Toàn Chức Cao Thủ

Chương 156: Bao vây




Thiên Thành là người theo đuổi lối chơi cướp quái, trong game có bao nhiêu cuộc PK lại chẳng bắt nguồn từ quái? Cho nên nói về mặt đánh nhau, kinh nghiệm của Thiên Thành vốn không thể coi thường.
Giữa đường gặp chuyện bất bình xông lên? Chuyện quỷ này Thiên Thành tất nhiên không tin, đối tượng bị cướp cũng không phải một cô em, làm gì có lắm anh hùng trượng nghĩa như thế. Một đống người tràn tới bấy giờ, đáp án chỉ có một: tụi nó là đồng bọn.
“Thú vị!” Thiên Thành đảo mắt bốn phía, xa gần đều có người chạy tới, không đếm được rõ ràng, nhưng ít nhất cũng trên hai mươi. Huyễn Văn không thuộc tính của Thiên Thành giúp tăng tốc độ di chuyển, bước chân lướt nhanh, vừa nhìn ra một lỗ hổng trong vòng vây liền không do dự chuồn mất.
“Đoàng” một tiếng, bậc thầy pháo súng công kích từ xa của đối phương chưa thấy đâu mà pháo đã nổ tới nơi. Thiên Thành vội tránh, pháo nổ tung gây chấn động lớn hơn dự liệu của Thiên Thành nhiều lần, đẩy gã bay luôn ra ngoài.
Phản ứng của Thiên Thành không chậm, giữa không trung đã trở người ổn định lại. Trong Vinh Quang, “đánh ngã” cũng thuộc dạng công kích có tính cưỡng chế. Nhưng sóng địa chấn do pháo nổ gây ra lại không mang tính cưỡng chế, dù nhân vật bị mất cân bằng, dựa vào thao tác của người chơi vẫn có khả năng ổn định lại. Nhưng nếu thao tác không kịp, trường hợp bị ngã cũng có thể xảy ra. Mà hiệu quả cưỡng chế do “đánh ngã”, có thao tác tài đến mấy cũng không thể thoát được, chỉ có thể sử dụng thao tác như Chịu Thân hóa giải.
Một pháo này làm Thiên Thành mất trước cơ hội, nguyên đám bên kia vọt lên lấp đầy lỗ hổng, các nghề nghiệp phân bổ hợp lý vị trí, những nghề đánh gần đã bắt đầu xông vào chỗ Thiên Thành.
“Thôi xác định...” Thiên Thành tuyệt vọng, biết lần này mình tạch cái chắc. Dù vậy vẫn không muốn đứng yên chịu chết, hét lớn một tiếng, Thiên Thành vung chiến mâu xông lên, ý đồ kéo theo mấy mạng lót đường cho mình. Suy nghĩ tuy vĩ đại, nhưng rốt cuộc cũng không thể thực hiện được, đội hình phe địch vẫn còn nguyên mà Thiên Thành đã bị đập tơi tả.
“Lũ này là ai!” Thiên Thành sống lại ở thành Không Tích, vừa nghĩ vừa PM mấy cái tên cho Hệ Châu, muốn giúp đỡ điều tra. Đây là mấy tên trong lúc PK Thiên Thành đã cố nhớ. Gã chết quá lẹ, trong thời gian ngắn cũng không nhớ được mấy người.
“Hả? Nhiều người vậy?” Hệ Châu hỏi.
“Đừng quan tâm, ông điều tra dùm tui!” Thiên Thành nói.
“Ông lại gây chuyện hả?” Hệ Châu hỏi.
Thiên Thành im lặng. Trong công hội, sự tồn tại của gã là một trường hợp đặc biệt, sở hữu một sở thích ác liệt đáng bị mọi công hội lớn tránh xa. Dù vậy Lam Khê Các đánh giá cao kỹ thuật nên vẫn diếm Thiên Thành trong công hội. Phần Thiên Thành, có chân trong công hội, việc kiếm trang bị của gã nhẹ nhàng hơn, như bây giờ, Thiên Thành đã có một bộ Xích Nguyệt của pháp sư chiến đấu, Xà Mâu Loan Nguyệt cấp 30 màu tím hiếm gặp. Nếu không phải dựa vào Lam Khê Các, làm sao gã có thể dễ dàng tìm được những trang bị này.
Công hội chiếu cố Thiên Thành có thừa, nhưng với hành động ác liệt của tên này nhất quyết không bao che. Thiên Thành cũng tự hiểu lấy, lúc đi PK dù trận lớn hay nhỏ, dù sống hay chết đều ẩn tên công hội một mình tác chiến. Lần này gã vẫn đơn thương độc mã, chỉ dùng chút tình báo của công hội thì chết ai!
