Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1234: Đấu đơn thiếu drama




Edit & beta: Lá Mùa Thu
Bình luận mấy trận của Hưng Hân sao toàn gặp thể loại khác thường không vậy? Phan Lâm khó tránh thổn thức. Chưa bao giờ thiếu đề tài để nói về Hưng Hân, nhưng cũng chưa bao giờ thiếu cơ hội tự vả mặt.
Lần này Phan Lâm không phải sụp hố vì Hưng Hân mà vì Mễ Tu Viễn bên Lôi Đình, nhưng đối thủ của Lôi Đình là Hưng Hân nên Phan Lâm quen thói áp thù hận lên Hưng Hân luôn. Còn may lúc nãy hắn chỉ mới suy đoán chứ chưa phán như đinh đóng cột, chưa tới mức tự vả mặt chan chát như mọi khi, nhưng tâm lý ám ảnh đã bắt đầu phủ xuống Phan Lâm.
Tổ ghi hình vẫn đang zoom vào Mễ Tu Viễn. Đánh solo chưa tới một phút đã hi sinh là chuyện rất khó chịu với tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng trông Mễ Tu Viễn trên màn ảnh khá bình tĩnh. Về tới hàng ghế Lôi Đình, cậu nhóc còn được toàn thể đồng đội đứng dậy vỗ tay. Đới Nghiên Kỳ tuy chỉ mới qua giai đoạn hai năm tân binh, nhưng đã ra vẻ chị cả mà vò đầu Mễ Tu Viễn.
"Có vẻ như Lôi Đình muốn thí trận solo với Diệp Tu nên cho một tân binh lên học hỏi kinh nghiệm thi đấu thôi..." Khách mời Lý Nghệ Bác thận trọng quan sát hồi lâu, cuối cùng lên tiếng phát biểu.
"Ặc, đánh chưa đầy một phút đã thua thì học hỏi được gì nhỉ?" Phan Lâm nói, giọng điệu có phần cay cú. Hắn khá bất mãn với hành động của Lôi Đình, chẳng biết do không đồng ý với chiến thuật hay khó chịu vì diễn biến không đúng suy đoán.
Trận solo thứ hai tiếp tục với Tô Mộc Tranh vs Phương Học Tài. Phương Học Tài chơi thích khách, không địch lại Tô Mộc Tranh, Hưng Hân hốt thêm 1 điểm.
2 - 0. Cả nhà thi đấu kích động, bắt đầu hô hào khẩu hiệu 10 - 0.
Ai ngờ trận solo thứ ba, bên Lôi Đình lại là Tiêu Thời Khâm xuất chiến, trong khi Hưng Hân phái Mạc Phàm lên sân. Tiêu Thời Khâm nổi tiếng bởi cái tên bậc thầy chiến thuật, không có nghĩa trình solo của hắn yếu. Ở Lôi Đình, hắn thường là tướng trấn thủ lôi đài, thế mà giờ lại lên solo. Sao hôm nay Lôi Đình dị quá vậy nè?
"Tiêu Thời Khâm vs Mạc Phàm... Hai tuyển thủ này từng chạm trán ở vòng khiêu chiến mùa giải trước, đúng vào lúc áp dụng thể thức thi đấu mới. Trận ấy Tiêu Thời Khâm phát huy phong độ xuất sắc trên lôi đài, lấy một chấp ba, hôm nay chúng ta cùng xem thử cuộc đối đầu giữa hai đối thủ cũ sẽ thế nào!" Bình luận viên Phan Lâm khuấy động bầu không khí.
Tiếc rằng khuấy đã mà nó không động. Tiêu Thời Khâm đánh bại Mạc Phàm như chuyện dĩ nhiên, chẳng có tí tẹo gay cấn nào. Cả Phan Lâm lẫn Lý Nghệ Bác đều cạn lời, vì không gay cấn thì kiếm đâu ra đề tài để nói?
Tuy nhiên, tiết tấu trận đấu có phẳng như nước hồ thu thì tâm trạng kẻ thua cuộc vẫn cứ xôn xao dậy sóng. Mạc Phàm bước xuống sân với một vẻ mặt ít đơ hơn hẳn mọi khi. Ánh mắt cậu ta cứ nhìn về phía Tiêu Thời Khâm, như đang chiêm nghiệm gì đó.
Hai lần thua trong tay một người, Mạc Phàm cũng biết băn khoăn chứ! Trình hai bên có chênh lệch thật, nhưng thi đấu thể thao đâu chỉ là câu chuyện của cái trình. Làm sao phát huy được trình của mình, dùng nó vào việc gì ở đâu mới là mấu chốt thắng bại.
Thấy thái độ suy tư của Mạc Phàm, Diệp Tu lại không hề lên tiếng. Khi trình độ đạt đến một vạch mức nhất định, có rất nhiều thứ cần phải tự thân tìm tòi và ngộ ra, bởi không ai hiểu mình bằng chính mình cả. Người ngoài chỉ có thể cố gắng giúp bạn gạt bớt những chướng ngại bề mặt thôi.
