho hắn một lần, chờ khi hắn mắc câu lại tìm cơ hội áp dụng kế hoạch của cô, đến khi đó tên thối tha này dám chiếm tiện nghi của cô nhất định sẽ phải trả giá.
Cả tiết học, Lăng Lạc Tuyết gần như đều ngủ gật trên mặt bàn, tư thế ngủ của cô cũng rất ổn. Với tư cách là bảo tiêu, không cần đi học, việc này sớm đã được thông báo cho nhân viên nhà trường.
Tần Xuyên cũng không nghe nhiều, dù sao hắn cầm sách giáo khoa lật xem cũng đã nhớ kỹ, không đi học cũng không sao.
Chỉ là hắn rất ngạc nhiên vì sao Lục Tích Nhan lại giả vờ như không biết hắn.
Ngược lại cô bé Tần Cầm thậm chí ngay cả phần giới thiệu chương trình học vào tiết đầu cũng ghi hai trang giấy.
Nhìn hai bàn tay nhỏ bé của cô, giống như bất cứ khi nào cũng không cầm nổi bút vậy, nhưng cô bé vô cùng chăm chú, quả thực khiến người đau lòng.
Tần Xuyên một tay chống cằm, nghiêng đầu, nhìn cô em gái lần đầu gặp mặt, không khỏi cười cười. Cô gái như này quả thực phải khiến người khác yêu thương, khó trách Tần Minh lại bảo hắn phải chiếu cố cô bé nhiều.
Tần Xuyên suy nghĩ một chút, không bằng kiểm tra xem thân thể Tần Cầm có vấn đề gì. Nếu như có thể giúp cô bé, vậy sẽ ra tay giúp đỡ.
- Tần Cầm.
Mãi cho đến khi tan học, Tần Xuyên mới gọi cô bé đang chăm chú nghe giảng này.
- Dạ?
Cô bé hoảng sợ, đột nhiên người anh này gọi cô, khẩn trương mà sợ hãi trả lời:
- Anh Tần Xuyên, có chuyện gì sao?
- Có thể cho anh kiểm tra mạch không?
Tần Xuyên cười hỏi.
- Bắt mạch? Anh Tần Xuyên biết trung y sao?
Mắt Tần Cầm chớp chớp vài cái.
Tần Xuyên gật đầu:
- Biết chút da lông, anh nhìn xem có thể giúp gì em hay không.
Lăng Lạc Tuyết lúc này ngáp ngủ một cái, cười nói:
- Thôi đi, tiểu tử, cậu cho rằng cậu biết bao nhiêu chứ. Cho dù cậu là Hoa Đà tái thế cũng không trị hết cho nha đầu này. Cô nhóc này kinh mạch có chỗ thiếu hụt, có thể sống tới tuổi 16 đều dựa vào đại lượng thuốc bổ cùng cao thủ y dược của Tần gia.
Tần Cầm mất mát cúi đầu, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy:
- Anh Tần Xuyên, thân thể của em không trị được… Khi còn bé cha đã dẫn em đi tìm hết danh y trong thiên hạ, nhưng đều không có biện pháp trị tận gốc.
Tần Xuyên nhíu mày, kinh mạch trời sinh có thiếu hụt? Thú vị! Trước đây từng nghe sư phụ nói qua mấy ví dụ, nhưng bản thân hắn chưa từng gặp phải.
Có thể nói trời sinh có thiếu hụt có nghĩa khi sinh ra đã khác với người thường, cơ thể người cũng không phải ai sinh ra cũng toàn bộ bình thường cả.
Chỗ thiếu hụt đa số chính là thân thể yếu ớt nhiều bệnh tật. Nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như một số võ đạo kỳ tài hay một số người có thiên phú dị bẩm.
- Anh xem qua một chút.
Tần Xuyên cũng không nói nhảm, ngón tay đặt lên cổ tay bé nhỏ của Tần Cầm, bắt đầu bắt mạch cho cô bé.
Rất nhanh lông mày Tần Xuyên đã nhíu chặt, ánh mắt ngưng trọng vài phần.
