Trong thư phòng của Bạch Dạ ở sơn trang Bích Hải.
Có một chiếc màn hình lớn được treo trên bức tường màu trắng.
Trên màn hình là một người to lớn mặc áo đen đang ngồi trên ghế, quay lưng về phía màn ảnh, đang nói chuyện.
Giọng nói của kẻ này rất mơ hồ, trung tính, không nghe ra được là nam hay nữ.
Nhưng hai chủ tớ Bạch Dạ và Freya đều đang quỳ trên đất, lắng nghe răn dạy.
… Bạch Dạ, kế hoạch lần này của con rất tốt, dùng tổ chức Yamada để dụ hỏa lực của quân đội Hàn thứ, để đám lính đánh thuê phá hủy toàn bộ số văn vật kia. Đám người Yamada kia vô cùng tự cao tự đại, lẽ ra nên khiến bọn chúng biết điều sớm hơn.
Thế nhưng bên phía lính đánh thuê đã bị tổn thất khá nặng nề, toàn bộ đã chết hết, đặc biệt là mất đi hai vị tướng dũng mãnh là Cự Hùng và Thiết Ưng. Đây là sai lầm vô cùng nghiêm trọng!
Trưởng đoàn của đội quân đánh thuê đó là Phá Lãng đã kháng nghị rất quyết liệt lên bổn giáo chủ, cho rằng Thánh giáo dã không thực hiện những hứa hẹn khi muốn hợp tác với họ. Hắn ta muốn hủy bỏ hiệp định của hai bên. Điều này đã tổn hại đến danh dự của Thánh giáo, con hiểu chứ?
Bạch Dạ cẩn thận giải thích:
- Giáo chủ, lần này là ngoài ý muốn, không ngờ Cơ Vô Song lại đột nhiên đến thành phố Đông Hoa. Nếu không phải gã đột nhiên xuất hiện …
- Không cần nói nữa.
Thánh giáo chư quay lưng lại, hất tay ra lệnh, bàn tay đó của y đem một chiếc găng tay kim loại màu đen, trên mu bàn tay có khắc ký hiệu cây thánh giá màu vàng.
- Thực lực của Cơ Vô Song cũng không thẻ so với Liễu Hàn Yên được. Cái danh hiệu thiên tài đệ nhất ũng là dựa vào thế lực của Cơ gia mới có được. Dù Cơ Vô Song có ở đó cũng không thể nào lấy một địch hai được. huống chi ở đó lại có nhiều lính đánh thuê như vậy!
Bạch Dạ kinh ngạc:
- Giáo chủ, uy danh của công tử Vô Song được lan truyền rất rộng, chẳng lẽ ngay đến y cũng không thể nào đánh bại được Cự Hùng và Thiết Ưng?
- Hừ!- Thánh giáo chủ khinh thường nói. – Cơ Vô Song là thiên tài nhưng cũng không thể trái được ý trời, nhân taid thực sự là em trai của y Cơ Vô Danh. Có điều Cơ gia lại đưa Cơ Vô Song lên đài, khiến cho các gia tộc khác tưởng rằng Cơ Vô Song chính là con át chủ bài của Cơ gia.
Bởi cái gọi là Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn, Cơ gia dựa vào thế lực của đệ nhất cổ võ thế gia, đưa ra một Cơ Vô Song, đơn giản chỉ là bảo vệ người kế tục chính thức của mình để cho hắn có không gian trưởng thành.
- Bây giờ nhìn thi thấy Cơ Vô Song vô cùng vẻ vàng, như chỉ cần đợi đến cuocj thi đấu cỗ võ giữa các thế gia mười năm một lần, thực lực của Cơ Vô Danh sẽ khiến các gia tốc khác phải khiếp sợ! E là bốn thế gia kia cũng đã dần dần cảm giác được điều này!
Bạch Dạ ánh mắt lập lòe:
- Thì ra là vậy! Cám ơn giáo chủ đã giải thích điều con vẫn nghi hoặc. Không hổ là đệ nhất cổ võ thế gia, giấu rất kỹ! Có điều, Cơ Vô Song này xem ra cũng là mootj ẻ đáng thương!
- Hừ, tất nhiên rồi! Bằng không tại sao Cơ Vô Song lại trăm phương ngàn kế theo đuổi Liễu Hàn Yên, bởi y hiểu rõ, chỉ có được Liễu Hàn Yên thì y mới có thể có cơ hội cạnh tranh với em trai mình.
Thánh giáo chủ thơ ơ nói:
- Kẻ giết Cự Hùng và Thiết Ưng là một người khác. Con hãy tranh thủ tìm ra cao thủ thần bí này. Người này rất có thể chính là Định Hải thần châm mà Trung Quốc bố trí ở thành phố Đông Hoa.
Thánh giáo chúng ta muốn tiến vào Trung Quốc, nếu như ngay thành phố cử ngõ này cũng không vào được thì đừng hi vọng gì đến chuyện vươn tay vào vùng đất trung nguyên!
Giọng nói ngừng lại, cuộc gọi video cũng ngưng, màn hình trên tường cũng tắt phụt.
Bạch Dạ đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên rất nhiều suy tư.
- Freya đã điều tra ra kẻ đột nhập hay chưa?
Người trợ lý đứng sau trả lời rất khiêm tốn:
- Thưa chủ nhân, trước mắt có thể phán đoán được ba người rất khả nghi, trong đó Đường Vi là đáng nghi nhất.
- Điều tra Đường Vi, nhân tiện giám sát cô ta thật chặt.
