Tình Thú

Chương 9:




Cuối cùng cũng đến lúc, Ngoạ Hổ bế Tiểu Lâm trên tay, dùng ánh sáng đỏ phát ra từ mắt mở ra lỗ hổng trong không gian, trực tiếp nhảy vào, Hắc Sư cùng Axích phía sau liểng xiểng đồ đạc, Hắc Sư từ hôm đó đã dùng luôn hình dáng con người,dù gì hôm nay cũng là ngày đến nhân gian, dùng thân sư tử đen ngòm có vẻ không hay lắm,mặc dù nhân loại chẳng ai có khả năng nhìn thấy hắn.
Ngoạ Hổ khẽ liếc phía sau, chính hắn còn nhớ lúc đang bận việc ở phía sau Tiểu Lâm, cúc huyệt kia đột ngột co rút,khiến hắn phải ngửa mặt lên để nín nhịn, vừa lúc bắt gặp trên màn hình bộ dáng Axích thập phần kì quái, la hét ầm ỹ cái gì mà “Hắc Sư, ngươi như thế này thật đẹp,thao ta cũng thật thích”. Hẳn là Hắc Sư thấy y nói vậy nên mới dùng bộ dáng này luôn.
Thoạt nhìn thấy tả hữu hộ pháp của hắn đi cùng nhau qủa thực rất vừa mắt.
Ánh sáng mở ra, Ngoạ Hổ với Tiểu Lâm trên tay an toàn tiếp đất, vài giây sau từ phía sau vang vọng tiếng loảng xoảng kì quái, quay lại thì thấy Axích cùng Hắc Sư bộ dáng như đang khiêu vũ, ánh mắt thâm tình nhìn nhau.
Ngoạ Hổ nổi một tầng da gà, quay sang khuôn mặt kề mặt hắn còn khó đỡ hơn, Tiểu bại hoại nhà hắn là đang cười đến thô bỉ, ánh mắt phát sáng,dày đặc ý ***.
1 câu thôi, vô phương cứu chữa.
Mọi người trở lại việc chính, Tiểu Lâm cùng Ngoạ Hổ rảnh rỗi chỉ ôm nhau ngồi xem kịch hay, Hắc Sư cùng Axích đang lập đàn gì gì đó nhìn giống như của đám đạo sĩ.
Lục đục nửa ngày, Ngoạ Hổ rảnh rỗi lấy tay véo má Tiểu Lâm mấy ngàn lần mà không biết cán, hại cậu đang soi hint mà phải nghệt mặt ra vì đau.
Đại Vương này xem ra còn nghiện véo má hơn cả nghiện ***.
Tiểu Lâm bị véo nhiều quá cũng sinh giận dỗi, hướng Ngoạ Hổ làm nũng:
– Đại Vương, người véo nhiều như thế má Tiểu Lâm sẽ bị lệch mất.
Phì cười trước sự ấm ức của cậu, Ngoạ Hổ cố ý véo thêm một cái rồi mới thì thào:
– Bại hoại, chuẩn bị thôi, chút nữa em sẽ tỉnh lại.
Ngoạ Hổ đem Tiểu Lâm đặt ở trung tâm mấy thứ lủng liểng kia, tay xuất ra Hoả Long Châu, ánh sáng đỏ tràn ngập phòng bệnh.
Vài giây sau linh hồn Tiểu Lâm liền phát sáng, quần áo cũng không cánh mà bay đâu hết, Ngoạ Hổ khẽ liếc mắt, 2 vị hộ pháp liền cố sống cố chết nhắm chặt mắt, không ngừng truyền khí vào Hoả Long Châu.
Tiểu Lâm lơ lửng rồi nhập hẳn vào thân thể đang nằm trên giường.
Kết thúc công việc vất vả, Ngoạ Hổ lăng xăng chạy đến bên giường, mở to mắt nhìn Tiểu Bại hoại thực sự của hắn.
Tiểu Lâm mơ màng mở mắt, cậu như là vừa mới thiếp đi. Mở mắt ra đã thấy Đại Vương đỏ rực đang cười hiền hoà với mình, Tiểu Lâm theo thói quen muốn ôm lấy cổ hắn, nhưng rất tiếc, cố đến mấy cũng không thể nhúc nhích.