Làm sao để thắng Tiêu Thời Khâm?
Vấn đề này nếu Diệp Tu nói dăm ba câu là hướng dẫn được người khác, vậy cái trình tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ rẻ như bèo.
Kết thúc phần đấu solo, Hưng Hân dẫn trước 2 - 1. Tỉ số 10 - 0 đã hết hi vọng, fan sân nhà có hơi chùng xuống, có thể thấy họ đã bị các màn thể hiện hào nhoáng của Hưng Hân gần đây dạy cho chảnh chó, tới mức không phải 10 - 0 thì bất mãn ngay. Một Hưng Hân không thuộc quần thể chiến đội ông lớn, lại được người ta trông đợi với cái chuẩn dành cho ông lớn thế đấy.
Trong phần đấu lôi đài, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nhất trí cho rằng Hưng Hân có ưu thế hơn Lôi Đình. Danh tiếng và thực lực cá nhân dàn tuyển thủ Lôi Đình không quá vượt trội, còn bên Hưng Hân ít nhất có Phương Duệ tọa trấn, có Đường Nhu thiếu hình tượng mà thừa thực lực.
"Nếu không có gì bất ngờ, cơ hội khá nghiêng về Hưng Hân." Lý Nghệ Bác dùng từ cẩn thận đến từng li từng tí. Hai chữ "thắng lợi" cũng không dám nói, chỉ nói "cơ hội", không thể không khen Lý Nghệ Bác rất cáo già.
Quả nhiên, Hưng Hân chiến thắng lôi đài. Lúc tuyên bố kết quả đúng như dự đoán, Phan Lâm bỗng phát hiện mình hơi hụt hẫng nữa chứ.
Chết rồi, bị Hưng Hân cho vả mặt quen rồi, giờ xuôi chèo mát mái lại thấy không vui... Hổng lẽ mình máu M? Kiểm điểm, kiểm điểm gấp!
Thời gian nghỉ trước trận đoàn đội, tuyển thủ hai đội chia nhau chụm đầu bàn bạc dưới sân.
"Có cảm giác lạ lạ." Phát biểu đến từ Phương Duệ.
"Nói." Phát biểu đến từ Diệp Tu.
"Không biết nói sao nữa, kiểu trực giác í." Phương Duệ.
"Lão phu cũng cảm thấy hơi sai sai. Hơi bị nhạt." Ngụy Sâm.
"Tới đoàn đội sẽ hết nhạt." Diệp Tu.
"Ý mày là tụi nó giấu nghề?" Ngụy Sâm.
"Cũng không tới mức giấu nghề. Lôi Đình không mạnh về đấu đơn thật, nhưng tặng điểm mà bình thản tới vậy, tức là tụi nó cực kỳ tự tin vào trận đoàn đội." Diệp Tu nói.
"Tự tin? Mấu chốt sức mạnh đoàn đội của tụi nó mùa này đó hả?" Xem ra Phương Duệ có theo dõi phỏng vấn Tiêu Thời Khâm về nguyên nhân Lôi Đình đánh đâu thắng đấy.
"Không tự tin sẽ không dám mạnh tay chơi chiến thuật. Càng tự tin, càng nhiều chiến thuật có thể chơi, sức linh động tăng mạnh." Diệp Tu nói.
"Nghe anh nói giống Tiêu Thời Khâm quá? Ổng lúc nào chả tự tin?" Phương Duệ hỏi.
"Nhưng bây giờ cậu ta không chỉ tự tin ở riêng bản thân." Diệp Tu nói.
Phương Duệ và mọi người ngờ ngợ hiểu ra. Họ bất giác quay đầu nhìn qua Lôi Đình, thấy bên Lôi Đình cũng đang ngóng về phía mình. Ánh mắt đôi bên chạm nhau, Tiêu Thời Khâm lịch sự vẫy tay chào.
"Trận đấu này thiếu thiếu mùi thuốc súng thế nào ấy nhỉ...?" Cảnh tượng kể trên bị máy quay chộp trúng nhưng không lên sóng vì đang quảng cáo, Phan Lâm chỉ nói thầm trong bụng. Nếu lên sóng thật, dĩ nhiên hắn không thể bình luận giống vậy mà phải đổi thành "Ồ, xem hai đội hòa bình xã hội chưa kìa!"
"Trận này không dễ đánh, mọi người tập trung tinh thần, tiết tấu đầu game sẽ thả chậm một tí." Diệp Tu nói.
Mỗi đối thủ cần đối mặt, Diệp Tu đều sẽ nghiên cứu. Nghiên cứu cái gì? Phong cách dàn tuyển thủ, đường lối chiến thuật các thể loại. Nhưng Lôi Đình, chiến đội cực mạnh về đấu đoàn mùa giải năm nay thật rất khó nắm bắt.
