Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 17: Tổ đội




*****
Kiệt Khắc cùng Ban Đặc đỡ Tái Nhĩ Đặc đã cạn kiệt tinh thần lực dậy, Vưu Lý đi tới trước mặt Nhan Tử Dạ: “Cám ơn, không có cậu thì tụi tôi thảm rồi.”
“Không có gì, tiện đường dắt hoa đi dạo thôi.” Nhan Tử Dạ ngụ ý mình không phải cố ý chạy tới cứu, đương nhiên, cậu chọn lựa quên đi chuyện ban nãy vì nghe thấy tiếng của Vưu Lý mới cố ý chạy tới.
Nhóm Vưu Lý không biết, cứ tưởng Nhan Tử Dạ thuận tiện đi ngang qua thật, bất quá nghe thấy lời Nhan Tử Dạ nói thì có chút nghi hoặc, Vưu Lý liền hỏi: “Dắt hoa? Hoa gì?”
Nhan Tử Dạ xách cổ hoa ăn thịt ở sau lưng tới trước mặt đám Vưu Lý: “Nó nè.”
Lúc nhìn thấy cây hoa trong tay Nhan Tử Dạ, nhóm Vưu Lý đồng loạt lùi về sau vài bước.
“Tê…. này không phải tử nguyệt thực nhân hoa à?” Liếc nhìn một cái, Vưu Lý liền nhịn không được phun ra một cái tên, không có cách nào a, loại hoa này rất nổi tiếng, muốn không nhớ cũng không được.
“Nhan… Nhan Tử Dạ, sao cậu lại mang theo nó? Nó là thực nhân hoa, sẽ ăn thịt người a.” Kiệt Khắc cũng hít một ngụm khí lạnh.
Quơ quơ cây hoa ăn thịt trong tay: “Yên tâm, nó thực ngoan, không ăn thịt người. Khu rừng này lớn như vậy, vào dễ khó ra, có nó có thể tìm được đường ra.” Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có cậu ở đây nên nó mới không ăn thịt.
“Cậu bắt nó chỉ đường? Sao có thể, loại hoa này…” Ánh mắt lam sắc của Ban Đặc nhìn chằm chằm cây hoa trong tay Nhan Tử Dạ, mới nói được một nửa, cư nhiên nhìn thấy cây hoa kia vừa gật gật đầu vừa kêu ‘chi chi chi’, tựa hồ đáp ứng mấy lời Nhan Tử Dạ vừa nói.
“Tôi bị hoa mắt à? Nó hình như nghe hiểu lời Nhan Tử Dạ a.” Kiệt Khắc nhất thời có chút khủng hoảng.
“Cái gì mà hình như, rõ ràng ràng nghe hiểu.” Vưu Lý ở bên cạnh chen vào nói, cậu cũng kinh ngạc không thôi. Tử nguyệt thực nhân hoa biết kêu? Lại còn nghe hiểu tiếng người? Nếu không phải chính tai nghe, tận mắt thấy, cậu thực sự không thể nào tin nổi.
“Tiểu Hoa, vì biểu thị sự vô hại của mi, chào mọi người đi.” Nhan Tử Dạ nói với cây hoa ăn thịt trong tay, về chuyện tự tiện đặt tên cho nó, Nhan Tử Dạ không hề trưng cầu ý kiến, không thể phủ nhận thì chính là cam chịu.
“Nha nha nha…” Nhớ tới dây leo hút máu bị đốt thành tro ban nãy, vừa nghe Nhan Tử Dạ nói vậy đóa hoa ăn thịt lập tức giơ giơ hai chiếc lá quơ quơ với đám Vưu Lý.
Bốn người Vưu Lý đứng đối diện Nhan Tử Dạ cảm giác thực hỗn loạn, bọn họ, cư nhiên được hoa ăn thịt chào hỏi, nhất định là vừa nãy bị hút máu quá nhiều nên nảy sinh ảo giác.
“Tốt lắm, chuyện Tiểu Hoa để sau hẵn nói, mấy người gặp phải chuyện gì vậy?” Nhan Tử Dạ buông hoa ăn thịt xuống, hỏi.
