Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1372: Đánh gì ngay thẳng thế




Edit & beta: Lá Mùa Thu
Lượt đấu thứ 38 oanh liệt đến gần. Là trận cuối cùng của vòng bảng, nó được Liên minh PR khá mạnh. Sau lượt này, các giải thưởng sẽ bắt đầu bình chọn theo biểu hiện vòng bảng, còn giải thưởng vòng chung kết là riêng biệt.
Được quan tâm nhất dĩ nhiên là giải MVP. Số tuyển thủ đề danh rất nhiều, cả Bạch Thứ mới gia nhập Ba Lẻ Một từ mùa đông cũng góp mặt. Những cái tên như Chu Trạch Khải của Luân Hồi, Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ, Vương Kiệt Hi của Vi Thảo, Trương Tân Kiệt của Bá Đồ, v.v... tức các tuyển thủ hạng sao, đều không thiếu một vé như mọi năm.
Ngoài ra phải kể đến Diệp Tu, người đã quay về Liên minh một cách lừng lẫy kia. Tuy thành tích chiến đội Hưng Hân không vượt trội như Luân Hồi, nhưng là một đội mới toanh, những gì Hưng Hân đạt đến đã là kỷ lục lịch sử. Vai trò của Diệp Tu ở Hưng Hân cực kỳ quan trọng. Nếu Liên minh xét tất cả những yếu tố trên, Diệp Tu chắc chắn là MVP, miễn bàn cãi. Điểm trừ trước mắt của Diệp Tu là bốn lượt nghỉ đánh liên tục ở giai đoạn cuối. Để lỡ giai đoạn mấu chốt này, tuyển thủ sẽ rất bất lợi trong cuộc đua giành giải MVP.
Để chọn MVP, Liên minh phải tính trên nhiều phương diện lắm. So ra, một số giải thưởng chỉ quan trọng thành tích hoặc số liệu thì đơn giản hơn gấp bội.
Ví dụ như Vua Solo nè, thuộc về Diệp Tu một cách nghiễm nhiên rồi. 36 lượt thắng solo liên tiếp cơ mà!
Hoặc như Nhất Kích Tất Sát, giải thưởng cho người thực hiện số hit trí mạng nhiều nhất trong đoàn đội. Theo số liệu thống kê trước mắt, Chu Trạch Khải coi như cầm chắc giải này.
Ngôi Sao Trấn Thủ Lôi Đài, trao cho lượng sát thương HP cao nhất lôi đài, đến gần lượt cuối cũng đã lộ diện người đoạt giải: Tôn Tường, chiến đội Luân Hồi.
Ngoài ra, các giải Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất, Tân Binh Tốt Nhất, Người Thứ Sáu Tốt Nhất... thì tương tự MVP, không chỉ xem xét số liệu mà phải đánh giá biểu hiện mọi mặt của các ứng viên sau 38 lượt.
Tất cả, đều chỉ đợi lượt 38 kết thúc.
Tối 5 tháng 6, hai mươi chiến đội Liên minh Vinh Quang tụ về mười nhà thi đấu, nghênh đón trận chiến cuối cùng.
Đài truyền hình chọn trận Luân Hồi vs Bách Hoa để phát sóng trực tiếp. Bách Hoa hiện đang xếp hạng 9, muốn vào top 8 buộc phải nhỉnh hơn Hô Khiếu 1 điểm, hoặc hơn Ba Lẻ Một 3 điểm. Lượt vừa rồi bị Bá Đồ dẫn trước 3 điểm, Bách Hoa vẫn kiên cường thắng ngược 7 điểm, mọi người vì thế vô cùng mong đợi Bách Hoa có thêm một pha đẹp mắt với Luân Hồi. Chưa ai quên rằng, Bách Hoa chính là kẻ đã chặn đứng chuỗi thắng liên tiếp của Luân Hồi nửa đầu vòng bảng, mà trận chiến đêm nay, sẽ quyết định cho số phận Bách Hoa mùa giải thứ mười.