Hồi sinh ở thành Không Tích xong cần chờ hết trạng thái suy yếu, Thiên Thành vừa từ từ chạy đến Khe Núi Nhất Tuyến vừa đợi Hệ Châu hồi âm. Hành vi của cái đám này hình như cũng hơi kỳ dị. Nếu là ra ngoài luyện cấp, tổ một đội hai mươi người rõ quá nhiều, lại còn tản ra mỗi người một nơi nữa, vậy tổ cmn đội làm gì?
Lấy kinh nghiệm cướp quái lâu năm của Thiên Thành cũng không nhìn ra đám này chung đội, có thể suy ra mức độ phân tán của chúng rộng đến chừng nào, những người này, rốt cuộc có mục đích gì?
Trong lúc Thiên Thành lết đi, trạng thái suy yếu cũng dần dần giảm bớt. Một lần tạch này mất 10% kinh nghiệm, giảm độ bền trang bị, rớt ít tiền, đấy đều là mặc định hệ thống. May mà không rơi trang bị, dù sao ở khu bình thường tỷ lệ này cũng không cao lắm.
“Thiên Thành, tạm thời chưa tra được mấy người này, tóm lại không phải người của mấy công hội lớn.” Rốt cuộc tin của Hệ Châu cũng tới.
“Ừm.” Cũng không ngoài ý muốn. Thế giới to rộng, người chơi nhiều như vậy, Lam Khê Các cũng chẳng phải hệ thống, không có nhiều nguồn tin đến thế. Bận tâm lớn nhất của họ chỉ là những công hội có câu lạc bộ mà mình cạnh tranh kia. Nếu không thuộc những công hội đó, tin tức thu được cũng chẳng có bao nhiêu.
“Ông cũng vừa vừa phải phải, ở khu mới đừng gây sự lung tung.” Hệ Châu không cấm đoán hoàn toàn, nếu Thiên Thành là một người mà ngăn được cấm được, cũng không đi đến nông nỗi này. Hệ Châu chỉ nhắc nhở gã không nên rước phiền phức về cho công hội. Dù có chút vô tình, nhưng Thiên Thành vẫn khá thích thú với địa vị đặc biệt của bản thân.
Lết đến khi trạng thái suy yếu đã hoàn toàn biến mất, Thiên Thành bắt đầu chạy chậm. Chạy chậm nhanh hơn đi bộ, chậm hơn chạy nhanh. Nhưng chạy nhanh lại hao sức bền, nên thường người chơi đều chọn chạy chậm.
Rất nhanh quay lại Khe Núi Nhất Tuyến, Thiên Thành lại không vội xông vào. Kẻ địch tới hơn hai mươi thằng, đánh chính diện không phải là cầm chắc cái chết sao? Thiên Thành quyết định ngồi đợi cơ hội, đánh du kích từng đứa. Thủ đoạn ti tiện hay âm hiểm cỡ nào cũng chẳng sao, dù sao với một tên thích cướp quái, đạo đức vốn đã nằm sẵn trong sọt rác rồi.
Nếu ID cũng có thể ẩn như tên công hội thì tuyệt chừng nào a! Thiên Thành cảm khái, lại chọn một lối vào Khe Núi Nhất Tuyến, vừa vào đã chậm rãi đi về phía kia.
Trong khe núi rất yên tĩnh, thi thoảng có tiếng động cũng là âm thanh xoàn xoạt khi bọn trùng độc bò qua. Thiên Thành không để ý đến những tiểu quái này, chỉ đâm đầu chạy về phía đối phương. Sau khi đến gần thì bắt đầu giảm tốc độ lại, ngó nghiêng quan sát địa hình, ngồi xổm xuống nhích đến sau một gò đất, im lặng thò đầu ra.
Một, hai, ba...
Từ góc này nhìn qua trông thấy ba người đang tự đánh quái luyện cấp. Lúc trước Thiên Thành không đề phòng, nhưng có kinh nghiệm và nhìn kĩ lại, ba người thoạt nhìn không liên quan, nhưng vị trí rõ ràng có thể dễ dàng liên hệ hỗ trợ nhau. Nhìn sang góc khác, lại trông thấy hai người, vẫn kiểu tự do hoạt động, khoảng cách lại trong một giới hạn cố định.
Ca này khó... Thiên Thành nhíu mày.
Những người này có thể tùy lúc phối hợp nhau, Thiên Thành không còn cơ hội nào đánh lén. Nhưng mà vì sao phải đứng như vậy, đến cùng là muốn làm gì?
Thiên Thành trốn ở phía xa, di chuyển nhiều lần, xem hết một lượt vị trí của hai mươi người. Tiện tay lấy một tờ giấy, đem vị trí của họ vẽ vào.
Vị trí có chút thay đổi so với lúc nãy đánh nhau với mình, số người tập trung qua đây khá nhiều. Thiên Thành vừa nghĩ vừa khoanh mấy vòng tròn lên giấy, đến khi vẽ xong, nhìn bao quát tất cả thì chợt phát hiện. Những vị trí này, mơ hồ đều hướng về cửa phó bản! Đám này chuẩn bị phục kích ai sao? Là chờ người đi tới, hay ngắm người đi ra?
