Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 28: Đối chiến nhan an húc (3)




Thấy nụ cười đắc ý bên khóe môi Nhan An Húc, Nhan Tử Dạ không khỏi nheo mắt, tưởng như vậy là có thể đối phó cậu? Nằm mơ.
Nhìn đám xương rồng ngày càng tới gần, Nhan Tử Dạ vận dụng linh lực trong cơ thể ngưng tụ vào hai tay, đợi đám xương rồng tới gần trước mắt, một trận lam quang lấy Nhan Tử Dạ làm trung tâm vây lấy năm cây xương rồng. Đợi ánh sáng biến mất thì năm cây xương rồng đã bị đông thanh băng.
‘Rắc rắc rắc…’
Sau khi đóng băng cây xương rồng, Nhan Tử Dạ lại vận dụng linh lực ngưng tụ thành một quả cầu lửa thật lớn bay tới, cây xương rồng bị đóng băng toàn bộ nổ tung thành vụn băng rơi lả tả trên mặt đất.
“Hộc… hộc…” Nhan Tử Dạ hổn hển thở phì phò.
Nhan An Húc đứng đối diện nhìn bộ dáng sắp sức cùng lực kiệt của Nhan Tử Dạ mà mỉm cười, đạp chân lao tới, khoảnh khắc Nhan Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng, Nhan An Húc ngửa mặt lên rống lớn một tiếng rồi biến thành mãng xà màu đen dài hơn tám mét. Mãng xà há miệng lộ ra răng nanh sắc bén, trườn nhanh tới.
Ảnh ngược trong mắt Nhan Tử Dạ phản chiếu hình ảnh mãng xà, lúc nó xông tới trước mặt, Nhan Tử Dạ chợt lách qua bên cạnh, mãng xà đuổi theo không buông, thân rắn mềm dẻo không xương phi thường linh hoạt, tốc độ cũng rất nhanh. Nhan Tử Dạ vừa né tránh vừa ném hóa cầu, bất quá chẳng có bao nhiêu tác dụng. Bởi vì vừa nãy đã dốc sức tung ra hai đòn nên căn bản không còn bao nhiêu linh lực.
Nhấc chân đạp lên thân mãng xà mượn lực nhảy lên, đang định ngưng tụ linh lực thì cái đuôi rắn vung tới. Đang ở giữa không trung, Nhan Tử Dạ căn bản không thể né tránh, trực tiếp bị đánh bay.
‘Ầm…’ Đập mạnh vào lồng phòng hộ rồi bị bắn ngược trở lại, ngã xuống đất. Tiếp đó cái đuôi rắn lại như cuồng phong bão táp quất tới, Nhan Tử Dạ lại bị đánh văng tới lan can đá cao không tới một mét ở quanh sân thi đấu, mà lan can đá cư nhiên xuất hiện vết rạn, có thể đoán được lực va chạm mạnh cỡ nào.
Nhan Tử Dạ ngã xuống đất trực tiếp hộc ra một ngụm máu đỏ tươi, An Nhĩ Tư ngồi trên đài quan sát mở to mắt, nắm tay siêt chặt, nhìn bộ dáng thương tích đầy mình của Nhan Tử Dạ, lại nhìn con mãng xà đang đắc ý phun phun đầu lưỡi, ánh mắt An Nhĩ Tư lóe sáng một tia sát ý. Chẳng qua rất nhanh đã bị đè ép lùi xuống.
Vừa nãy anh suýt chút nữa đã nhịn không được, Nhan Tử Dạ cư nhiên có thể tác động tới tình tự của anh, này không phải hiện tượng tốt.
Duy Nhĩ Nặc thấy Nhan Tử Dạ bị thương thì nhịn không được lo lắng.
Nhóm thú nhân ban D của Nhan Tử Dạ cũng khẩn trương không thôi.
“Nhan An Húc mới đầu đã cố ý tiêu hao tinh thần lực của Nhan Tử Dạ, hiện giờ mới bắt đầu tiến công. Nhan Tử Dạ bị lừa rồi.” Ngay từ ban đầu Vưu Lý đã nhìn ra.
