Toàn Bộ Công Pháp Của Ta Đều Nhờ Nhặt

Chương 48: Bốn Món Bí Bảo! 2






“Tỉ số hai bên đã là bảy bảy rồi đúng không? Thật là tranh chấp một bước cũng không nhường!”Các Giám Bảo sư bảo trẻ tuổi bên ngoài đài cao nuốt từng ngụm nước bọt, âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Bên trong phòng khách quý.
“Dường như bọn họ biết được nhược điểm của Tử Kim Đồng của chúng ta?”Mấy vị trưởng lão mệt mỏi thở hổn hển, bọn họ sử dụng Tử Kim Đồng quá độ nên có tiêu hao rất lớn, không khỏi khiếp sợ mà ngoài ý muốn liếc nhìn nhau.
“Mấy người chúng ta cùng nhau tiến lên mới miễn cưỡng theo kịp bọn họ, đương nhiên bọn họ vẫn còn dư lực, hơn nữa vô cùng rõ ràng tai hại của Tử Kim Đồng chúng ta!”“Bị nhằm vào rồi sao, Thượng Quan gia tộc ta cũng không có khả năng xuất hiện phản đồ được, lẽ nào là…?”Thượng Quan Vân Phàn vừa nghĩ đến, Lâm Thần bên cạnh vừa cắn trái cây vừa tiếp lời.
“Chắc là Hoàng Phủ Thanh Vũ lần trước giở trò quỷ.
”Thượng Quan Vân Phàm bất đắc dĩ cười khổ, lần này ngược lại là mình dẫn sói vào nhà rồi, không nghĩ tới tiểu tử này lẻn vào Thượng Quan gia tộc bọn họ mà còn loại tâm cơ như vậy.

Lúc này lão giả tóc trắng trên đài cao lớn giọng nói:“Vòng cuối cùng của đại hội giám bảo hôm nay, mời mọi người đợi một chút.
”Ầm!!!Gió lốc mạnh mẽ mãnh liệt cuốn đến, khắp nơi trên đài cao hiện ra mười mấy bóng dáng quỷ dị, bảo vệ chặt chẽ bốn phía của đài cao đề phòng có người phá hoại.
Những người ngày đều là cao thủ Chiến Phách cảnh tầng chín!Tiếp đến, một quầy hàng thủy tinh trống rỗng rơi xuống, bên trong trưng bày bốn món bảo vật kì dị huyền ảo!Món thứ nhất là một thanh cổ đao không hoàn chỉnh, lưỡi đao cong cong tựa như mặt trăng, chuôi đao có màu tím nhạt, thân đao khảm chín viên bảo châu tử quang.
Món thứ hai là một cuốn sách cổ đã bị phủ bụi từ lâu, bên trên lốm đốm vết ố, rách nát dị thường.
Món thứ ba lại là xương cẳng tay của tay nhân loại, trong suốt như ngọc, không nhiễm một chút bụi trần như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong tủ.
Món thứ tư là một viên châu màu xanh lớn chừng quả đấm, ngoại trừ tản ra ánh sáng mê ly mờ mờ thì nhìn không ra có điểm nào khác thường.
Giám Bảo sư trẻ tuổi ngồi hàng phía trước bên trong hội trường nhìn bốn món dị bảo kỳ lạ này, hoàn toàn không nhìn thấu được bí mật của chúng!Thậm chí nếu chúng rơi ở bên đường, bọn họ cũng sẽ không cho rằng đây là bảo vật gì!Nhưng mà sự xuất hiện của bốn thứ này khiến cho mọi người trong phòng khách quý đều yên tĩnh lại!Ngay cả Lâm Thần khi trông thấy bốn món kỳ trân dị bảo này, nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác với những người khác!“Mời các vị giám định ra trong bốn bảo vật này cái nào trân quý nhất, cùng với việc khai quang tứ bảo này! Về phần thù lao thì không tiện công khai, mời các vị Giám Bảo sư có nguyện vọng đi lên từng người một, chuyện thù lao ta sẽ ngầm báo lại riêng.
”Lão giả tóc trắng trên đài cao vuốt râu cười nói, ánh mắt liếc nhìn qua mấy gian phòng khách quý.
Lần này cũng không giống như mọi khi, phần đông thế lực giám nảo đều rơi vào yên lặng.
“Nếu không ai tới, vậy lão phu sẽ tới trước.