Lượt đấu cuối, sân nhà các trận quan trọng đều chật ních. Thậm chí, sân nhà hai đội K.O là Lâm Hải và Minh Thanh cũng không chút nào vắng vẻ. Mùa giải sau họ sẽ không góp mặt nơi đấu trường này nữa, fan khó nén lòng mà đến với họ, ở bên họ đến thời khắc đổ máu cuối cùng, cho dù chẳng thể thay đổi được gì.
8 giờ 30 phút tối, mười sàn đấu đồng loạt khai chiến.
Trên sân nhà Hưng Hân, Diệp Tu đang đứng trước thềm trận solo thứ 37, thách thức chuỗi kỷ lục thắng do chính mình tạo nên. Đêm nay, chắn trước mặt hắn là Bạch Thứ, tuyển thủ kị sĩ nhận được vô vàn quan tâm nửa cuối vòng bảng, do Ba Lẻ Một từ Châu Âu thỉnh về.
Trận cuối rồi, Diệp Tu vẫn trung thành với phong cách chọn bản đồ bấy lâu. Loại bản đồ đơn giản, ít địa hình, thích hợp va chạm trực diện. Vừa vào game, hai nhân vật lập tức thấy nhau từ xa.
Nhân vật của Bạch Thứ là kị sĩ Triều Tịch, toàn thân giáp tấm màu bạc lấp lánh, đứng dưới ánh nắng rực rỡ càng thêm chói mù, tấm khiên Ánh Bạc Sinh Mệnh sáng lóa như một tấm gương lớn.
"Chà, chọn bản đồ hơi xui rồi!" Trên hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, Phương Duệ nói.
"Sao thế?" Trần Quả vội hỏi.
"Sáng quá, chói mắt." Phương Duệ trả lời.
"Ý cậu là trang bị Triều Tịch phản xạ ánh sáng quá mạnh?" Trần Quả nói.
"Đúng. Với hiệu ứng hình ảnh của Vinh Quang, vụ phản xạ ánh sáng gây ức chế lắm." Phương Duệ nói.
Nghe vậy, Trần Quả bắt đầu lo lắng. Cô không ngại mất 1 điểm solo. Cái cô không muốn nhìn thấy, là kỷ lục thắng liên tiếp của Diệp Tu chấm dứt. Thậm chí lượt đầu Diệp Tu không lên solo, cô còn canh cánh mãi đến bây giờ cơ! Thiếu mất lượt đầu, kỷ lục chỉ có thể max 37 trận chứ không phải 38, một tì vết nhỏ mà gây tiếc nuối vô cùng.
Người ngoài trận nói chuyện, người trong trận đã lao vào nhau.
Ầm! Ầm! Ầm!
Nhờ ưu thế khoảng cách, Quân Mạc Tiếu nổ phát pháo đầu tiên. Ba quả Pháo Chống Tăng xé gió bay tới.
Xung Phong!
Bất ngờ thay, Bạch Thứ không hề né tránh. Hắn khiển Triều Tịch dùng chiêu Xung Phong, giương khiên che trước người. Ba quả Pháo Chống Tăng va thẳng vào khiên, nổ tung. Triều Tịch mặc tiếng nổ, mặc khói đạn, tiếp tục lao lên. Khoảng cách song phương càng lúc càng rút ngắn. Tấm khiên Ánh Bạc Sinh Mệnh sáng lóa dưới nắng. Theo góc nhìn của Diệp Tu, hiện lên trước mắt khán giả là cả một vùng chói chang, chẳng khác gì hiệu ứng Đạn Pháo Sáng của chuyên gia đạn dược.
"Coi kìa!" Phương Duệ đã sớm nhìn theo góc Diệp Tu từ đầu, lúc này bỗng giơ tay chỉ mọi người cùng xem.
Anh Dũng Bật Nhảy!
