Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 16: Sau này lại tới tìm




Trải qua chừng hơn 2 phút, Tần Xuyên thả lỏng chân, Trương Đại Bưu như được đại xá, thở hổn hà hổn hển.
Thiếu chút nữa là Trương Đại Bưu cho rằng mình đã chết. Cho tới giờ gã chưa từng sợ hãi như vậy, cảm giác vô lực khi chậm rãi tiếp cận tử thần khiến gã hít thở không thông.
Gã kính sợ nhìn người trẻ tuổi trước mặt, vẻ mặt Tần Xuyên vẫn thản nhiên như trước.
- Tần tiên sinh… Ngài là võ giả có phải không?
Trương Đại Bưu e dè, cẩn thận hỏi.
Người lăn lộn trên đường, bình thường đều nghe nói hoặc hiểu được, người luyện võ chính thức được gọi là võ giả.
Không phải những người khoa chân múa tay, lừa gạt trên TV, mà là công phu giết người kéo dài từ thời cổ đại tới nay.
Cho dù một võ giả sơ cấp cũng có thể một đấu mười tên đại hán cường tráng am hiểu kỹ xảo chiến đấu, đứng vững gót chân trong quân đội, ở trong bang hội cũng được người tôn trọng.
Chỉ có điều người bình thường rất ít có cơ hội nhìn thấy võ giả triển lộ thực lực, Trương Đại Bưu cũng chưa từng thấy võ giả ra tay, cho nên thấy hiếu kỳ.
Võ giả? Tần Xuyên muốn cười phá lên, như vậy quá xem thường hắn rồi. Chỉ có điều hắn cũng không muốn giải thích nhiều với một người ngoài.
- Nếu như lần sau còn tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ không cho ba phút nữa đâu.
Sắc mặt Tần Xuyên nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sắc bén lạnh như băng.
Trương Đại Bưu cười còn khó coi hơn cả khóc, thầm nghĩ đối phương không đến tìm mình là phải cảm ơn trời đất rồi!
- Tần tiên sinh, tôi cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa! Về sau ngài đi tới đâu, tôi sẽ trốn thật xa.
Tần Xuyên thỏa mãn gật đầu, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Sau khi trở lại trong xe BMW, Diệp Tiểu Nhu lo lắng hỏi thăm:
- Anh Tần Xuyên, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Anh có bị thương không? Bọn họ có đánh anh không?
Diệp Tiểu Nhu cũng bất chấp việc nam nữ thụ thụ bất thân, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn, chạm vào vai, vào ngực, vào bụng, sợ Tần Xuyên bị đau.
Tần Xuyên mặc một chiếc T-shirt mỏng trên người, bị bàn tay con gái vuốt ve như vậy, cách quần áo cũng cảm nhận được sự khác thường.
Đặc biệt bên cạnh còn có một Đường Vi xinh đẹp vũ mị như vậy, vẻ mặt cười trộm nhìn.
Tần Xuyên bắt lấy tay Diệp Tiểu Nhu, cười hì hì nói:
- Tiểu Nhu ngoan, muốn sờ thì về rồi sờ, anh không bị thương.
Diệp Tiểu Nhu ngẩn ra, giờ mới ý thức được hành vi của mình có phần hơi quá, đặc biệt còn có Đường Vi trong xe, khuôn mặt cô đỏ bừng, lui về chỗ ngồi.
- Em… em không thèm sờ…
Diệp Tiểu Nhu khẩn trương, quên cả hỏi vì sao những tên lưu manh kia lại đi trên đường mắng chửi Trần Hạo Bân.
Trở lại trong tiệm Net, Đường Vi đón cháu trai, còn nhắc Tần Xuyên chớ quên ước định tham gia yến hội vào cuối tuần.
Tần Xuyên có chút hối hận, vừa rồi đóng giả bạn trai Đường Vi đã chọc vào Trần Hạo Bân. Không biết đi tham gia yến hội còn có thể chọc vào bao nhiêu phiền toái nữa.