Một tia sáng xẹt qua trong mắt Bạch Dạ.
- Vâng thưa chủ nhân.
…
Một số cổng thông tin trực tuyến đangg thinh hàng ở thành phố Đông Hoa đột nhiên bị hacker tấn công.
Tên hacker này không phá hoại gì cả, chỉ đăng một một đoạn ghi âm có tiêu đè “Thông tin về phó cục trưởng Mã Kim Bằng và Hậu Lượng” lên những trang web này.
Cơ quan an ninh mạng của chính phủ đã xóa hết tất cả các đoạn ghi âm này sau 10 phút nhưng tin tức này đã được truyền đi với tốc đố chóng mặt, đoạn ghi âm đã được vô số người tải xuống và đăng lại.
Trong lúc này, phoa cục trưởng trẻ tuổi Mã Kim Bằng của thành phố Đông Hoa đã thành mục tiêu chi trích của mọi người, thanh danh bị ô uế.
Hậu Lượng cũng bị mọi người chửi mắng, trước giờ y luôn bị coi là loại con nhà giàu hèn hạ, giờ lại càng không có chút tốt đẹp nào, trên mạng khắp nơi đều đăng tải công khai bản ghi âm này.
Thậm chí hơn nửa đêm còn có phóng viên chạy đến Bệnh viện Đại học Đông Hoa để tìm Khâu Húc.
Để biết được câu chuyện chính xác, các phóng viên đêu tới tìm Khâu Húc, hỏi về chuyện đã xảy ra, đồng thời thăm dò xem liệu có phải tên hacker này là người quen của Khâu Húc
Nhưng Khâu Húc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có được cơ hội này, gã liền nói hết tất cả những bức xúc trong lòng mình.
Đúng lúc này, Mã Kim Bằng và Hậu Lượng điều trị suốt đêm ở bệnh viện cũng bị bắt quả tang
Sáng sớm hôm sau, trên tất cả các tờ báo, các bản tin buổi sáng của thành phố Đông Hoa đầu đăng tải tội ác của Mã Kim Bằng và Hậu Lượng, ngay đến cục trưởng Quách Xán cũng bị điều tra.
Việc này đã gây ra sóng gió ở thành phố Đông Hoa, cơ quan công an đã khiến người dân rất hoang mang, những cán bộ liên quan đến Quách Xán và Mã Kim Bằng đều đã được “mời đi uống nước”.
Ngay đến Tần Xuyên, người đã bày ra trò này cũng không ngờ rằng lại chuyện này lại có ảnh hưởng lớn đến như vậy. Thế nhưng Trung Quốc đang trong thời kỳ trừng trị tham quan, những tin tức như này xuất hiện quả thục là vô cùng mẫn cảm.
Bên phía Đương Yến Kinh cũng có theo dõi chuyện này, nhưng Hầu gia và Mã gia chỉ là những gia tộc nhỏ, tuy cũng chút tiền, có chút quan hệ nhưng cũng chẳng dùng được vào đâu.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Hậu Lượng bị kết án, còn Mã Kim Bằng và Quách Xán thì đều bị nhà nước điều tra.
Buổi sáng, trong phòng bệnh của bệnh viện.
Khi Tần Xuyên đến thăm Khâu Húc, Khâu Húc đã ngân ngấn lệ. Tuy gã không biết Tần Xuyên đã làm thế nào, nhưng gã biết nhất định là Tần Xuyên đã giúp mình.
- Xuyên ca, đại ân đại đức của anh, cả đời này nhất định tôi sẽ không quên, kiếp sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình này!
Khâu Húc xúc động khóc.
- Sao anh lại nói mấy lời này, mau mau khỏe lại, tiệm internet còn đang thiếu người đấy! Không thể nào cứ bắt Tiểu Nhu chạy đi chạy lại hainoiw được!
Tần Xuyên cười nói.
- Hai quản lý mới vẫn phải phiền Tiểu Nhu chỉ bảo thêm rồi!
Khâu Húc ngại ngùng nói.
Tần Xuyên vỗ ngực:
- Không phải vẫn còn tôi sao? Chỉ cần tôi còn rảnh thì tôi vẫn sẽ đến tiệm net để làm.
- Hử? – Khâu Húc nghi hoăc.- Xuyên ca bây giờ đã là ông chủ lớn rồi, làm sao vẫn còn đến tiệm nét làm quản lý nữa?
- Quản lý tiệm net vẫn tự do hơn, làm mấy chuyện khác tôi thấy không quen!
Tần Xuyên đã nghĩ rồi, mỗi ngày hắn phải tập luyện một chút, nhanh chóng đột phá cảnh giới Thanh Liên, còn chuyện của quán nét, cũng không thể ảnh hưởng đến hắn được.
Buổi tối còn có thể ngủ ở đó, nếu như Liễu Hàn Yên về nhà, hắn cũng có chỗ để tránh,không cần phải ở nhà nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô ta.
Hơn nữa, đối diện chính là nhà hàng của Đường Vi, Tần Xuyên không muốn ở xa cô, có thể nói là một tên trúng ba đích.
Khi Tần Xuyên đi khỏi phòng bệnh, đang định đi ăn trưa thì đột nhiên nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu, lưng khoác ba lô hạy đến,
Nhất định là cô vừa xử lý xong chuyện ở quán net thì chạy đến bệnh viện luôn.
Diệp Tiểu Nhu vô cùng hoảng loạn, sắp khóc đến nơi:
- Tần Xuyên! Không hay rồi! Bọn họ … bọn họ … đã đưa cha em đến phòng phẫu thuật rồi!