“Kia phải làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy Nhan Tử Dạ sẽ thua mất.” Nhìn Nhan Tử Dạ chật vật bò dậy, Kiệt Khắc nhăn nhó không yên.
Tái Nhĩ Đặc cũng nói: “Nhan Tử Dạ cũng có thể biến về bản thể mà, cậu ta cũng là người Nhan gia, bản thể không phải cũng là xà sao? Chỉ cần biến về bản thể nhất định có thể liều mạng với Nhan An Húc một phen.”
“Đúng vậy, Nhan Tử Dạ nhất định sẽ không thua, cậu ấy chính là hi vọng của ban D chúng ta.” Lúc nói ra những lời này, bản thân Ban Đặc cũng không mấy tin tưởng. Hiện giờ tất cả mọi người đều nhìn ra, tinh thần lực cùng thể lực Nhan Tử Dạ đều tiêu hao không ít, hơn nữa sức chiến đấu vốn đã không bằng Nhan An Húc, tỷ lệ thắng quá nhỏ.
Nhan Tử Dạ lúc này chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi của mình đều bị đảo loạn, lúc bò dậy khỏi mặt đất, đầu lưỡi nếm được hương vị tanh ngọt, khóe môi lại trào ra máu tươi. Mùi máu nồng đậm phủ đầy khứu giác làm Nhan Tử Dạ ý thức được chính mình đã bị nội thương.
Thật mạnh, lúc thú nhân biến về nguyên hình, sức chiến đấu tăng lên ít nhất cũng gấp đôi, hiện giờ Nhan Tử Dạ đã không bắt kịp tốc độ của Nhan An Húc, nếu dùng tay không ứng chiến nhất định sẽ thất bại.
Nguyên hình của Nhan Tử Dạ cũng là rắn, cho nên cậu biết rõ nhược điểm của loài này, xem ra chỉ có thể liều mạng một phen.
Mãng xà lại một lần nữa đánh úp tới, mắt thấy sắp bổ nhào tới thì Nhan Tử Dạ đột nhiên biến mất. Ánh mắt mãng xà lóe lên chút mê hoặc, ngay sau đó phần gáy cổ đau xót, mãng xà rống lên tê tê, liều mạng lắc thân mình muốn hất văng Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ ngưng tụ linh lực vận dụng thuấn di, hơn nữa còn thành công dùng lưỡi dao linh lực đâm trúng thất thốn của mãng xà, bất quá, nó chỉ bị thương nhẹ chứ không ngã xuỗng.
Lớp vảy của mãng xà phi thường trơn nhẵn, Nhan Tử Dạ bám không chắc bị nó hất văng ra ngoài, nhìn mãng xà ánh mắt đỏ bừng tràn đầy phẫn nộ, Nhan Tử Dạ mê mang, sao lại có thể, vừa nãy rõ ràng đã đâm trúng thất thốn, vì sao nó lại không có việc gì? Thất thốn chính là vị trí trái tim của loài rắn.
Chẳng lẽ nhược điểm của thú nhân hình xà ở thế giới này khác với yêu quái địa cầu? Nghĩ lại thì quả thực có khác biệt, bọn họ không cần tu luyện ra yêu đan cũng có thể hóa thành hình người. Nếu thật sự là vật thì đúng là không xong.
Mãng xà trực tiếp dùng đầu húc tới chỗ Nhan Tử Dạ, hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe, ngưng tụ thành một thanh kiếm đỏ rực chém tới. Thừa dịp mãng xà nghiêng đầu né tránh, Nhan Tử Dạ lui về sau tránh khỏi phạm vi công kích.
Chính là Nhan Tử Dạ hiểu rõ, cứ trốn tránh không phải biện pháp, linh lực đã sắp cạn kiệt, quả thực hỏng bét.
Mắt thấy mãng xà vặn vẹo thân mình nhanh chóng trườn tới chỗ mình, Nhan Tử Dạ bị phần da xám bạc dưới bụng mãng xà hấp dẫn, linh quang trong đầu chợt lóe.