Nhưng ngày thường Đường Vi cũng giúp hắn không ít việc, huống chi cổ nhân có câu ‘Một lời của đẹp trai, bốn ngựa cũng khó đuổi’, Tần Xuyên đã đáp ứng, cũng không thể lật mặt.
Ông chủ Khâu Minh biết bạn cũ Diệp Đông Cường bị ung thư gan, cũng buồn bã hút mấy điếu thuốc, bảo mấy ngày nay Diệp Tiểu Nhu có thể không tới làm, tới bệnh viện chăm sóc cha nhiều một chút.
Khâu Húc cũng chủ động làm thay Diệp Tiểu Nhu, dù sao thiếu đông gia như gã cũng nhàn rỗi.
Sau bữa tối đơn giản, Diệp Tiểu Nhu giúp đỡ quét dọn vệ sinh, sau đó về nhà lấy đồ dùng sinh hoạt cho Diệp Đông Cường, buổi tối cũng ở viện chăm sóc cha.
Cha con Khâu gia mười giờ rời khỏi, trong quán chỉ còn một mình Tần Xuyên, bắt đầu cuộc sống trực đêm như mọi ngày.
Bởi vì khu vực này là khu đường cũ, trị an không tốt lắm, tiệm Net hoạt động tới hai giờ sáng là cơ bản không còn khách hàng, cho nên đều đóng cửa.
Đợi khi khách hàng đi hết, Tần Xuyên quét dọn một lượt, đóng cửa cuốn lại, đi vào một phòng nghỉ nhỏ phía sau quầy.
Chỗ nghỉ trong phòng chính là một chiếc giường lò xo thép rỉ sét, dưới giường là đồ dùng vệ sinh hàng ngày, trên tường treo một chiếc khăn mặt.
Đa số thời điểm Tần Xuyên cũng không ngủ, thói quen của hắn là luyện công vào buổi đêm.
Hôm nay hắn thấy sinh mệnh Diệp Đông Cường nguy nan, Tần Xuyên càng cảm thấy yêu cầu bức thiết của việc khôi phục thực lực, tìm cơ hội tốt cứu sống vị trưởng bối này.
- Tuy rằng luyện công không thể sốt ruột, nhưng ta phải cố gắng, tranh thủ sớm ngày khôi phục công lực.
Tần Xuyên thầm nghĩ.
Thời tiết tháng sáu oi bức, nhưng khi Tần Xuyên ngồi xếp bằng, luyện công, toàn thân lạnh buốt.
Từ trong thân thể hắn tỏa ra từng cơn khí lạnh, khiến cả gian phòng cũng như tiến vào mùa đông, giá lạnh vô cùng!
Trong cơ thể Tần Xuyên có một cỗ chân khí như băng, ra ra vào vào từ các chu thiên đại huyệt, vận hành theo một quỹ tích kỳ diệu, tạo thành một bức tranh kinh mạch phức tạp, chằng chịt.
Mà trên trán Tần Xuyên mờ mờ xuất hiện một bông hoa bốn cánh màu xanh da trời nho nhỏ, lập lòe ánh sáng âm u.
Môn công phu này của hắn gọi là Cửu Phẩm Thanh Liên quyết.
Phật môn có cửu phẩm đài sen, là chỗ ngồi của các thánh nhân khi tiến về thế giới Tây Phương cực lạc. Thánh nhân có phật hiệu càng cao thâm, công đức vô lượng thì có thể ngồi đài sen phẩm cấp càng cao.
Nhưng môn Cửu Phẩm Thanh Liên quyết này của Tần Xuyên cũng không có bao nhiêu quan hệ với Phật môn, người sáng tạo ra cũng đã không biết là ai.
Tần Xuyên chỉ biết là môn công phu này chia làm hạ tam phẩm Hỏa liên, trung tam phẩm Băng liên, thượng tam phẩm Thanh liên.