Ngoạ Hổ thêm một lần véo má cậu rồi cười cười:
– Hàng thật giá thật có khác, véo thích hơn nhiều, nhưng gầy qúa, phải nuôi tốt mới được.
Tiểu lâm thầm hỏi không biết Đại Vương có thâm thù đại hận gì với cái má của cậu mà suốt ngày véo lên véo xuống như vậy.
Còn chưa kịp nũng nịu thì một đống áo trắng chạy đến, phía sau là bố mẹ cậu, cười đến sáng lạn.
Bác sĩ áo trắng hướng Tiểu Lâm sờ tới sờ lui, Ngoạ Hổ bên cạnh chỉ hận không thể đem tên kia ra bóp chết.
Lại càng uất hận cái thứ bại hoại kia thấy trai đẹp là mắt phát sáng. Ở đây tuy hắn vô hình, nhưng cậu có thể nhìn thấy. Đẹp như hắn ở cạnh mà bại hoại này vẫn còn tâm tư ngắm zai? Tức giận hắn cúi xuống cắn môi cậu một nhát, bên cạnh lại cất lên giọng nói trầm trầm của tay bác sĩ chết tiệt:
– Liệt nửa người, cơ hội phục hồi là 30%
Khả năng phục hồi 30%? Bác sĩ, 30% là sao?
Mẹ Tiểu Lâm nước mắt lưng tròng.
Nghĩa là cậu ấy có 30% khả năng phục hồi lại như trước.
Ngoạ Hổ, Axích, Hắc sư cùng lúc nghệt mặt nhìn nhau, không hẹn mà có chung một suy nghĩ “sao đám người này cứ nhắc đi nhắc lại mỗi một câu thế nhỉ?”
Tiểu Lâm tinh thần mê trai đã chạy đâu mất, nước mắt rưng rưng nhìn lên mẹ mình:
Mẹ…bố…
Ngay lập tức một cảnh ngập ngụa nước mắt.
Khi căn phòng trở lại yên ắng, Ngoạ Hổ nhẹ nhàng đỡ Tiểu Lâm dựa vào lòng mình, xoa lên làn tóc rối bù:
Bại hoại, em thực sự tỉnh rồi.
Dứt lời khẽ khàng hôn lên môi cậu.
Tiểu Lâm chân tay không thể cử động, mặt nóng rần lên,
Ngoạ Hổ dùng chiếc lưỡi trơn trượt khám phá hết khoang miệng cậu, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi từ khoang miệng Ngoạ Hổ truyền sang Tiểu Lâm.
Axích bên dưới định xông lên nhưng bị Hắc Sư ôm lấy eo kéo lại, ánh mắt thâm tình nhìn Axích:
Đó là lựa chọn của Đại Vương, không sao đâu.
Axích ngẩn người nhìn Hắc Sư một hồi lâu, khiến hắn khó hiểu hỏi:
Sao thế?
Axích mặt mũi đỏ ửng, cất giọng buồn nôn đến không thể tưởng tượng:
Hắc sư! Ngươi đẹp trai quá!
Khoé miệng Hắc Sư hơi giật giật, sau đó miễn cưỡng kéo lên thành một nụ cười:
Axích,ngươi lén lút vụng trộm với Tiểu Lâm sao?
Câu nói này khiến mặt mũi Axích cứng đờ, Ngoạ Hổ đã xong “việc” ánh mắt cũng cực kì nguy hiểm,trừng trừng nhìn Axích.
Phải một lúc lâu Axích mới mở được miệng:
Tại sao ngươi lại nói như thế? Hắc sư?
Hắc Sư chỉ trầm trầm đáp lại:
Ngươi bị lây bệnh của bại hoại đó rồi.
Như hiểu ra chuyện gì, Ngoạ Hổ ánh mắt dịu đi quay lại chăm chú nhìn Tiểu Lâm.
Axích mặt trở nên xám ngoét, dơ chân đạp thẳng vào ” báu vật ” của Hắc Sư.
