Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 62: Đơn phương nghiền áp




Diêu Tư chỉ cảm thấy toàn thân dâng lên một nguồn lực lượng chưa từng có, cùng tức giận bộc phát ra ngoài. Là cô nhi, luôn so với người khác phải thừa nhận và trải qua rất nhiều điều, cho nên tính tình cô từ trước tới nơi rất tốt, sẽ không so đo quá nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên, cô chỉ nghĩ phải làm thịt tên này. Tâm niệm vừa động, dị năng trong cơ thể bộc phát hoàn toàn ra ngoài, tường lửa trước mặt trở nên lớn lên, ngọn lửa màu đỏ biến thành màu lam, nháy mắt hóa thành một con hỏa long màu lam phóng lên thật cao.
Rồng ngâm gào thét, mỗi lần lượn qua nơi nào nơi đó liền biến thành một biển lửa, xông thẳng về phía họ Lữ.
“Hỏa long! Đây căn bản không phải dị năng cấp 3S, sao có thể, cô rốt cuộc là ai?” Lữ tiên sinh sửng sốt, giống như không nghĩ tới cô có thể đạt tới trình độ này, liên tục lùi vài bước, có chút nôn nóng ra lệnh cho những Huyết tộc như xác không hồn bên cạnh, “Thủy hệ đâu? Mau!”
Cơ hồ là lập tức, có ba cái Huyết tộc dị năng hệ thủy gọi ra dòng nước đón lấy hỏa long, một trận ‘xèo xèo’ vang lên, dòng nước nhanh chóng bốc hơi, lại vẫn không thể ngăn cản hỏa long của cô, ngọn lửa màu lam xông thẳng về phía họ Lữ.
“Mau ngăn cô ta lại, mau ngăn lại.” Hắn lúc này mới bắt đầu luống cuống, lớn tiếng gào thét về phía những người khác. Chỉ là đã không còn kịp nữa. Hỏa long đã tới trước mặt hắn, tuy rằng trước đó bị dòng nước làm cho yếu bớt, nhưng vẫn mang theo độ nóng đáng sợ.
Hắn đột nhiên lui về sau, trực tiếp đứng ở sau lưng bốn thủ vệ, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, bốn người lập tức bị hỏa long cắn nuốt, trực tiếp ngã xuống, ngay cả họ Lữ cũng bị đốt tới, quần áo cũng bắt lửa.
Diêu Tư đi về phía trước, vung tay lên một con hỏa long khác lại xuất hiện, mục tiêu vẫn là đối diện.
“Cô... Cô đừng tới đây!” Lữ tiên sinh vừa kéo quần áo bị bắt lửa xuống, vừa hoảng sợ rống lớn, hoảng loạn lần nữa thao tác trêи quang não, trêи không trung lại lần nữa vang lên tiếng nổ, “Mau! Ngăn cô ta lại, đám tài liệu các ngươi, mau ngăn cô ta lại.”
Huyết tộc ở đây mắt càng thêm đỏ đậm, tất cả lập tức tiến lên, trực tiếp chắn phía trước họ Lữ, làm thành một bức tường thịt chắn.
Diêu Tư một lòng chỉ muốn đập hắn đến mẹ cũng không nhìn ra, nhìn tường thịt trước mặt, đáy lòng tức giận càng tăng, chỉ cảm thấy lửa đốt lên, thiêu đến nội tâm cô đều đau, theo bản năng đem cổ lực lượng xa lạ nổi lên trong cơ thể một lần phóng thích ra, “Tránh ra!”
Nhất thời một luồng uy áp không tên đảo qua toàn bộ căn cứ, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhóm Huyết tộc vừa rồi còn đỏ ngầu hai mắt, vẻ mặt thống khổ chắn ở trước mặt cô, đột nhiên dừng lại, lúc này giống như bị điểm huyệt cứng còng tại chỗ, tất cả đồng loạt quỳ xuống.
“Sao lại thế này? Các ngươi làm gì?” Lữ tiên sinh nhìn một đám người đang quỳ ở phía trước, trực tiếp kéo một người gần nhất lên, “Mau đứng lên ngăn cô ta lại a, mau!” Đáng tiếc những người đó không hề có phản ứng. Sắc mặt của hắn càng ngày càng hoảng loạn, lại kϊƈɦ hoạt tiếng nổ vang kì quái kia, một lần lại một lần, nhưng vô dụng, Huyết tộc quỳ trêи mặt đất ngay cả động đậy một cái cũng không có.
Diêu Tư trực tiếp đem hỏa long trêи không trung biến thành lôi hệ, một đạo thiên lôi ‘ầm’ một tiếng bổ xuống tay phải của tên họ Lữ kia, một tiếng hét thảm vang lên, nhất thời ống tay áo màu trắng sạch sẽ của hắn đã thành một mảnh huyết nhục mơ hồ. (máu thịt lẫn lộn, be bét.)
“Lần này, là vì Lạc Anh!” Diêu Tư đi qua từng bước một. Dị năng trong tay lại không hề đình chỉ, lần nữa biến đổi thành kim châm nhỏ vụn bằng băng, ‘vụt vụt’ đâm tới.
“Lần này, là vì cháu trai lớn!”
Lại đổi thành hệ thổ!
“Lần này, là vì các đồng bào hệ thổ vừa rồi!”
Lại đổi, hệ kim!
“Lần này, là vì đồng bào hệ kim!”
Lại đổi.....