Có thể luyện thành Cửu Phẩm Thanh Liên quyết, từ cổ chí kim không có một ai!
Có lẽ chỉ có người sáng lập thần bí kia mới tu đến cửu phẩm.
Trước khi Tần Xuyên mất đi công lực chính là người đột phá Ngũ phẩm Băng liên trẻ tuổi nhất.
Hiện giờ, trải qua một năm cần cù tu luyện, không hiểu sao từ một phế nhân lại trở về tiêu chuẩn Tứ phẩm Băng liên.
Phải biết hắn trải qua mười năm khổ tu mới tu tới Tứ phẩm băng liên, hiện giờ dùng một phần mười thời gian đã làm được!
Cũng không biết những người cười nhạo, sỉ nhục hắn một năm trước, sau khi biết tất cả sẽ có cảm tưởng gì.
Nhưng Tần Xuyên cũng không đắc ý, hắn biết rõ công lực còn xa mới đủ, chênh lệch giữa mỗi phẩm đều rất lớn.
Tần Xuyên phải nhanh chóng khôi phục đến Ngũ phẩm, khi có đầy đủ chân khí mạnh mẽ, có cơ hội sẽ trị bệnh cho Diệp Đông Cường.
Mà chỉ có đột phá tới Thanh liên, hắn mới có cơ hội tìm về tất cả!
Mùa hè trời sáng rất sớm, tiệm Net 9h mới mở cửa, nhưng 6h30 Tần Xuyên đã phải bắt đầu, chuẩn bị ra ngoài, tới cửa hàng bánh ngọt mua hai chiếc bánh nướng làm điểm tâm.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Tần Xuyên lấy ra xem, chính là lão Ôn trong bệnh viện hôm qua.
- Tiểu Tần, không quấy rầy cậu ngủ chứ?
Ôn lão cười nói.
- Không, tôi rời giường sớm, đang định đi ăn sáng, ông có việc gì sao?
- Ha ha, vậy thì tốt, tôi muốn mời cậu đi ăn điểm tâm sáng, thuận tiện chơi cùng tôi hai bàn, sao hả?
Giọng Ôn lão rất hưng phấn:
- Hôm qua tôi bại bởi cậu, một đêm không ngủ yên, xem không ít sách dạy đánh cờ, nghiên cứu biện pháp thủ thắng, nghĩ xong thì muốn thử xem.
Tần Xuyên thầm nghĩ ông lão này đúng là cờ si, chính mình nói với ông ta sáng có thời gian, ông ta vừa sáng sớm đã gọi tới.
- Ông xuất viện rồi?
Hắn nhớ rõ ông ta đang nằm viện, sao lại đi ăn điểm tâm.
- Xuất viện rồi, nằm cũng vô dụng, ai… Không đề cập tới những chuyện mất hứng đó, cậu có rảnh tới không? Có phải là quá sớm một chút? Ha ha, không còn cách nào, lão già này ngủ không yên!
Tần Xuyên thấy giờ còn sớm, còn lâu mới mở cửa, có lẽ còn kịp, huống chi có thể ăn ké, sao lại không ăn?
- Không sớm không sớm, ở trà lâu nào?
Sau khi hỏi rõ địa điểm, Tần Xuyên từ cửa sau đi ra, cưỡi tọa giá chuyên dụng của hắn, một chiếc xe đạp màu đen hiệu Phượng Hoàng cũ kỹ, xuất phát về phía trà lâu.
Chiếc Phượng Hoàng cũ này hắn dùng hơn 10 tệ mua từ một hàng ve chai, xe từ mười mấy năm trước, nhiều năm không đi khiến không ít chỗ gỉ sét, thay đổi săm lốp xong, Tần Xuyên dùng nó thay cho đi bộ.
Cũng không chờ hắn đi tới đại lộ, có một chiếc Prado màu đen từ đầu đường lao tới, phanh gấp một cái, che kín đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.