Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy

Chương 71: Mua Hoa




Chương 71 mua hoa
“Mộc lão nhân, lâu rồi không thấy ông liên hệ với ta? Hôm nay thật sự hiếm thấy nha.” Nhận được liên lạc của Mộc Tây, Thẩm Khiêm vui tươi hớn hở nói. 
“Thẩm lão nhân, ông vô sỉ!” Mộc Tây gọn gàng dứt khoát mắng.
Thẩm Khiêm bất đắc dĩ mà cười, nói: “sao ta lại vô sỉ, Mộc lão nhân tính tình càng ngày càng kém, có phải hạng mục nghiên cứu của ông tiến triển không thuận lợi không?”
“Đánh rắm, nghiên cứu của ta thành công tốt đẹp, tên hỗn trướng nhà ngươi rõ ràng biết nó là đồ đệ ta nhìn trúng, ông rõ ràng biết, ta vẫn luôn hối hận không thôi về việc lúc trước cắt đứt liên lạc với nó, ông cư nhiên đào góc tường của ta, cái tên đê tiện hạ lưu vô sỉ hỗn trướng.” Mộc Tây nổi trận lôi đình mắng.
Thẩm Khiêm tâm bình khí hòa nói: “Ông đừng có nói hươu nói vượn! Cái gì mà đào góc tường của ông, nó ngàn dặm xa xôi tới đây tham gia cuộc thi tuyển đệ tử của ta, chẳng lẽ ta lại đem nó cự tuyệt ngoài cửa, một nhân tài mọi thứ đều vừa dạy liền hiểu như vậy, ta sao có thể buông tha.”


“Ông chính là không biết xấu hổ, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, ông hiện tại mới nói cho ta biết.” Mộc Tây cáu kỉnh nói. 
“Này cũng không thể trách ta, trước đây ta cũng không chắc? Bất quá, hiện tại ta có thể xác định, không phải ông vẫn luôn tò mò tài chủ nào lại tài đại khí thô như vậy, thuê đạo sư dạy vỡ lòng đắt đến vậy sao? Quan hệ giữa nó cùng Phương gia ở Thủy Vân Tinh có vẻ không cạn đâu.”
“Phương Vân Kiệt tặng tới đây nguyên liệu cơ giáp giá trị 30 tỷ, muốn ta chiếu cố Lục Vân Sơ nhiều hơn, Phương Vân Kiệt thật là quá khách khí, hắn căn bản không cần khách khí như thế, nếu ta đã nhận Lục Vân Sơ làm quan môn đệ tử, sao có thể không chiếu cố nó nhiều hơn chứ.”
“Đúng rồi, trong số nguyên liệu mà Phương Vân Kiệt gửi đến, có Đa Khôn Thạch mà ông tìm kiếm lâu nay đó, nể tình chúng ta là lão bằng hữu, để ta kêu người mang qua cho ông mấy khối.”


……
Mộc Tây càng nghe càng giận, cuối cùng nổi giận gầm lên, “Thẩm Khiêm, đồ vương bát đản.”
…………
Tần Duệ vừa đi vào cửa, liền nhìn thấy Tần Khả Dao hai mắt đỏ tươi ngồi ở trên sô pha, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
“Khả Dao, làm sao vậy?” Tần Duệ nhẹ giọng hỏi.
Tần Khả Dao đột nhiên đứng lên, nói: “Ca, anh biết mình đang làm gì không? Anh vậy mà đi báo cáo tập đoàn Mặc Vân, anh có biết sau lưng tập đoàn kia có thế lực hắc ám rất mạnh không.”
“Vậy thì sao?”
“Ca, chúng ta cùng Mặc Vân xưa nay không thù không oán, gần đây cũng không có thù hằn gì. Anh cần gì phải đắc tội một thế lực như vậy đâu chứ?” Tần Khả Dao bất mãn nói.
“Mặc Vân hành sự quá bừa bãi, nếu để tập đoàn này tùy ý khuếch trương thế lực, sẽ gây ra phiền toái lớn, sớm một chút quét sạch cái thế lực này thì hơn, bên chính phủ đã nhìn chằm chằm cái tập đoàn này lâu nay, chỉ là chưa thu đủ chứng cứ để nhổ khối u ác tính này mà thôi.” Tần Duệ lãnh đạm nói. 


