Tinh Tế Tối Cường Văn Chương Sư

Chương 110: Thân thể của owen




Quang não Owen đặt trên mạng rất nhanh đã được giao đến, giá cả cao hơn so với loại Oakland đang dùng nhưng nó có nhiều tính năng hơn, không thấm nước, gọi video cũng rất rõ nét, tín hiệu ổn định còn có công năng định vị GPS, còn có thể cấp quyền cho người nhà để tiện cho việc liên lạc lúc khẩn cấp.
Cục lông nhỏ ở một bên nhìn mà thèm, quang não này là loại có ngoại hình ngầu đến không chịu được, chính là loại mà bé thích.
Chỉ tiếc là hiện tại bé vẫn chưa khống chế được việc biến thân, động một chút liền biến thành hình thú, có mua quang não thì bé cũng không xài được, so sad!
Quentin cũng nhận được một cái quang não, hắn không ngừng nói lời cảm tạ với Owen.
"Không cần khách khí đâu mà." Owen mỉm cười vẫy vẫy tay.
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, thời gian thì cũng đã đến 2h chiều, chắc là bác sĩ đến trị liệu gen cho Owen đây mà.
Quả nhiên, Owen vừa mở cửa liền thấy một vị bác sĩ trẻ tầm 27 - 28 tuổi tay đang xách vali vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa.
"Bác sĩ Tommy, ngài khỏe chứ."
"Tôi khỏe, thiếu gia Owen hôm nay cảm thấy thế nào?"
Vị bác sĩ trẻ tuổi này là đệ tử của thủ tịch quân y ở tập đoàn quân số 2, quân y được quản lý bởi tập đoàn quân, họ sẽ chữa bệnh cho người trong quân đội, định kỳ mỗi tuần bác sĩ sẽ đến kiểm tra cho Owen, đã bắt đầu từ 7 năm trước, đã hai người đã quá quen rồi.
"Tôi vẫn ổn." trên mặt Owen vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, căn bản không nhìn ra anh là một người bị bệnh lâu năm.
"Chúng ta bắt đầu thôi." Bác sĩ Tommy cởi giày xong liền đi vào trong, nhưng khi thấy một nhà đầy người, Tommy không khỏi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh liền định thần trở lại rồi chào hỏi mọi người, "Chào mừng Hall thiếu gia trở lại, hôm nay tiểu thiếu gia Joy thực có tinh thần a. Vị này chắc là Oakland thiếu gia đúng không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu...."
Nhưng khi đến phiên Quentin thì Tommy liền dừng lại, hắn thật sự không biết thiếu niên da đen này a.
"Bác sĩ Tommy, vị này là Quentin - bằng hữu của Hall."
"Thì ra là bạn của Hall thiếu gia, ngài khỏe a."
Sau khi chào mọi người xong thì bác sĩ Tommy liền nhìn về phía Owen, "Thiếu gia Owen, chúng ta nên trị liệu ở đâu đây?"
"Tại chỗ này đi." Owen cảm thấy người có chút mệt mỏi, không muốn đi đâu cả, trị liệu tại phòng khách là được rồi, ở đây có nhiều người thân và bạn bè, lúc trị liệu tâm trạng sẽ tốt hơn.
Tommy đương nhiên là sẽ tôn trọng ý kiến của Owen, hắn lập tức kêu Owen ngồi xuống sô pha rồi lấy từ trong vali ra một cái máy trị liệu và một số thuốc.
"Ngao ô..." Cục lông nhỏ từ trong ngực Oakland nhô người ra, sau đó kêu ngao ô về phía ca ca làm tâm của Owen nháy mắt mềm đi, anh liền nhanh tay ôm lấy vật nhỏ.
Tiểu gia hỏa được ca ca ôm vào ngực liền cọ cọ mặt của ca ca, sau đó ngoan ngoãn nằm trong lòng ca ca vì bé biết mỗi lần đến giờ trị liệu thì ca ca đều không được dễ chịu, bé phải ngoan ngoãn mới được.
Trong ngực ôm cục lông mềm mụp làm tâm trạng của Owen cũng được thả lỏng, khi Tommy đem kim đâm vào cánh tay anh thì anh chỉ hơi rung mi mắt một chút thôi, cũng không có phản ứng gì lớn.
Đây là lần đầu tiên Oakland nhìn thấy cánh tay của Owen, do lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng mặt trời nên da của anh rất trắng, bởi vì da trắng quá mức nên lỗ kim và mạch máu trên tay anh nhìn rất chói mắt.