Lưỡi kiếm trong tay biến thành mười lưỡi phi đao phóng thẳng tới ánh mắt mãng xà, nó vội vàng né tránh, nhưng vô luận nó né thế nào phi đao vẫn bám theo sát nút. Sau vài lần né tránh, mãng xà bắt đầu mất bình tĩnh, từ mắt nó phóng ra một tia lục quang, hai lưỡi phi đao bị bắn trúng lập tức hóa thành những đốm sáng.
Phải nhanh lên, thời gian không còn nhiều. Mắt thấy thoáng cái đã mất đi hai lưỡi phi đao, Nhan Tử Dạ ngưng tụ tất cả linh lực trong cơ thể vào lòng bàn tay, tạo thành một tinh thể hình thoi màu lam. Lúc mãng xà tiêu hủy lưỡi phi đao cuối cùng, tinh thể trong tay Nhan Tử Dạ phóng ra hơn mười khối băng lam sắc bay về phía mãng xà.
Ánh mắt mãng xà lại tiếp tục bắn ra lục quang ngăn chặn công kích của Nhan Tử Dạ, lúc nó đang nghi hoặc vì sao tinh thần lực của Nhan Tử Dạ vẫn chưa cạn kiệt thì đột nhiên cảm nhận được phía trên đầu truyền tới hơi thở nguy hiểm, vừa ngẩng lên thì thấy hơn trăm khối băng hình thoi tụ tập trên không trung.
Chỉ thấy Nhan Tử Dạ vung tay, hơn trăm khối băng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đồng loạt rớt xuống đầu mãng xà.
Nếu chỉ là mười hay hai mươi khối thì còn đỡ, thế nhưng lúc này là cả trăm khối băng, hơn nữa còn phân bố rậm rạp, mãng xà căn bản không thể phá bỏ tất cả, thế nên lựa chọn tốt nhất là trốn.
Nhìn mãng xà vì tránh né khối băng mà không ngừng quay cuồng thân mình, Nhan Tử Dạ vừa khống chế băng trên không trung vừa chậm rãi tiến tới gần.
Ánh mắt lại bắn ra lục băng phá hủy hơn mười khối băng, đột nhiên những khối băng vây quanh đột nhiên biến mất toàn bộ, mãng xà còn chưa kịp phản ứng thì dưới bụng truyền tới một trận xé rách đau đớn. Cúi đầu, chỉ thấy Nhan Tử Dạ cầm lưỡi kiếm màu lam sắc lạnh rạch đứt làn da bụng yếu ớt của mình, cảm giác đau đớn cùng lạnh như băng nháy mắt lan tràn khắp các dây thần kinh.
“Tê…” Mãng xà đau đớn lăn lộn muốn đè ép Nhan Tử Dạ ở dưới thân, phát hiện Nhan Tử Dạ né tránh thì lập tức quét đuôi tới, miệng vết thương cũng vì thế mà lộ ra, ánh mắt Nhan Tử Dạ sáng ngời, lập tức điều khiển lưỡi kiếm cắm thẳng vào phần bụng bị thương của mãng xà, tiếp sau đó bị cái đuôi nó quét trúng hất ngược ra ngoài.
Té lăn ra đất, Nhan Tử Dạ theo quán tính bị trượt hơn ba mét, lớp áo sau lưng rách bươm lộ ra tấm lưng vốn đã bị thương nghiêm trọng, máu thịt hỗn độn.
Sau khi lưỡi dao lam sắc cắm vào bụng mãng xà, Nhan Tử Dạ gắng gượng nâng tay hướng về phía mãng xà, hoa văn hoa ăn thịt trên mu bàn tay bắn ra một tia lam sắc hòa vào lưỡi kiếm. Lấy kiếm làm trung tâm, thân mình mạng xà rất nhanh bắt đầu đông thành băng. Khối băng càng lúc càng lan rộng, lưỡi kiếm cắm trên bụng mãng xà cũng càng lúc càng ngắn lại.