“Cũng tại tôi, nếu không phải vì tấm thẻ này, mọi người cũng không gặp nguy hiểm.” Vưu Lý từ túi tiền lôi ra một tấm thẻ màu đen, vẻ mặt áy náy nói.
“Đừng nói vậy, tụi tôi cũng đồng ý mà.”Khôi phục lại chút sức lực, Tái Nhĩ Đặc tựa vào vai Kiệt Khắc cùng Ban Đặc, thì thào nói với Vưu Lý.
“Đúng vậy a, hơn nữa chúng ta cũng không biết phía sau tấm thẻ là một gốc dây leo hút máu lớn như vậy, chỉ trách chúng ta thực lực không đủ.” Ban Đặc an ủi nói.
Nhan Tử Dạ vốn tưởng bọn họ sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, hoặc là vị đạo sư đã để thẻ bài ở đây. Thật không ngờ nhóm thú nhân này không chút trốn tránh trách nhiệm, ngược lại còn ôm tội vào mình, điều này làm hảo cảm của Nhan Tử Dạ dành cho thú nhân lại tăng thêm một chút.
“Nếu không phải cậu tới, có lẽ bọn tôi đã trở thành phân bón cho nó, thẻ bài này đưa cho cậu.” Vưu Lý đưa thẻ bài màu đen trong tay cho Nhan Tử Dạ.
“Cho tôi?” Nhìn thẻ bài Vưu Lý đưa qua, Nhan Tử Dạ lắc đầu: “Tôi không cần.”
“Cầm đi, chúng ta có năm người, có một thẻ là không đủ, vị trí giấu thẻ khá khó tìm, tôi sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được tấm khác. Hơn nữa nếu tìm ra lại phải tìm người có thẻ cùng màu ghép thành đội rồi đi tìm hộp nhiệm vụ, quá khó khăn. Thay vì cùng bị loại, không bằng đưa thẻ cho cậu. Sức chiến đấu của cậu mạnh nhất trong đám, cậu cầm thẻ bài này đi tìm thú nhân khác có thẻ màu đen, cùng hoàn thành nhiệm vụ.”
Vưu Lý trước đó đã phân tích cục diện rõ ràng, bốn người bọn họ tìm thật lâu mới kiếm được một thẻ bài, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả đều bị loại, không bằng đưa thẻ cho Nhan Tử Dạ, có lẽ cậu ta có thể tiến vào vòng trong, vẻ vang cho ban D bọn họ cũng không chừng.
Nhan Tử Dạ bị những lời của Vưu Lý làm rung động, kì thi đấu xếp hạng này vốn là thi đấu cá nhân chứ không phải đoàn thể, nếu đổi lại là người khác hẳn sẽ không giao thẻ bài, ngược lại sẽ giấu lại cho chính mình. Tựa như đám thú nhân cậu thấy trước đó, vì một tấm thẻ bài mà có thể vung tay công kích đồng bạn.
“Thẻ bài tôi có rồi.” Nhan Tử Dạ lôi mấy tấm thẻ bài trong túi tiền ra, giữ lại hai tấm, đưa ba tấm còn lại cho Vưu Lý: “Hai tấm thẻ này là của tôi, màu mấy tấm còn lại tôi không thích, cho mấy người.”
Tấm thẻ trong tay Vưu Lý còn chưa kịp đưa thì đã có thêm ba tấm. Từ khoảnh khắc Nhan Tử Dạ lôi mớ thẻ ra Vưu Lý đã bị vây trong trạng thái khiếp sợ: “Này… sao lại nhiều thẻ như vậy?”
Kiệt Khắc nhìn thấy mớ thẻ trong tay Vưu Lý thì cũng không để ý tới việc đỡ Tái Nhĩ Đặc, lập tức bước tới cầm một tấm thẻ xanh biếc xem xét, sau đó hỏi Nhan Tử Dạ: “Tất cả đều là thật, sao cậu có nhiều như vậy, làm sao lấy được a?”
“Nhặt dưới đất.” Nhan Tử Dạ ăn ngay nói thật, chẳng qua chỉ lược bớt quá trình mà thôi.