Họ không như Luân Hồi. Luân Hồi thắng toàn bộ các trận đoàn đội là nhờ thực lực tuyển thủ và nhân vật. Hào quang Đấu Thần của Nhất Diệp Chi Thu còn phải nhạt nhòa phần nào ở Luân Hồi, vì nơi đây, chữ "Nhất" không chỉ thuộc về riêng mình cậu ta. Cậu ta không phải độc nhất vô nhị, Luân Hồi vẫn còn một "Nhất" khác: Nhất Thương Xuyên Vân.
Nhiều người lo ngại Tôn Tường về Luân Hồi sẽ nảy sinh xung đột, nhưng điều đó đã không xảy ra. Luân Hồi đạt thành tích quá phần lóa mắt, cặp đôi hợp tác siêu cấp là cậu ta và Chu Trạch Khải được phóng viên đặt cho danh hiệu "Two No.1". Một tổ hợp hai "đệ nhất", ý muốn nói đến hai tuyển thủ mạnh nhất, và hai nhân vật cùng lấy chữ "Nhất" làm tên.
Nắm trong tay nhân vật hàng đầu, cặp đôi tổ hợp bá đạo, thế nên Luân Hồi đánh đoàn đội bất bại. Còn Lôi Đình? Dàn tuyển thủ Lôi Đình ra sao, có thể thấy rất rõ trong các phần đấu đơn. Thực lực không phải hạng top, nhưng lại sở hữu thành tích 14 trận thắng đoàn đội. Sao họ làm được?
Chiến thuật!
Xưa nay Lôi Đình vẫn luôn là một chiến đội đứng vững ở Liên minh nhờ vào chiến thuật, nhưng dùng chiến thuật để tạo nên vị thế đỉnh cao thì chỉ mới mùa giải này. Dư luận đều cho rằng, nếu Lôi Đình có thể duy trì phong độ đoàn đội như hiện tại, danh hiệu bốn bậc thầy chiến thuật của Liên minh e rằng phải sửa đổi. Phải rút Tiêu Thời Khâm ra khỏi đó, bởi hắn là sự tồn tại cao hơn hẳn ba người kia.
Dù Diệp Tu, Dụ Văn Châu hay Trương Tân Kiệt, dù quá khứ hay hiện tại, họ đều giữ trong tay những lá bài mạnh vượt trội Tiêu Thời Khâm. Đội hình nhà họ có những cá nhân với trình đíu kém Luân Hồi. Cuộc chơi này chẳng khác gì so tài nấu bếp. Diệp Tu, Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt có sẵn nguyên liệu tươi ngon thượng hạng, họ nấu ra được các món ăn đẳng cấp. Nhưng Tiêu Thời Khâm sở hữu nguyên liệu bình thường, lại vẫn có thể cho ra các món ăn xuất sắc ngang họ, thậm chí còn thơm ngon hơn, đẹp mắt hơn.
Ai mới là người giỏi nhất? Câu trả lời quá sức đơn giản.
Luận điểm nêu trên rất được ủng hộ, nhưng cũng không thiếu phản đối: Vòng khiêu chiến mùa giải trước, Diệp Tu có trong tay nguyên liệu nấu ăn nát như chợ chiều, vẫn đánh sml Tiêu Thời Khâm với nguyên liệu hàng hiệu Gia Thế, vụ này tính sao?
Phe ủng hộ bèn đem các trận đối đầu trực tiếp giữa Tiêu Thời Khâm với Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt ra dẫn chứng, cho thấy Lôi Đình toàn bộ chiến thắng dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thời Khâm.
Chỉ còn sót lại Diệp Tu.
Lần này, nguyên liệu nấu ăn trong tay Diệp Tu đã xịn hơn hồi khiêu chiến rất nhiều. Tân binh đã trưởng thành, dàn tuyển thủ thêm vào các tay chuột hàng top như Tô Mộc Tranh và Phương Duệ, dàn nhân vật cũng có hai em hạng sao, các nhân vật khác đều tăng cấp diện rộng.
Trái lại, đội hình Lôi Đình so không nổi với Tô Mộc Tranh và Phương Duệ, nhân vật cũng chỉ được buff theo tiến độ của một chiến đội cái gì cũng thiếu, thiếu nhất là tiền như Lôi Đình.
Nguyên liệu nấu ăn của Diệp Tu đã tăng level mạnh, nguyên liệu nấu ăn của Tiêu Thời Khâm lại giảm level đáng kể, lần đối đầu thứ hai giữa hai người sẽ diễn ra thế nào?
Sát giờ đấu đoàn đội, bình luận viên vạch rõ đề tài hot nhất cho mọi người cùng thấy: Trận đoàn đội đêm nay chính là cuộc quyết đấu chiến thuật giữa hai bậc thầy.
Kẻ thắng, khả năng cao sẽ đứng trên cả bốn bậc thầy chiến thuật.
Phan Lâm không nói thẳng như thế, nhưng người xem ai mà chẳng nghĩ. Tất cả mọi người đều dán mắt vào màn hình.
Trận đấu bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.