Hể? Thiên Thành đột nhiên nghĩ đến một người, một tên hiện đang nổi như cồn ở khu 10.
Quân Mạc Tiếu, không lẽ là hắn?
Thiên Thành không khỏi nghĩ như vậy. Hai chục thằng mai phục rõ ràng chẳng có chút ý tốt nào. Tuy thanh danh Quân Mạc Tiếu hiện tại rất lớn, nhưng cũng không giống như đắc tội ai? Dù bỏ qua tất cả chào mời của các công hội lớn, chạy sang giúp Nguyệt Luân, cũng không đến nỗi có công hội ghi hận muốn ra tay diệt trừ chứ?
Thiên Thành vừa nghi hoặc, lại PM Hệ Châu. “Ông xác định mấy người kia không thuộc công hội lớn nào?”
“Xác định không nằm trong list thành viên của các công hội lớn. Sao vậy?”
“Tui nhìn tư thế của chúng, nghi là tụi này đang nhắm vào Quân Mạc Tiếu.” Thiên Thành nói.
“Rốt cuộc là mấy người nào?” Hệ Châu hỏi.
“Ngoài phó bản Khe Núi Nhất Tuyến, tụi nó giả vờ mạnh ai nấy luyện cấp, nhưng thực ra đã sẵn thế bao vây người ra hay vào bản.” Thiên Thành nói.
“Quân Mạc Tiếu đắc tội ai sao?” Hệ Châu nghi ngờ.
“Làm sao tui biết...” Thiên Thành bực bội, chợt nghe bên kia xảy ra động tĩnh, đang núp sau gò đất, Thiên Thành vội thò đầu ra thử, lại thấy năm người qua bản được dịch chuyển ra, không phải nhóm Quân Mạc Tiếu thì còn ai.
Thiên Thành còn chưa nghĩ đến việc có nên PM nhắc Quân Mạc Tiếu không, đám người kia đã động.
Quả nhiên là tìm hắn?
Lúc này, Thiên Thành cuối cùng cũng đếm được số lượng của nhóm này, nếu không nhầm thì tổng cộng là hai mươi bốn người.
Hai mươi bốn người hành động nhanh như cắt, giây trước Thiên Thành còn thấy cả đám  đang chạy, giây sau chỉ thấy đạn của hệ Xạ Thủ, pháp thuật của hệ Pháp Sư bay tới tấp, mà mấy nghề công kích gần cũng túa ra từ những chỗ đã thủ sẵn. Nhất là cửa vào phó bản, đã có sáu người vây chặn ngay.
Thiên Thành thấy chiến mâu của Quân Mạc Tiếu đột nhiên móc nghiêng qua làm một cái Thiên Kích. Chỉ một kích đã tung bốn người bên phe mình lên không. Thiên Thành chấn động, không hiểu vì sao Quân Mạc Tiếu lại tấn công đồng bọn, cũng chẳng biết vì sao một kích đã có thể hất bay bốn mục tiêu, trong suy nghĩ của Thiên Thành, trong bài hướng dẫn mà gã biết, Thiên Kích móc nghiêng chỉ có thể xỏ được ba mục tiêu! Thêm một mục tiêu, tốc độ tay nhanh bao nhiêu mới có thể làm được?
“Ầm” một tiếng, Quân Mạc Tiếu đánh ra một chưởng, lại tiếp tục hướng đến bốn đồng đội mình. Bốn người bay ra cùng lúc, Thiên Thành đột nhiên hiểu được ý định của Quân Mạc Tiếu.
Hắn dùng một cách nhanh gọn không ai nghĩ ra đưa bốn người thoát khỏi vòng vây. Trận thế hai mươi bốn người bày ra này có thể phá giải tất cả lối thoát, nhưng chúng tuyệt không ngờ tới cách này. Thiên Thành đã cầm giấy nghiên cứu vị trí của hai mươi bốn tên này hồi lâu, gã tin phán đoán của bản thân, Quân Mạc Tiếu lần này tuyệt đối sẽ làm phá sản kế hoạch của bọn họ.
“Đoàng!”
Thêm một tiếng súng nổ, Thiên Thành nhìn thấy Quân Mạc Tiếu tiếp một chiêu Phi Súng, đuổi theo bốn người thoát khỏi vòng vây.
Thiên Kích, Lạc Hoa, Phi Súng!
Ba thao tác hoàn thành trong khoảnh khắc, còn nhanh hơn Thiên Thành quay đầu, chờ gã nắm rõ mọi thứ thì năm người Quân Mạc Tiếu đã phá vây thoát ra, chạy tới chỗ gò đất của gã. Mà hai mươi bốn người, cất công bày trận bao vây, chưa tới một giây đã thất bại, đội hình loạn cào cào đuổi theo năm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.