“Nhặt? Thẻ bài từ khi nào nhiều tới mức có thể tùy tiện nhặt được a, Nhan Tử Dạ, cậu nhặt được ở đâu, tôi cũng tới nhặt một mớ.” Cư nhiên dễ dàng kiếm được thẻ bài như vậy, nhớ lại vừa nãy bốn người bọn họ liều chết hợp lại mới kiếm được một tấm, bị đã kích không nhỏ a.
“Hết rồi, chỉ có bây nhiêu.” Nhan Tử Dạ nhún vai.
“Đáng tiếc màu sắc không trùng, bằng không có thể lập tức tổ đội đi làm nhiệm vụ.” Cầm hai tấm thẻ phân biệt đưa cho Ban Đặc cùng Tái Nhĩ Đặc.
“Không trùng màu, kia đi tìm thôi, tìm không thấy thì cướp.” Nhan Tử Dạ xách hoa ăn thịt lên, xoay người, chuẩn bị rời đi.
Đám Vưu Lý ở phía sau lập tức đuổi theo, Kiệt Khắc chạy tới bên cạnh Nhan Tử Dạ hỏi: “Thẻ bài còn có thể cướp à?”
Nhan Tử Dạ vừa đi vừa nói: “Quy tắc đâu có nói không thể cướp, thẻ bài có thể cướp, nhiệm vụ tương nhiên cũng có thể giành.”
“Vậy cũng được à? Đúng là, sao mình không nghĩ tới nhỉ.” Kiệt Khắc vỗ vỗ đầu mình.
Vưu Lý ở phía sau trừng mắt xem thường: “Cậu bị ngốc à, nếu thực sự có thể cướp thì chúng ta mới là người gặp nguy hiểm, đừng quên thú nhân cấp A có tới một trăm người, chúng ta làm thế nào đánh lại bọn họ?”
“Vưu Lý nói đúng, giờ mỗi người chúng ta đều có thẻ bài, nếu để bọn họ biết thì liền khó giữ.” Thấy Tái Nhĩ Đặc buông tay xuống khỏi vai mình, Ban Đặc quay qua hỏi: “Tái Nhĩ Đặc, không sao chứ?”
“Ừm, tinh thần lực đã khôi phục một chút, đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn.” Kỳ thật là Tái Nhĩ Đặc xấu hổ, dù sao bản thân cũng cường tráng hơn Ban Đặc rất nhiều, với lại tinh thần lực quả thực đang hồi phục nên có thể tự đi.
Đi theo phía sau, nhìn Nhan Tử Dạ nhàn nhã dẫn hoa đi dạo như không hề khẩn trương chút nào, Kiệt Khắc nhịn không được hỏi Vưu Lý: “Này, cậu nói coi số thẻ bài này thực sự là Nhan Tử Dạ nhặt được à? Tôi cảm thấy là cậu ta cướp được.”
“Chỉ cần lấy được thẻ bài là được rồi, quản cậu ta nhặt hay cướp làm gì, có thể tiến vào chung kết mới là đạo lý.” Tuy bản thân Vưu Lý cũng không tin tưởng lời Nhan Tử Dạ lắm, bất quá, nếu Nhan Tử Dạ không muốn nói thì cậu cũng không truy hỏi. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Phía trước đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng màu trắng, Nhan Tử Dạ lập tức dừng lại, nhóm Vưu Lý cũng dừng lại theo.
“Thẻ bài cho cậu, An Nhĩ Tư, đừng quá đắc ý, chờ tới chung kết chúng ta lại phân cao thấp.” Thú nhân tóc đen áo trắng ném thẻ bài trong tay cho thú nhân tóc bạc áo trắng, sau đó xoay người rời đi.
Thấy thú nhân kia đi rồi, Nhan Tử Dạ mới bước ra. Nghe thấy tiếng bước chân, thú nhân tóc bạc quay đầu, nhìn thấy người tới là Nhan Tử Dạ thì ánh mắt có chút sáng ngời, tao nhã đi tới, cười nói: “Tiểu Dạ, cư nhiên lại gặp được em, thực trùng hợp a.”