Cô đếm qua từng loại từng loại, cho đến khi đem tất cả các loại dị năng luân phiên thử hết trêи người hắn, lúc này mới đi tới bên cạnh hắn. Cô cố ý khống chế lực đạo, nhưng người đàn ông vốn cao ngạo quý khí đầy mình, lúc này cũng đã bị các loại dị năng lần lượt công kϊƈɦ đến mức chỉ còn một hơi, trừ bỏ khuôn mặt, nơi khác trêи người toàn là miệng vết thương, máu chảy ào ào không cách nào dừng được, thật đáng tiếc.... Hắn không phải Huyết tộc.
Lúc này Diêu Tư mới đạp qua một chân cuối cùng, hướng tới vị trí nào đó không thể miêu tả giữa hai chân hắn, hung hăng đá qua, “Đây, là vì chính ta!”
A.....
Hắn cong người phát ra một tiếng hét thảm, gương mặt thống khổ vặn vẹo lại thành một đoàn.
“Hiện tại ngươi có thể nói! Trước khi bắt được Lạc Anh, Huyết tộc mà các người bắt đang ở đâu?”
“Các ngươi... Vĩnh viễn cũng đừng mong tìm....”
“Bách Nhất!” Không chờ hắn nói xong, Diêu Tư trực tiếp quay đầu nhìn về phía sau.
“Tới!” Bách Nhất cũng không biết khi nào đã quỳ gối trêи mặt đất, nghe được cô kêu, lập tức chống tay đứng thẳng lên, trêи mặt vẫn mang vẻ mờ mịt chưa tỉnh lại từ trận nghiền áp đơn phương này.
“Đọc tâm hắn!” Cô chỉ tên họ Lữ trêи mặt đất.
“A! A? Dị năng của tôi cũng không bằng cô....”
“Đọc!”
“Vâng!” Bách Nhất theo phản xạ có điều kiện khởi động dị năng.
Quả nhiên giây tiếp theo, phụ đề quân thành công online.
【 Lữ Hàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, thành quả chính mình nổ lực nhiều năm như vậy, không ngờ sẽ bị hủy trong tay hai kẻ xâm nhập. Những Huyết tộc hẹp hòi này, hoàn toàn không biết bọn họ đã cản trở một nghiên cứu vĩ đại như thế nào. Hắn không cam lòng, vừa mới bắt được tên Huyết tộc có năng lực đặc thù kia, dù chết hắn cũng sẽ không giao ra. Hắn sớm đã được huấn luyện về phương diện tinh thần lực, tuyệt đối sẽ không bị người khác đọc được ý nghĩ chân thực. Chỉ là hắn không biết, Diêu Tư sử dụng cũng không phải đọc tâm. Mà là thông qua phụ đề quân tìm được Cổ Thư Thành đã sắp không xong, đang bị hắn giấu ở phía bên phải lầu một, nhìn như một căn phòng trong suốt, thực tế là một dạng phòng nghiên cứu khác. Tái bút: Phụ đề quân ủng hộ tiêu diệt tên họ Lữ này. 】
“Hừ, đừng phí sức nữa, các người sẽ không tìm....”
“Hắn ở cái phòng trong suốt kia.” Không chờ Lữ Hàng lải nhải xong, cô trực tiếp chỉ vào một căn phòng trong suốt thoạt nhìn tựa như một nhà kho bên cạnh.
“Cái gì! Ngươi như thế nào sẽ……”
Diêu Tư trực tiếp phóng ra một luồng dị năng hệ phong, nhất thời vang lên một trận ‘rầm rầm’,  bức tường nhìn như pha lê bị đánh vỡ, lộ ra một phòng nghiên cứu có nội thất giống như phòng thu thập mẫu lúc trước. Một người toàn thân đầy máu đang bị treo ở giữa phòng, đúng là cháu trai lớn mà bọn họ đã tìm nửa ngày.
“Thư Thành!” Lạc Anh bất chấp cánh tay còn chưa lành, là người đầu tiên chạy qua, mạnh mẽ sử dụng dị năng, một em gái mạnh mẽ kiên cường lúc này giống như đã hoàn toàn hỏng rồi, nước mắt tuôn như mưa. Run rẩy giơ tay, muốn ôm lấy người trước mặt, rồi lại sợ làm hắn đau, đành phải trước tiên cởi trói cho hắn, kêu từng tiếng, “Thư Thành... Thư Thành...”
Toàn thân Thư Thành đều là máu, có chỗ đã lành, có chỗ vẫn còn chảy máu, da thịt trước ngực có màu sắc hoàn toàn khác có vẻ đặc biệt chói mắt. Lạc Anh gọi hơn nửa ngày, hắn mới chậm rãi mở đôi mắt ra.
“Anh?” Hắn sửng sốt một chút, trêи mặt nhất thời hiện lên một tia hoảng loạn, “Em làm sao lại ở chỗ này! Em...”
“Yên tâm đi, đã không có việc gì.” Bách Nhất lập tức mở miệng giải thích, có chút phức tạp nhìn cô một cái, “Là.... Hội trưởng, đã cứu chúng ta.”
“Hội....” Cổ Thư Thành theo tầm mắt của hắn mà nhìn lại đây, đột nhiên mở to hai mắt, “Điện…… Từ từ! Bây giờ là mấy giờ?” Hắn giống như xác chết vùng dậy bật ngồi lên, “Ngài về nhà ăn cơm xong chưa?”
Lạc Anh: “……”
Bách Nhất: “……”
Diêu Tư: “……” Cậu nha, có thể quên cái này đi hay không! Đây rốt cuộc là có bao nhiêu chuyên nghiệp a!
****************************
^_^||| bó tay....
Hết chương 62.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.