Tần Khả Dao châm chọc nói: “Ca, anh nói hiên ngang lẫm liệt nhưng kỳ thật còn không phải là vì cái tên Lục Vân Sơ kia ư.”
Tần Duệ híp mắt, không nói gì, Phương Vân Kiệt có thể đã đoán chắc hắn sẽ không phản cung, cũng không thèm giấu giếm hành động mượn dao gϊếŧ người của mình.
Tần Khả Dao thấy Tần Duệ im lặng, lập tức vô cùng tức giận, ca ca quả thực bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ vì một kẻ như Lục Vân Sơ, đáng giá sao?
“Cho dù anh có hao tâm tổn trí vì Lục Vân Sơ, thật đáng tiếc, Lục Vân Sơ cũng sẽ không nhận tình cảm của anh đâu.” Tần Khả Dao lạnh lùng nói.
Tần Duệ liếc nhìn Tần Khả Dao, trên mặt tràn đầy lạnh nhạt, “Không phải việc của ngươi……”
…………
Lục Vân Sơ gọi cho Trần Khoa, “Có kết quả chưa?”
“Người nọ rất nhạy bén, nhưng chấn thương năm đó không dễ dàng phục hồi như cũ, đã lấy được mẫu gien của hắn hoàn toàn trùng khớp với Đường Tuyên.” Trần Khoa nói.
Sau khi thân thế của Đường Tuyên bị bại lộ, chủ mẫu Đường gia suýt chút nữa đem Đường Tuyên xé thành từng mảnh nhỏ, nhưng bị Đường gia gia ngăn cản.
Lý Minh Châu không cam lòng, chẳng những tiêm “Dựng châm” vào Đường Tuyên, mà còn tiêm cho Đường Tuyên dược tề cấm võ, thể chất ban đầu của Đường Tuyên rất tốt, sau khi tiêm dược tề cấm võ, thân thể liền trở nên thập phần suy yếu.
Dược tề khôi phục có thể khắc chế dược tề cấm võ, Phương Vân Kiệt vốn muốn mua dược tề khôi phục cho Đường Tuyên, thế nhưng khi Đường Tuyên nhìn thấy Phương Vân Kiệt giống như thấy kẻ thù sinh tử. Thân thể không tốt, cho nên hắn luôn tìm cơ hội chọc Phương Vân Kiệt một đao, tất nhiên Phương Vân Kiệt cũng đem ý định mua dược tề khôi phục cho Đường Tuyên ném sang một bên.
“Vậy mà đúng là hắn.” Lục Vân Sơ nhịn không được nói. Cậu còn cho rằng tỷ lệ quá mỏng manh nhưng vậy cũng tốt, bằng không cậu sẽ luyến tiếc cái vòng bảo hộ Hoàng kim. 
“Lục thiếu, hình như hắn cảm giác được gì đó, đang có ý định nghỉ việc, nhưng tiền vi phạm hợp đồng quá cao, hắn còn chưa có động thủ.”
Lục Vân Sơ ngây ra một lúc, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, “Theo dõi hắn cho kỹ.”
Lục Vân Sơ thầm nghĩ: Nếu đại ca đến mà người đi mất thì phiền toái lắm.
Lục Vân Sơ không biết hứng thú của lão ca cầm thú nhà mình với Đường Tuyên có thể duy trì bao lâu, nhưng nếu Đường Tuyên cứ thế mà chết, thì có lẽ lão ca của cậu sẽ không thể vượt qua rào cản này suốt phần đời còn lại.
“Em đang theo dõi ai?”
Lục Vân Sơ cắt đứt liên lạc nhìn qua Tần Duệ, trên mặt lộ vẻ không vui nói: “Anh nghe lén ta nói chuyện?”
“Em không đóng cửa.” Tần Duệ có chút chột dạ nói.
“Phương Vân Kiệt sắp tới rồi, ta bảo Trần Khoa chú ý hành trình của anh ấy, để đến lúc đó đi tiếp cơ đầu tiên.” Lục Vân Sơ thu hồi máy truyền tin nói.
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, rầu rĩ nói: “Không phải em mới vừa trở thành đồ đệ Thẩm Khiêm đại sư, đang rất bận rộn sao? Còn muốn đi tiếp cơ?”
“Đương nhiên chuyện gì cũng có nặng nhẹ nhanh chậm, dù bận thế nào ta vẫn muốn đi đón kim chủ nhà mình.” Lục Vân Sơ nghiêm trang nói.