Triều Tịch phi thân húc tới, nhưng từ góc nhìn của Diệp Tu thì chỉ thấy ánh sáng lóe lên, sau đó chẳng còn gì cả.
Hồ Quang Thiểm!
Dùng kỹ năng di chuyển, Diệp Tu lướt đi thật nhanh.
Đó là phản ứng bản năng từ kinh nghiệm bao năm của hắn. Đối thủ biến mất, bất kể là biến đi đâu, chẳng qua cũng chỉ muốn tấn công mình. Vì thế, mình phải di chuyển liên tục, tìm cơ hội lôi đối thủ ra.
Triều Tịch từ trên cao nhảy xuống, Quân Mạc Tiếu lao đi, hai người xem như trao đổi vị trí. Hồ Quang Thiểm xong, Quân Mạc Tiếu lập tức nhảy lên cao. Giữa không trung, hắn xoay người. Vừa thấy Triều Tịch, hắn liền biến Ô Thiên Cơ thành hình thái súng.
Đoàng!
Một viên đạn bay ra. Vâng, chỉ một.
Ấy vậy mà Triều Tịch lại không giơ khiên đỡ.
Vì đó là Đạn Lửa của chuyên gia đạn dược, chạm đất tự nổ, có đỡ cũng vô ích nên Triều Tịch chỉ nhảy tránh. Lửa lan khắp mặt đất dưới chân, hắn bước một bước, rời khỏi phạm vi lửa cháy.
Súng Máy Gatling!
Quân Mạc Tiếu nhanh chóng tung thêm kỹ năng mới. Đạn rời nòng súng như mưa, Triều Tịch giương khiên chắn, nhất quyết đi ngược dòng đạn. Ánh Bạc Sinh Mệnh không to bằng hình thái khiên của Ô Thiên Cơ, không che nổi cả cơ thể, nhưng mỗi lần Quân Mạc Tiếu chỉnh góc bắn vào các khoảng hở, Triều Tịch đều chuẩn xác nhích khiên đỡ đạn. Quân Mạc Tiếu liên tục đổi góc độ Súng Máy Gatling, Triều Tịch cũng liên tục đổi góc chắn Ánh Bạc Sinh Mệnh.
"Vãi thật!" Phương Duệ thán phục. Đội hình Hô Khiếu có kị sĩ nên hắn hiểu rất sâu về nghề này. Có thể khiển khiên đỡ hết toàn bộ đạn từ Súng Máy Gatling của Diệp Tu, nền tảng game của Bạch Thứ phải đặc biệt vững hơn bình thường.
Từ góc nhìn Quân Mạc Tiếu, Ánh Bạc Sinh Mệnh một lần nữa chói lóa cả vùng. Hiển nhiên, Triều Tịch lại tiến vào vị trí phản xạ ánh nắng.
"Ủa, sao kỳ..." Phương Duệ tròn mắt ngu ngơ.
"Vụ gì?" Trần Quả vội hỏi.
"Sao lần này nắm bắt thời cơ kém thế?" Phương Duệ nói.
Trong trận, Diệp Tu khẽ nhích Quân Mạc Tiếu, dễ dàng tránh khỏi ánh sáng chói mắt từ khiên chiếu vào. Hắn tiếp tục đứng từ xa nã đạn.
"Nó không phải cố ý đâu." Ngụy Sâm bỗng lên tiếng.
"Ông nói ai?" Trần Quả hỏi.
"Bạch Thứ. Không phải nó muốn dùng khiên phản xạ ánh nắng đâu. Vô ý thôi." Ngụy Sâm nói.
"Thiệt hả?" Trần Quả nhìn qua Phương Duệ. Phương Duệ trầm ngâm suy nghĩ, không trả lời.
"Thằng tuyển thủ từ nước ngoài về này có vẻ xem thường mấy cái trick vặt!" Ngụy Sâm nói.
