Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 13: Danh sách dự thi




******
Trở về phòng, Nhan Tử Dạ mở thùng, từ bên trong lôi ra bao hạt rau dưa giống trị giá năm vạn tinh tệ. Ừm, xem giới thiệu thì đây là hạt giống cải thìa, mặc dù ở đây nó không phải tên này, bất quá cứ mặc kệ, gọi vậy cho dễ.
Trên tầng hai biệt thự, ngoại trừ mấy gian phòng ngủ thì còn một hoa viên, trừ bỏ mấy loại hoa không biết tên đã được cải tạo có thể trồng trên đất thường thì cái gì cũng không có. Hôm nay trước lúc ra ngoài, Nhan Tử Dạ đã phân phó A Ngốc dọn sạch mớ hoa kia, nhìn khoảng hoa viên không hề còn một gốc cây ngọn cỏ nào, Nhan Tử Dạ vừa lòng gật gật đầu.
Nói ra thì khoa học kỹ thuật hiện giờ đúng là phát đạt, ngay cả hoa cũng có thể cải tạo nhưng rau dưa cư nhiên lại không được. Nghe nói bởi vì rau dưa là thực vật, một khi cải tạo thì gen cùng giá trị dinh dưỡng cũng bị hủy, không khác gì ăn cỏ dại. Vì thế, không thể cải tạo rau dưa thì cải tạo đất, kết quả cải tạo đất cũng thất bại, bởi vì trong đất có quá nhiều thứ linh tinh, nếu cải tạo thì phí dụng quá lớn, vì thế dứt khoát duy trì hiện trạng.
Nhan Tử Dạ chỉ rắc hạt giống vào một miếng đất nhỏ để thử nghiệm.
Sau khi rắc hạt, Nhan Tử Dạ bảo A Ngốc lấp đất, A Ngốc vốn còn đang thương tâm khổ sở vì chuyện quần áo, kết quả nhìn thấy Nhan Tử Dạ trồng rau liền vứt chuyện kia ra sau đầu.
Tay A Ngốc biến thành cái xẻng nhỏ, cẩn thận lấp đất phủ lên hạt giống, lúc này nó nghĩ tới gì đó, vừa tưới nước vừa nói: “Thiếu gia, bùn đất bình thường không thể trồng được rau cải.”
“Ta biết, mi đừng quản, giờ chạy xuống lấy hai lọ dịch dinh dưỡng mang lên phòng, ta đói rồi.” Vốn không cảm thấy đói, nhưng nhìn hạt giống được gieo xuống, tưởng tượng không bao lâu nữa liền có rau để ăn, Nhan Tử Dạ liền cảm thấy càng lúc càng đói.
Ai, thiếu gia nhà mình cư nhiên học đòi trồng rau cải, hoa cỏ trước đó không tốt à? Mấy loại rau này khẳng định không sống nổi, bất quá là một người máy quản gia đủ tư cách, A Ngốc cảm thấy nó không nên đả kích thiếu gia.
Vỗ vỗ tay, Nhan Tử Dạ xoay người rời đi, giống như mấy hôm trước, tới tối sẽ ra ngoài này tu luyện sẵn tiện gia tăng chút dinh dưỡng cho số hạt giống này.
Trở về phòng, uống dịch dinh dưỡng xong, Nhan Tử Dạ lập tức lăn ra ngủ. Thẳng tới khuya, ngay cả thông tấn khí từng vang lên vài lần Nhan Tử Dạ cũng không hay biết.
Ban đêm, sau khi chuyển hóa linh khí hấp thu được thành linh lực, Nhan Tử Dạ vung tay dùng linh lực trong cơ thể bao trùm lên số hạt giống cùng đất đai vừa gieo trồng hôm nay, sau khi đại công cáo thành, Nhan Tử Dạ lại tiếp tục tu luyện. Cậu phát hiện một vấn đề, chính là tốc độ hấp thụ linh khí lại tăng lên. Tình cảnh tương tự như sau khi quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc.
Chết tiệt, sao tình cảnh này cứ hệt như siêu xayda trong truyện tranh địa cầu vậy? Chịu thương càng nặng, sau khi khỏe lại thì thực lực lại càng mạnh hơn? Không thể nào? Chẳng lẽ sau này muốn nâng cao tốc độ tu luyện thì phải hiến xác cho người ta ngược?
Dù sao sự tình cũng rành rành trước mắt, Nhan Tử Dạ muốn không tin cũng không được.
Hôm sau, chứng lười của Nhan Tử Dạ lại phát tác, tới giờ còn chưa chịu dậy. Duy Nhĩ Nặc ở ngoài cửa chờ tới mất kiên nhẫn, trực tiếp phá cửa xông vào.
Không được thiếu gia cho phép mà xông vào thì có thể xem là kẻ xâm nhập, A Ngốc liền giơ đôi tay đã biến thành súng laser chỉa thẳng về phía Duy Nhĩ Nặc.