”Chưa đến mười giây, một tôn lão giả áo xanh của Địa Linh môn ra khỏi phòng khách quý và bước lên đài cao, nở nụ cười vân đạm phong khinh.
Lão giả vừa mới xuất hiện là lập tức nhấc lên một loạt âm thanh kinh hãi to nhỏ!“Ồ? Thủ tịch Giám Bảo sư của Địa Linh môn, Triệu lão tiền bối.
Không ngờ ngài cũng ra tay.
”Lão giả tóc trắng đưa tay mời, khóe miệng Triệu lão gia kia mỉm cười nói:“Lão phu cũng chỉ đến thử thời vận thôi, chê cười rồi.
”Triệu lão bước lên đài cao, đi ra phía trước, ánh mắt rơi vào món thứ ba trong số bốn dị bảo!“Bảo vật trân quý nhất, hẳn là cái này.
”Triệu lão chỉ về khúc Tí Cốt người, trong miệng khẽ niệm pháp quyết.
“Tham tương chu thiên – Linh dẫn tứ phương – Bát hoang tứ tượng – Hư thực thông linh! Hiện cho lão phu!”Triệu lão chắp hai tay, trong nháy mắt đỉnh đầu ông ta xuất hiện một Tinh Tú trận đồ khổng lồ mấy trượng, thu nạp tinh quang, chất chứa bách xuyên!“Đây là Tinh Tú quan đồ của Địa Linh môn sao, thật khí phách!”Đông đảo Giám Bảo sư kiễng chân ngóng trông, mong đợi nhìn chằm chằm vào khúc Tí Cốt người kia!Chỉ thấy xương cẳng tay trong suốt như ngọc trôi nổi trên không trung, sau khi khẽ rung động, dưới sự chiếu rọi tinh quang của Tinh Tú trận đồ tản ra uy năng nội liễm!Một luồng chiến khí xưa nay chưa từng có được phóng thích ra từ trong xương cánh tay, chấn động đến đài cao lung lay sắp đổ.

Luồng chiến khí này vượt xa Chiến Phách cảnh thậm chí cả Địa Sát cảnh, đã đạt tới một tầm cao hoàn toàn mới!“Tí Cốt của cường giả Thiên Cương cảnh?”Đông đảo các cường giả của thế lực giám bảo đều kinh hãi, sức mạnh chiến khí mà vật ấy bộc lộ đã có uy lực của Thiên Cương cảnh!“Vật này do cường giả Thiên Cương cảnh để lại, năng lượng xương cốt vẫn còn, cốt tuỷ giữ lại tinh hoa, nếu có thể dung hợp vào người mình thành công thì tu vi chiến khí có thể nhanh chóng phóng đại! Nói không chừng có thể nhờ vậy lĩnh hội được bí mật của Thiên Cương cảnh cũng nên.
”Triệu lão hiện lên một tia hưng phấn và say mê hiếm có khi giải thích cho mọi người, với một Giám Bảo sư, có thể khai quang loại trân bảo kỳ lạ bậc này, đây chính là một thành tựu lớn trong cuộc đời ông ta!Trong mắt Lâm Thần, sau khi Tí Cốt Thiên Cương cảnh được khai quang, một rương bảo vật Hoàng Đồng với bảo quang rực rỡ đang lơ lửng trong không trung!“Những Giám Bảo sư này thay những bảo vật khai quang là có thể kích phát thuộc tính của chúng hay kho báu tiềm ẩn ra! Ta kiếm bộn rồi!”Trong lòng Lâm Thần vui mừng khôn xiết, hắn án binh bất động, yên lặng theo dõi diễn biến.
Bởi vì tiếp đó, còn có trò hay trình diễn!“Ha ha, tuy rằng Tí Cốt của cường giả Thiên Cương cảnh trân quý, nhưng vẫn còn kém thứ này.
”Giọng nói già nua thu hút mọi ánh mắt qua, lại là một vị Giám Bảo sư danh tiếng ra trận, là thủ tịch Giám Bảo sư của Thanh Nguyệt thành!Ông ta chống gậy như một lão giả yếu đuối, chậm rãi đi lên đài.
Chỉ thấy nơi lòng bàn tay nhăn nheo của ông ta có văn lộ chiến khí thần bí đang di chuyển, liên tiếp với cây gậy mặc ngọc trong tay, ngay sau đó ông ta cầm gậy gõ vào viên châu màu xanh, một làn sương mờ màu xanh bắt đầu bao phủ toàn bộ đài cao!Gào gào!!Tiếng rồng hung sát cuồng bạo gầm thét lên từ viên châu xanh, một vài Giám Bảo sư có tu vi khá thấp trong hội trường bị gầm đến nỗi chao đảo tinh thần, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ! Giống như gặp phải Thượng cổ cự thú!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.