Mãng xà muốn giãy dụa, muốn biến về hình người nhổ phăng lưỡi kiếm băng trên người, thế nhưng nó kinh hoàng phát hiện bản thân không thể động đậy. Xà vốn là động vật máu lạnh, hàn khí xâm nhập vào cơ thể mãng xà nhanh chóng lan rộng trong máu, lan tới tận trái tim. Trong cơ thể bị đóng băng hoàn toàn lại đẩy nhanh tốc độ đóng băng ở bên ngoài, không tới mười giây, mãng xà dài hơn tám mét đã bị đông thành một tảng băng, mà lưỡi kiếm cắm trên bụng nó cũng đã hoàn toàn dung hòa vào lớp băng.
Sau khi mãng xà bị đông thành tảng băng, cả sân đấu lặng ngắt như tờ, từ góc độ của vài thú nhân có thể nhìn thấy ánh mắt không cam tâm của nó. Mãng xà tựa hồ không hiểu, vì sao chiến đấu lâu như vậy, Nhan Tử Dạ vẫn luôn sử dụng dị năng mà tinh thần lực vẫn không cạn kiệt.
Quỳ rạp trên mặt đất, Nhan Tử Dạ há to miệng thở phì phò, toàn thân đau đớn không thôi, ngay cả ngón tay cũng không muốn động. Khóe mắt liếc về phía hoa văn bông hoa trên mu bàn tay trái, hình xăm vốn tiên diễm sống động lúc này đã biến thành màu xám tro, tựa hồ sắp mất đi sinh lực.
Môi khẽ mấp máy, Nhan Tử Dạ thì thầm nói một câu, hình xăm trên tay tựa hồ hơi giật một chút như đang đáp lại, Nhan Tử Dạ nhịn không được mỉm cười.
Nhìn mãng xà bị đóng băng, lại nhìn Nhan Tử Dạ quỳ rạp trên mặt đất, đạo sư làm trọng tài ấn nút điều khiển trước mặt, sau đó âm thanh của ông vang vọng toàn trường.
“Hai thí sinh, trong vòng mười giây, nếu còn sức chiến đấu xin hãy đứng dậy, bằng không trận đấu sẽ chấm dứt, hai bên cùng mất đi sức chiến đấu, cùng bị loại.”
Đây là quy định của học viện, bởi vì hiện giờ vẫn còn là vòng loại, nếu Nhan Tử Dạ cùng Nhan An Húc thực sự không phản ứng thì sẽ cùng bị loại.
“Nhan Tử Dạ, đứng lên.” Duy Nhĩ Nặc chạy tới chỗ lan can đá, gào lên với Nhan Tử Dạ đang nằm cách đó sáu mét.
“Đứng lên….” Kiệt Khắc cũng đứng dậy, hô to.
Ngay sau đó, toàn bộ thú nhân cùng ban Nhan Tử Dạ đứng dậy, đồng thanh hô: “Đứng lên… đứng lên… đứng lên…”
Kết quả những thú nhân khác cũng bị cảm nhiễm, nhịn không được đứng lên cùng kêu gọi, trong đó cư nhiên có cả vài giống cái.
Bọn họ đều xúc động với tinh thần bền bỉ kiên trì của Nhan Tử Dạ, một đòn cuối cùng kia, Nhan Tử Dạ rõ ràng có thể tránh nhưng cậu không làm vậy, bởi vì cậu phải hoàn thành bước cuối cùng trong cái bẫy mình giăng ra.
Bởi vì Nhan Tử Dạ phát hiện năng lực phòng ngự cùng sức chiến đấu của mãng xà phi thường dũng mãnh, đóng băng bên ngoài không thể cam đoan có thể vây hãm mãng xà, thế nên cậu chỉ có thể tấn công phần bụng rồi từ bên trong đông ngược ra ngoài. Kết quả thực sự đã thành công, chỉ là cái giá đổi lại là một thân trọng thương.
Sau khi nghe trọng tài lên tiếng, Nhan Tử Dạ rất muốn phản ứng, chỉ là thân thể giống như không phải của mình, mềm nhũn yếu ớt, căn bản không thể khống chế.
Mệt mỏi quá, thực sự mệt mỏi quá, mí mắt cũng thực nặng, chỉ muốn ngủ một giấc thôi, toàn thân không còn chút sức lực.

Hoàn Chương 28.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.