“Cảnh cáo… cảnh cáo…. có kẻ xâm nhập, mau buông vũ khí lui ra ngoài, bằng không A Ngốc sẽ nổ súng.” Người máy quản gia cũng kiêm chức bảo vệ, một khi có người xâm nhập nó sẽ cảnh báo, nếu người nọ vẫn không để ý tiếp tục xông tới thì người máy quản gia sẽ nổ súng tấn công.
Duy Nhĩ Nặc không chút để ý tới hai cây súng laser của A Ngốc, trực tiếp hỏi: “Nhan Tử Dạ đâu? Tên nhóc khốn khiếp này hôm qua tôi gọi nhiều lần như vậy cũng không chịu nghe, hại tôi ở học viện chờ cả buổi, sáng nay lại chơi chiêu này, tôi nhất định phải tìm cậu tính sổ.”
“Cảnh cáo… cảnh cáo…. kẻ xâm nhập xin hãy lập tức rời đi, bằng không A Ngốc thật sự sẽ nổ súng.” Tuy chỉ là người máy nhưng A Ngốc biểu thị tinh thần nỗ lực chiến đấu, thấy chết không sờn, nhất quyết bảo vệ thiếu gia.
“Mày tránh ra coi.” Duy Nhĩ Nặc đẩy A Ngốc, phát hiện cư nhiên không đẩy được.
“Không cho phép, phải bảo vệ tốt thiếu gia, kẻ xâm nhập đừng mơ tưởng thương tổn thiếu gia.” A Ngốc ưỡn ngực.
Một người một máy, không ai chịu thỏa hiệp.
Cho nên lúc Nhan Tử Dạ ôm gối đi xuống lầu liền nhìn thấy Duy Nhĩ Nặc đang cùng người máy quản gia nhà mình mắt to nhìn mắt nhỏ.
“Hai người đang làm gì vậy? So xem ai chớp mắt trước à?” Nhan Tử Dạ đi qua, nói với A Ngốc: “A Ngốc, mau đi lấy một lọ dịch dinh dưỡng qua đây, ta bị muộn giờ rồi.”
“Vâng, thiếu gia.” A Ngốc lập tức thu hồi súng laser, chạy vào bếp lấy dịch dinh dưỡng.
Liếc nhìn bóng dáng A Ngốc rời đi, Nhan Tử Dạ quay qua hỏi Duy Nhĩ Nặc: “Chuyện gì vậy? Vừa nãy hình như ta thấy A Ngốc cầm súng laser, muốn đối phó anh à?”
“Không phải, chuyện là nó ngu ngốc xem tôi là kẻ xâm nhập. Chết tiệt, ngày nào cũng thấy mặt, cư nhiên còn không phân biệt được xem tôi là kẻ xâm nhập. Còn có, tôi đứng đây lâu như vậy, nó cư nhiên không chịu nổ súng, nếu thật là kẻ xâm nhập thì nó đã trở thành một mớ linh kiện rồi.” Duy Nhĩ Nặc tức giận nói.
“Nga, phải không?” Liếc mắt nhìn Duy Nhĩ Nặc một cái, Nhan Tử Dạ phân phó cho A Ngốc vừa mang dịch dinh dưỡng ra: “A Ngốc, nghe thấy không, lần sau nếu phát hiện kẻ xâm nhập thì không cần lãng phí thời gian, trực tiếp nổ súng.”
“Vâng.” Đưa dịch dinh dưỡng cho Nhan Tử Dạ, A Ngốc làm một cái chào tiêu chuẩn.
Nhan Tử Dạ ra cửa, Duy Nhĩ Nặc đi ở phía sau nói: “Nhan Tử Dạ, đừng nói cậu chưa đưa tôi vào danh sách người quen của người máy nha?”
Nhan Tử Dạ quay đầu, đương nhiên nói: “Người máy nhà tôi tuy đã nâng cấp nhưng cũng không phải loại cao cấp, nếu muốn nhập chỉ lệnh thì phải làm bằng tay, tôi lười nên không làm, anh thích thì tự mà làm.”
Duy Nhĩ Nặc tức giận: “Nhan Tử Dạ, tôi chưa từng thấy thú nhân nào lười như cậu.”
Nhan Tử Dạ nhún nhún vai: “Giờ không phải đã thấy rồi sao, đi mau, muộn giờ rồi.” Nói xong, Nhan Tử Dạ mở cửa phi hành khí bước lên.
Duy Nhĩ Nặc đương nhiên cũng không muốn muộn, nhanh chóng leo vào phi hành khí, vừa khởi động vừa nói: “Cậu mà cũng dám nói vậy à, hôm qua tôi gọi nhiều như vậy mà cậu có chịu tiếp đâu, sáng nay còn dậy muộn, có trễ cũng là cậu liên lụy tôi.”
Bởi vì tăng tốc phi hành khí nên lúc hai người tới được học viện vẫn chưa bị muộn.