- Xem dáng vẻ của cậu, rốt cục cậu biết y thuật hay không, giả bộ thâm trầm cũng không có tác dụng.
Lăng Lạc Tuyết bắt đầu vắt chéo chân, cười nói.
Tần Xuyên hít một hơi dài, không khỏi giọng đắng chát mà nói:
- Mạch tượng như này… Đúng là trước đây anh chưa từng gặp. Em không tu luyện bất kỳ nội công gì, nhưng trong cơ thể em tràn ngập âm khí Tiên Thiên… Khó trách quanh năm em cần dùng thuốc bổ điều hòa âm dương, bằng không kinh mạch của em sớm đã héo rút.
Nhưng làm như vậy cũng không phải cách lâu dài. Cơ thể người quanh năm dùng dược vật, dược hiệu sẽ không ngừng giảm bớt, hơn nữa thuốc cũng có ba phần độc… Độc tố trong cơ thể tích lũy ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.
Tần Xuyên vừa phân tích đã khiến Tần Cầm và Lăng Lạc Tuyết sửng sốt. Hiển nhiên các cô không ngờ tới Tần Xuyên hiểu về Trung y.
- Được đó, tiểu tử, hóa ra cậu còn là một bác sĩ.
Trong mắt Lăng Lạc Tuyết hiện lên dị sắc, càng cảm thấy Tần Xuyên đang giả ngu.
Bởi vì có thể đoán được Tần Cầm không tu luyện nội công, nói rõ bản thân Tần Xuyên có nội công, nhưng Lăng Lạc Tuyết lại không nhìn ra tu vi của Tần Xuyên.
Đương nhiên Lăng Lạc Tuyết không cho răng tu vi của Tần Xuyên cao hơn mình, vì cao thủ cùng tuổi sánh nổi với cô có thể nói chính là lông phượng sừng lân, quá nửa là công lực Tần Xuyên quá thấp hoặc tu luyện công pháp nội liễm.
- Anh Tần Xuyên, anh không cần đau lòng. Em có thể sống tới năm 18 tuổi thì đã rất cao hứng, em không sợ.
Tần Cầm sợ Tần Xuyên đau lòng, vì vậy có ý an ủi.
Tần Xuyên dở khóc dở cười:
- Nha đầu, em mới mười tám tuổi, chút tuổi như vậy mà đã cao hứng sao, như vậy chẳng phải là quá vô nghĩa?
Tần Cầm lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Không phải vậy. Bởi vì em biết rõ mỗi một ngày trôi qua đều vô cùng quý giá, cho nên em sẽ cố gắng mỗi phút mỗi giây, có nhiều thứ không phải là ít mới trở nên quý giá sao… Mỗi giây của em đều quý giá hơn người khác, như vậy cũng vô cùng tốt.
Tần Xuyên ngơ ngác nhìn cô bé này. Vốn hắn tưởng Tần Cầm vẫn là một cô bé vẫn chưa lớn, nhưng bây giờ xem ra Tần Cầm chỉ có bề ngoài nhỏ nhắn, nhưng thực tế thì cô vô cùng kiên cường và trưởng thành.
Nếu như người bình thường nói với hắn những lời này, Tần Xuyên sẽ cảm thấy đây chính là dối trá, đang tự an ủi tinh thần!
Nhưng những lời này của Tần Cầm lại mang tình cảm và tư tưởng chân thực nhất, khiến cho mọi người đều động lòng.
Nếu là cô bé khác, vào tuổi 18 trẻ trung thì chỉ nghĩ mỗi ngày ăn món điểm tâm gì, mặc đồ gì, trang điểm như nào, mua quần áo, túi xách hàng hiệu, nói chuyện yêu thương hay xem phim thần tượng, đương nhiên cũng sẽ theo đuổi các giấc mơ của riêng mình.
Nhưng Tần Cầm thì không giống, cô bé mỗi ngày đều có thể gặp phải bệnh nặng, đối mặt với cái chết. Đối với cô mà nói, theo đuổi những mộng tưởng kia kỳ thực không có ý nghĩa lớn.