Khi chất lỏng lạnh như băng dẫn vào mạch máu thì thân thể Owen không khỏi run rẩy một chút. Theo sự di chuyển của chất lỏng thì toàn thân của anh như đang bị đặt trong hầm băng, anh chỉ có thể cắn răng nhẫn nại mà thôi.
Ấn tượng của Oakland đối với vị ca ca này vô cùng tốt, nhưng bởi vì thời gian tiếp xúc quá ít nên đây là lần đầu tiên cậu thấy hình ảnh Owen trị liệu, lúc này cậu mới cảm thấy anh bị bệnh thật thống khổ.
Lúc này cậu liền đứng dậy nhẹ nhàng cầm lấy tay Owen.
Owen mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía Oakland vì anh cảm nhận được có một dòng nước ấm đang chạy theo cánh tay anh tiến vào thân thể. làm thân thể căng chặt của anh được thả lỏng, cảm giác rét lạnh khiến người khác khó chịu đã biến mất làm anh không nhịn được liền phát ra một tiếng thở thoải mái.
"Hôm nay tâm trạng của thiếu gia Owen rất tốt, các chỉ tiêu đều được tăng lên." Bác sĩ Tommy đột nhiên mở miệng nói, hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình trị liệu, con số đang tăng lên khiến Tommy không khỏi lộ ra nụ cười sung sướng.
Owen nhìn về phía Oakland, anh cảm thấy chỉ tiêu thân thể của mình đột nhiên tăng lên không phải bởi vì thuốc mà là nhờ Oakland.
Oakland cũng nhìn lại rồi cho anh nụ cười trấn an. Cậu là người Phù Tu, cũng không hiểu biết về đan đạo và y đạo nhưng cậu biết đưa linh khí vào đâu để có lợi cho người khác. Người bình thường khi được linh khí cọ rửa có thể nâng cao thân thể. Cho nên cậu mới mạo hiểm thử một lần đưa linh khí vào thân thể và kinh mạch của Owen, quả nhiên đã có hiệu quả, chỉ là không biết loại hiệu quả này sẽ duy trì được bao lâu nữa.
Hall hình như cũng nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía Oakland trở nên sáng quắc.
Trị liệu vẫn được tiếp tục nhưng Owen cảm thấy thân thể của mình không giống như trước, cơ bắp của anh không còn cảm thấy bủn rủn vô lực nữa, mệt mỏi lúc trước cũng không còn, anh cảm thấy tinh thần hiện tại của mình rất ổn, có thể đi ra khỏi nhà chạy 7 8 vòng cũng được.
Sau khi Tommy rút kim ra khỏi người Owen thì cũng không khỏi kinh ngạc, "Thiếu gia Owen, kết quả kiểm tra đo lường của ngài vô cùng tốt, xem ra thuốc đã có tác dụng, sau khi trở về tôi sẽ nói với thầy chuyện này để tiến hành nghiên cứu gen, nhất định có thể trị khỏi tận gốc."
Owen kiềm chế sự nôn nóng trong lòng rồi mỉm cười phụ họa, cho đến khi bác sĩ Tommy đi thì anh mới lộ ra cảm xúc thật của mình.
Anh gấp không chờ nổi mà nhìn về phía Oakland, "Oakland, chuyện vừa rồi là như thế nào?"
Oakland cũng không biết nên giải thích chuyện này ra sao nữa, cậu chỉ có thể nói ra cách tu luyện công pháp được truyền thừa kia.
"Ca ca của anh có phải cũng có thể sử dụng công pháp để tu luyện tinh thần lực không?" Hall nhịn không được hỏi.
"Hẳn là có thể." Vừa rồi khi cậu đem linh khí rót vào người Owen thì cậu cũng hiểu đại khái về tình trạng của anh rồi, tình huống của anh nếu ở thế giới kia thì sẽ bị gọi là trời sinh đã yếu ớt, hài tử như vậy rất khó sống đến tuổi thành niên. Nhưng chỉ cần có linh đơn diệu dược hoặc là thiên tài địa bảo thì sẽ cứu được, nhưng ở thế giới này thì rất khó để kiếm những thứ quý hiếm đó. Xem ra chỉ có một con đường là tu luyện mà thôi.
Nhưng linh mạch của Owen quá yếu sẽ làm tốc độ tu luyện bị chậm đi và cũng không thể nhận quá nhiều linh khí. Có thể là độ hiệu quả sẽ chậm nhưng cũng là một phương pháp hữu hiệu. Huống chi mình còn có thể khơi thông linh mạch cho anh ấy, bệnh của anh ấy tuyệt đối có thể trị tận gốc, chỉ là phải mất một khoảng thời gian dài mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 108

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.