Nhan Tử Dạ là người tới lớp cuối cùng, trước kia, vô luận cậu tới muộn hay tới sớm cũng không ai để tâm, nhưng hôm nay thì khác, Nhan Tử Dạ vừa bước vào phòng học, một đám thú nhân đã tiến tới chào hỏi.
“Nhan Tử Dạ, cậu rốt cuộc cũng tới rồi.”
“Nhóc, che dấu thực lực đủ sâu a, năng lực chiến đấu cư nhiên đã đạt tới cấp B, chỉ số cũng lên tới 748.”
“Đúng đúng, trước kia yếu nhớt nên tôi vẫn luôn xem thường, bất quá theo biểu hiện hôm qua thì đúng là có bộ dáng thú nhân a.”
“Ừ, thú nhân thì nên như vậy.”
“Cậu nói xem, có phải trước kia cố ý che dấu không?”

Một đám thú nhân tiến tới vỗ vỗ vai Nhan Tử Dạ, thái độ nhiệt tình thái quá làm Nhan Tử Dạ có chút không quen. Dù sao vô luận là nguyên chủ khi trước hay cậu bây giờ, nhóm thú nhân này vẫn luôn xem cậu là người trong suốt, không chút để tâm. Tuy một phần cũng do nguyên chủ.
Hiện giờ bởi vì trận thí nghiệm hôm qua, đám thú nhân này đột nhiên trở mặt từ lạnh lùng thành nhiệt tình, lại nghe thêm lời nói của bọn họ, đều là vì bị trận chiến hôm qua thuyết phục. Kỳ thực thú nhân cũng khá thẳng thắn, đối với nguyên chủ, trừ bỏ vài lời khó nghe thì căn bản chưa từng ức hiếp bắt nạt.
Về phần tiết thực chiến bị đánh bầm dập, này hoàn toàn là nguyên chủ tự tìm, rõ ràng biết sức chiến đấu không có mà còn chui đầu vào, không phải tự tìm ngược thì là gì.
Thú nhân nơi này so ra đơn thuần hơn nhân loại địa cầu rất nhiều, trong quan niệm của bọn họ, mặc kệ có phải là con cái của ai, có hậu trường gì, không có thực lực chân chính thì vẫn bị khinh thường.
Muốn người khác để mắt thì phải xuất ra bản lĩnh chứ không phải ngồi một chỗ mà than vãn. Đây là điều mà nguyên chủ vẫn luôn ước ao nhưng không có năng lực. Mà hiện giờ Nhan Tử Dạ đã làm được, dùng thực lực của chính mình chiếm được sự tôn trọng của thú nhân.
Lúc này, Hoắc Đức đi đến. Thấy một đám thú nhân vây quanh Nhan Tử Dạ thì giả bộ ho khan một tiếng. Nhóm thú nhân thấy đạo sư tới thì lập tức chạy về vị trí.
“Tốt lắm, giờ thì im lặng nào, sau khi tiến hành thí nghiệm, tôi tuyên bố kết quả kiểm tra hôm qua.” Hoắc Đức nhấn phím, một loạt tên cùng con số xuất hiện trên màn hình, các thú nhân ngồi bên dưới đều nhìn thấy.
Xếp vị trí cao nhất không chút bất ngờ, chính là Nhan Tử Dạ.
Thứ hai là thú nhân có vóc dáng cao nhất, cơ bắp nhiều nhất cùng làn da đen nhất ban, cũng chính là thú nhân đầu tiên xông tới đỡ Nhan Tử Dạ hôm qua, tên là Tái Nhĩ Đặc.
Thứ ba là một thú nhân trắng nõn, lúc cười ánh mắt xếch lên lộ ra vài phần tà khí, tên là Vưu Lý.
Thứ tư là thú nhân có công kích dị năng tinh thần mạnh nhất, tên là Ban Đặc.
Thứ năm thì có chút bất ngờ, bởi vì thú nhân này không giỏi về công kích dị năng mà chuyên về phòng ngự, tên là Kiệt Khắc.
Học viện quy định, thú nhân ban D sẽ chọn ra năm người tham gia thi đấu xếp hạng, ban C mỗi lớp mười người, ban B mỗi lớp hai mươi và ban A sẽ tham gia toàn bộ.
Trong học viện, ban D tổng cộng có mười lớp, ban C tám lớp, ban B năm lớp, mà ban A thì chỉ có hai lớp. Tính tổng cộng nhân số tham gia thì hơn ba trăm người, sau khi trải qua vòng loại thì chỉ còn một trăm thú nhân chính thức tham gia thi đấu xếp hạng. Nói cách khác, nhóm Nhan Tử Dạ hiện giờ chỉ là đủ tư cách tham gia vòng loại mà thôi, chân chính muốn lọt vào thi đấu xếp hạng thì phải thông qua vòng loại.
“Tháng sau sẽ cử hành thi đấu, vòng loại ấn định vào cuối tuần sau, năm trò tham gia vòng loại phải chuẩn bị sẵn sàng.” Hoắc Đức vừa tuyên bố tin này, các thú nhân liền bắt đầu nghị luận.

Hoàn Chương 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.