Thứ cô theo đuổi chính là mỗi phút mỗi giây trôi qua, thậm chí là theo đuổi ‘ngày mai’.
- Nếu có thể tìm được cỏ Phượng Ngô thì có lẽ còn cơ hội chữa được, chỉ tiếc không biết thứ đó còn có trên đời hay không nữa.
Tần Xuyên phiền muộn nói.
Trong mắt Lăng Lạc Tuyết hiện lên vẻ kinh dị:
- Tiểu tử thối, cậu còn biết cả cỏ Phượng Ngô?
Cô từng hỏi thăm mấy vị sư thúc đức cao vọng trọng trong sư môn, muốn tìm phương pháp chữa trị cho Tần Cầm, kết quả cuối cùng tìm được, chỉ có một biện pháp: cỏ Phượng Ngô.
Chỉ tiếc theo lời mấy vị sư thúc kia, loại cỏ này ở cây Ngô Đồng có Phượng Hoàng nghỉ lại mới có thể mọc ra, cũng không biết là thần thoại hay là thật. Tóm lại chưa ai nghe nói về sự xuất hiện của nó, chỉ đọc đực trong một số sách y học cổ tổn hại.
Lăng Lạc Tuyết cảm thấy chuyện này quá mức mù mờ, cũng không nói cho người của Tần gia, nhưng Tần Xuyên lại biết được, quả thực khiến Lăng Lạc Tuyết cảm thấy hiếu kỳ.
Cô ngày càng tin tưởng Tần Xuyên tuyệt đối không đơn giản như những gì biểu hiện ra.
Tần Xuyên mất hứng nói:
- Này, đại tỷ, rốt cục cô mấy tuổi, dựa vào đâu mà một câu tiểu tử hai câu tiểu tử chứ? Không phải cô là hộ vệ của chúng tôi sao? Không yêu cầu cô gọi tôi một tiếng thiếu gia, vậy gọi một tiếng ‘đẹp trai’ cũng không quá phận đi?
- Cậu đi chết đi! Cậu nghĩ gì khi hỏi tuổi của một cô gái? Lão nương mãi mãi tuổi mười tám! Vĩnh viễn gọi cậu là tiểu tử thối!
Lăng Lạc Tuyết hừ một tiếng, đi tới kéo Tần Cầm:
- Nha đầu, đi thôi! Về nhà, lão nương đói bụng rồi!
- Vâng, chị Lạc Tuyết!
Tần Cầm dịu dàng ngoan ngoãn như một chú cừu con, ngoan ngoãn đi theo.
Tần Xuyên không có lời nào để nói, không sợ gặp lưu manh, chỉ sợ gặp nữ lưu manh mà!
Chỉ có điều tuy ngoài miệng Lăng Lạc Tuyết rất thối nhưng thực tế cô lại giúp Tần Cầm xách túi, hiển nhiên là chiếu cố nha đầu yếu ớt lắm bệnh này.
Tần Cầm đi tới cửa, đột nhiên quay người, khẽ cười nói:
- Hẹn gặp lại nha anh Tần Xuyên, có thời gian thì về nhà một chút.
Tần Xuyên cười vẫy tay với cô bé, nhưng không hề gật đầu.
Cái nhà này đối với Tần Cầm mà nói thì đó là nơi lớn lên, vô cùng thân thiết. Nhưng với Tần Xuyên mà nói, đó là nơi lưu lại bóng mờ trong lòng hắn.
Huống chi người ông nội cùng cha đẻ chưa từng gặp mặt đều không có ý gặp hắn, hắn cũng không chủ động tới đó.
Đúng lúc này, Kim Tiểu Khai con nhà đại gia đột nhiên ngăn ở cửa ra vào, cười xấu xa nói.
- Mỹ nữ, tôi sớm đã chú ý tới em rồi, mái tóc vô cùng cá tính, vừa nhìn đã biết em không giống người thường. Hôm nay lớp chúng ta mới quen nhau, với tư cách là bạn học, anh làm chủ mời mọi người ra ngoài dùng cơm trưa, để thu hẹp khoảng cách quan hệ giữa mọi người, sao hả?