RẦM, Hắc Sư đổ xuống, trán rịn mồ hôi thều thào:
Ngươi… Đá nó rồi, sẽ không có thứ cho ngươi…aaa….
Còn chưa nói hết câu đã bị Axích túm cổ lôi xềnh xệch ra ngoài.
Ngoạ Hổ phì cười, tay xiết chặt lấy eo Tiểu Lâm trêu trọc:
Xem ra, bị lây bệnh của em hết rồi.
Tiểu Lâm được truyền một nửa tinh túy của Ngoạ Hổ,chân tay đã hoạt động trở lại,còn mạnh hơn trước rất nhiều. À không, phải nói là thay da đổi thịt mới đúng.
Bĩu môi chui vào lòng Ngoạ Hổ, cậu lí nhí làm nũng:
Không phải tại Tiểu Lâm mà đại vương.
Ngoạ Hổ bị Tiểu Lâm cọ tới cọ lui, người anh em lớn lại phất cờ khởi nghĩa.
Trực tiếp đè Tiểu Lâm xuống giường, lôi ra người anh em trong đũng quần, nâng mông Tiểu Lâm lên,theo thói quen dùng sức tiến vào.
Nhưng lần này lại bị kẹt. Cả hai đều rên lên đau đớn.
Thân thể Tiểu Lâm coi như thuần khiết,chưa từng trải nghiệm chuyện bị tiến vào, chỉ có linh hồn là cúc đã nở toé loe rồi mà thôi.
Ngoạ Hổ hình như cũng hiểu ra, nheo mắt nhìn Tiểu Lâm:
Há miệng ra nào.
Cái miệng nhỏ xíu há ra, lộ ra đầu lưỡi đo đỏ, Ngoạ Hổ chậm chạp mút mát,khám phá một lần nữa,qủa thực hương vị rất tốt, không muốn rời, nhưng người anh em bên dưới đã phát hoả,hắn đành rời khỏi khuôn miệng kia, rê một đường thẳng đến tiểu lâm be bé cũng đang dựng thẳng, một ngụm nuốt hết vào khoang miệng,
Tiểu Lâm non nớt, hắn chỉ đá lưỡi vài cái đã bắn ra hết, hai chân mở rộng thở hổn hển.
Miệng ngậm tinh dịch, Ngoạ hổ hướng cúc huyệt hôn hôn, chiếc lưỡi mềm mại luồn vào miệng huyệt, đưa theo tinh dịch để làm bôi trơn.
Tiểu lâm bị liếm cho toàn thân run rẩy, tiểu lâm nhỏ vừa mới phóng thích cũng dựng thẳng lên, rên rỉ không ngừng.
Sau khi làm công tác “mở khoá” xong, Ngoạ Hổ bừng bừng khí thế kề sát người anh em của mình vào miệng huyệt đang mấp máy kia.
PHẬP. Đâm sâu đến nút cán.
Aaa…
Tiểu Lâm hét đến chói tai, may mà phòng bệnh là phòng đặc biệt, cách âm rất tốt.
Ngoạ Hổ điên cuồng đưa đẩy, chiếc giường sắt rung lên giữ tợn,
Tiểu Lâm mắt ngập nước, đắm chìm trong nỗi đau, sự sung sướng, miệng không ngừng gọi:
Đại vương…ah… Đại vương…
Ngoạ Hổ lật đi lật lại Tiểu Lâm, làm đến mười mấy hiệp vẫn còn sung, đang định tiếp tục tiến vào thì cánh cửa đã bị mở ra,
nhanh như cắt hắn phủ lại chăn cho Tiểu Lâm,ngồi lại mép giường lau lau vũ khí rồi cất vào trong. Thầm thở phào, may mà khi nãy chỉ vén áo bệnh nhân của Tiểu Lâm chứ không lột hết.
Bác Sĩ cầm một kim tiêm lớn, hướng Tiểu Lâm cười cười:
iêm thuốc nào cậu bé, sẽ sớm phục hồi thôi.