Tiểu Dạ? Khóe miệng Nhan Tử Dạ giật giật, bọn họ chỉ mới gặp mặt hai lần đi? Từ khi nào trở nên quen thuộc như vậy.
“An Nhĩ Tư?” Nhìn rõ mặt người nọ, đám Kiệt Khắc ở phía sau há to miệng.
Vừa nãy toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Nhan Tử Dạ, lúc này An Nhĩ Tư mới thấy bốn người phía sau, khẽ mỉm cười: “Xin chào, các cậu là bạn học của Tiểu Dạ đi?”
“A, vâng… vâng…” Cả bốn không hẹn mà cùng gật đầu, tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần. An Nhĩ Tư a, An Nhĩ Tư cư nhiên nói chuyện với bọn họ, bọn họ đang nằm mơ sao? Bất quá, không phải nói An Nhĩ Tư là thú nhân rất khó ở chung sao? Hiện giờ thấy có vẻ không đúng lắm…
“Tiểu Dạ, em tìm được thẻ bài chưa? Chưa thì tôi có này.” An Nhĩ Tư đưa tay tới, hai thẻ bài màu sắc khác biệt xuất hiện trước mắt Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, em chọn một cái đi.”
Nhan Tử Dạ không nhận lấy, nhìn An Nhĩ Tư đang mỉm cười dị thường ôn nhu nói: “Tôi có rồi.”
“Em tìm được rồi?” Trên mặt An Nhĩ Tư thoáng lóe một chút thất vọng, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười hỏi: “Là màu gì, có lẽ vừa vặn trùng màu với lệnh bài của tôi, như vậy chúng ta có thể tổ đội a.”
“Không giống màu thẻ bài của tôi.”
Nhan Tử Dạ từ túi tiền lôi ra hai tấm thẻ bài của mình, nào ngờ An Nhĩ Tư thấy màu sắc của hai tấm thẻ bài thì mỉm cười càng sáng lạn hơn nữa: “Đúng là trùng hợp, tôi cũng có hai tấm thẻ màu này.”
Ném hai tấm thẻ bài trong tay cho đám Vưu Lý phía sau Nhan Tử Dạ: “Thẻ bài này cho các cậu.” Sau đó từ túi tiền lôi ra một cái màu bạc cùng một cái màu đỏ: “Tiểu Dạ, giờ chúng ta có thể tổ đội rồi.”
Nhìn thấy An Nhĩ Tư lấy ra hai tấm thẻ có màu sắc tương tự với mình, Nhan Tử Dạ có chút ngẩn người, sau đó nói: “Ô, kia chúng ta tổ đội thôi, giờ đi tìm hộp nhiệm vụ.” Không ngờ An Nhĩ Tư cũng giấu hai tấm thẻ hệt như mình.
Vưu Lý chụp được hai thẻ bài, phát hiện màu sắc trùng hợp với hai tấm thẻ bài bọn họ đang có, liền hưng phấn nói: “An Nhĩ Tư, thực sự cám ơn anh, hai tấm thẻ này chính là màu tụi tôi đang cần.”
“Không cần cám ơn, hai tấm thẻ này một là được bạn học đưa, một là nhặt được.” An Nhĩ Tư nói xong, quay qua Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, chúng ta đi tìm hộp nhiệm vụ đi, nhiều người như vậy, tách ra hành động thì tốt hơn.”
“Tốt.” Nhan Tử Dạ cảm thấy An Nhĩ Tư nói có đạo lý, nếu đã tổ đội thì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi. Hơn nữa tách ra thì dễ hành động hơn, đông người dễ gây chú ý.
Nhìn Nhan Tử Dạ theo An Nhĩ Tư rời đi, Kiệt Khắc có chút ngây ngốc: “Lại nhặt được, sao tôi không có vận may như vậy a?”
Vưu Lý liếc mắt xem thường, mặc cái tên đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này, hiện giờ cậu càng tò mò về quan hệ của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư hơn, ‘Tiểu Dạ’, quan hệ của bọn họ tựa hồ không đơn giản a!
….
Hoàn Chương 17.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.