"Ông tưởng ai cũng giống mấy ông hả?" Trần Quả dè bỉu Ngụy Sâm, thuận tiện cũng liếc Phương Duệ một phát. Hai con người này giỏi nhất là chơi trick vặt mà.
"Tui đang chê bai nó đó, cô em nghe không ra à?" Ngụy Sâm nói.
"..."
"Vì thắng lợi, phải không từ thủ đoạn. Ghét nhất mấy thằng có thủ đoạn không xài, làm bộ đạo đức." Ngụy Sâm nói.
Trần Quả dở khóc dở cười. Cái gì làm bộ đạo đức? Người ta không sở trường về trick thôi, không được hả?
"Thua chắc!" Ngụy Sâm rủa.
"Cái này tui đồng ý!" Trần Quả gật đầu.
Trong trận, Triều Tịch đã đến rất gần Quân Mạc Tiếu rồi. Hắn vung tay về phía Quân Mạc Tiếu.
Khiêu Khích!
Quân Mạc Tiếu lập tức mất kiểm soát, húc thẳng vào Triều Tịch.
Chém Vỡ Núi!
Diệp Tu bèn ra chiêu luôn. Quân Mạc Tiếu phi thân nhảy lên, chém một nhát nặng nề xuống đầu Triều Tịch.
Keng!
Một tiếng vang cực kỳ chói tai. Triều Tịch bất ngờ giơ khiên đỡ Chém Vỡ Núi, kỹ năng hung hãn của cuồng kiếm sĩ. Cánh tay còn lại của hắn vung kiếm đánh trả.
"Thôi cạn lời." Ngụy Sâm nói.
"Sao nữa rồi?" Trần Quả hỏi.
"Sao nó không né?" Ngụy Sâm nói.
"Người ta lấy khiên đỡ cũng không cho?" Trần Quả nói.
"Đỡ bằng khiên vẫn mất máu. Né thì không mất giọt nào, sao đánh cứng quá chi vậy?" Ngụy Sâm nói.
"Chắc nó muốn... đánh trả nhanh hơn?" Trần Quả trả lời rất có lý, quả nhiên đã tiến bộ!
"Đánh trả nhưng không chiếm được chủ động thì có ích gì?" Ngụy Sâm vẫn khinh khỉnh.
Đúng là cú chém trả của Triều Tịch sau khi đỡ Chém Vỡ Núi không giành được quyền chủ động. Hắn và Quân Mạc Tiếu quấn lấy nhau, mày một đập tao một gõ, không ai có lợi thế hơn ai.
"Chiêu Khiêu Khích lúc nãy cũng vớ vẩn. Solo chứ có phải đoàn đội đâu? Đối thủ đâu có chạy, kéo sát vào mình làm gì? Kéo sát vào là để cận chiến, nhưng Quân Mạc Tiếu cũng cận chiến mà?" Ngụy Sâm nói tiếp.
Trần Quả nghe mà khó chịu. Theo lời Ngụy Sâm thì tên Bạch Thứ này hơi bị ngu, nhưng sao nhìn diễn biến trận đấu, người ta vẫn đánh ngang cơ Diệp Tu kìa? Chưa thấy ai nhiều phần thắng hơn ai cả!
"Chị kệ ảnh đi." Tô Mộc Tranh nhìn ra ngờ vực của Trần Quả. Cô cười: "Phong cách đánh khác nhau, nên không ưa nhau thôi."
"Tức là Bạch Thứ đánh quá ngay thẳng ạ?" La Tập vừa dợm hỏi Tô Mộc Tranh thì bỗng bị Ngụy Sâm trừng mắt, thế là hết dám lên tiếng.
"Trận này, chắc phải phân thắng thua một cách đường đường chính chính rồi!" Tô Mộc Tranh nói.
"Chán chết!" Ngụy Sâm và Phương Duệ đồng thanh.
"Tao tin Diệp Tu sẽ không cho Bạch Thứ cơ hội đó đâu." Ngụy Sâm thành khẩn phát biểu, "Nó no limit lắm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.