Cái kim tiêm to tướng đang tiến tới, Tiểu Lâm hét toáng lên, bật dậy khua khoắng chân tay:
Áá… Không cần đâm nữa đâu ạ.
Dưới sự ngạc nhiên của bác sĩ cậu nhảy phốc xuống giường
Dưới sự uy hiếp của cái ống tiêm, Tiểu Lâm chạy bán sống bán chết, vì có được năng lượng của Ngoạ Hổ, cậu làm hỏng cả cửa phòng bệnh.
Chạy đến hành lang, cơn đau từ cúc huyệt truyền lên khiến cậu toát mồ hôi, “tinh túy” của Ngoạ Hổ từ miệng huyệt chảy ròng xuống bắp đùi.
Lúc này Tiểu Lâm mới chững lại, thì ra nãy giờ sợ chết mà chạy một mình, quên mất người cùng giường với mình.
Cậu đứng chôn chân tại chỗ, tay tự đỡ lấy thắt lưng mình không ngừng phụng phịu:
– Chết tiệt, chạy nhanh qúa, lạc mất đại vương rồi.
Còn đang lẩm bẩm thì một bàn tay từ đâu bịt chặt miệng cậu, cảm giác đau nhói giáng xuống từ phía sau khiến mắt tối xầm, Tiểu Lâm tạm thời mất đi ý thức…
Ngoạ Hổ lúc này vẫn thong thả vươn vai, ngáp dài một cái, vặn vẹo chán chê rồi mới bước xuống giường, khẽ liếc mắt qua gã bác sĩ đang cầm kim tiêm, mồm vẫn há hốc, đứng bất động như thể kinh ngạc lắm.
Bại hoại của hắn đúng là gan chuột nhắt, có cái kim bé xíu thôi mà cũng sợ. Đúng là mất mặt thay cho một phần tinh khí của hắn ở trong người bại hoại kia.
Bước qua cánh cửa đã rơi bản lề, Ngoạ Hổ đi thẳng dọc hành lang. Đi được một đoạn liền thấy cảnh Hắc Sư cùng Axích đang hôn nhau cuống quýt, quần áo thì xộch xệch, khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút, theo âm thanh truyền đến thì nhất định bại hoại kia phải chạy qua đây, mà chạy qua đây thấy cảnh này thì phải đứng như trời trồng ở đây chứ? Chẳng nhẽ là do sợ qúa nên chạy đi đâu mất rồi?
Khẽ hắng giọng,
– Khụ… Hai ngươi có thấy Tiểu Lâm chạy qua đây không?
Không hẹn mà cả Hắc Sư và Axích đều giật mình, chân người nọ dẫm vạt áo người kia, RẦM… Ngã thành một đống lớn ở hành lang bệnh viện. Cũng may là con người không thể nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ lăn ra cười sằng sặc.
Chậc, yêu đương đến quên cả trời đất như vậy, có lẽ 10 Tiểu Lâm chạy qua chắc Hắc sư cùng Axích cũng chẳng hề hay biết.
Thở dài một hơi, Ngoạ Hổ lại tiếp tục đi trên con đường tìm chồng nhỏ.
Kì quái, chỉ chậm có mấy phút mà Tiểu Lâm biến mất, không một dấu tích, Ngoạ Hổ hai lông mày đã nhíu chặt, nắm tay càng lúc càng siết lại như sắp phát hoả đến nơi.
Đã dùng phép thuật liên thông với phần tinh khí bên trong cơ thể Tiểu Lâm, nhưng những gì Ngoạ Hổ trông thấy chỉ là khoảng không tối sẫm. Rốt cục thì bại hoại của hắn đã sảy ra chuyện gì?
Ngoạ Hổ lúc này đã thực sự mất bình tĩnh, gầm một tiếng thật lớn, hình dạng một mãnh hổ to lớn hiện ra, từ phía xa chạy đến một sư tử đen,một con sói trắng muốt.
Từng bước chân uy mãnh tiến đến hai hộ pháp đã hiện nguyên hình trước mặt, tiếng gầm gừ phát ra từ miệng cọp to lớn:
– Bằng mọi cách, tìm cho được Tiểu Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.