“Thẩm Khiêm đại sư không ngăn cản em?” Tần Duệ chua xót nói.
“Không có! Đại sư còn chủ động cho ta nghỉ, bảo ta đi đón anh ấy.”
Tần Duệ đen mặt, tràn đầy không tin, “Tại sao đại sư lại chủ động cho em nghỉ?”
“Ta cũng không biết a! Có lẽ đại sư có ấn tượng không tồi với Phương Vân Kiệt, cho nên để ta nghỉ.” Lục Vân Sơ nói.
“Đại sư cùng Phương Vân Kiệt không có giao tình gì, sao lại có ấn tượng không tồi với Phương Vân Kiệt được?” Tần Duệ rầu rĩ nói.
Tính tình Thẩm Khiêm rất thất thường, có vẻ như không có ấn tượng tốt gì về hắn, vậy mà đại sư lại có ấn tượng không tồi với tên cặn bã Phương Vân Kiệt đó.
Lục Vân Sơ nhún vai, “Có thể là do Phương Vân Kiệt tặng đại sư nguyên liệu cơ giáp giá 30 tỷ, trong đó có không ít nguyên vật liệu mà đại sư cần, cho nên, đại sư đối với Phương Vân Kiệt nhìn bằng con mắt khác đi.”
Theo như cậu biết thì đại sư thường không thu lễ, tuy nhiên nguyên liệu chế tạo cơ giáp do đại ca đưa tới tương đối đặc thù, những nguyên liệu đó hầu hết đều đến từ tinh cầu xa xôi, không chỉ trân quý mà còn rất khó mua được, trong đó có mấy thứ vừa lúc đại sư đang thiếu, nên liền nhận lấy.
“Tên gia hỏa chỉ biết lấy tiền đè người.” Tần Duệ bất mãn nói.
Lục Vân Sơ vuốt tóc, nói: “Có thể lấy tiền đè người cũng là bản lĩnh, ta thích nhất có người lấy tiền đè ta, đáng tiếc, anh không có tiền.”
Tần Duệ: “……”
…………
Lục Vân Sơ nhìn thấy Trần Nhiên từ toilet đi ra, trong mắt lập tức hiện lên vài phần lượng sắc.
“Trần Nhiên, đến rồi à.” Lục Vân Sơ nở nụ cười xán lạn giơ tay chào hỏi.
“Gặp qua Lục thiếu, lúc trước nhờ cậu dùng vòng bảo hộ Hoàng kim để bảo vệ tính mạng bốn công nhân tái chế nhỏ bé tầm thường chúng tôi, tôi thực sự rất cảm kích.” Trần Nhiên vội nói.
Lục Vân Sơ mỉm cười, vẻ mặt thành kính nói: “Đức Phật nói rằng tất cả chúng sinh đều bình đẳng, không có mạng ai là nhỏ bé tầm thường cả, đúng rồi, nhân tiện anh có thể giúp ta một việc được không?”
Trần Nhiên nhìn Lục Vân Sơ, sâu trong đôi mắt không khỏi toát ra vài phần đề phòng, “Không biết tôi có thể giúp cậu làm cái gì?”
“Thân ái nhà ta sắp đến rồi, ta muốn dành cho anh ấy một điều bất ngờ, anh có thể giúp ta đặt 999 đóa hồng nhạt thiên tinh tử không?” ánh mắt Lục Vân Sơ chớp động, tràn đầy chờ mong nhìn Trần Nhiên hỏi.
Trần Nhiên nhìn Lục Vân Sơ, khó hiểu nói: “Hồng nhạt thiên tinh tử, không phải hoa hồng phấn sao?”
Lục Vân Sơ lắc đầu, nói: “ Thân ái nhà ta thích thiên tinh tử hơn, theo ngôn ngữ của loài hoa thiên tinh tử nghĩa là tình yêu cưỡng chế, càng phù hợp với khẩu vị của anh ấy, hơn nữa anh ấy có nói màu sắc của hồng nhạt thiên tinh tử gần nhất với màu đỏ của trinh nữ, đủ khiến cho anh ấy nhiệt huyết sôi trào.”
Trần Nhiên: “……”
Lục Vân Sơ nhận thấy có vài phần thù hận lóe lên trong mắt Trần Nhiên.
“Em nên tránh xa kẻ biếи ŧɦái như vậy.” Tần Duệ nhịn không được nói với Lục Vân Sơ.
“Biếи ŧɦái, có thể biếи ŧɦái hơn anh sao?” Lục Vân Sơ lạnh lùng liếc Tần Duệ một cái.
Tần Duệ: “……”
Lục Vân Sơ quay đầu, thay đổi biểu tình, tươi cười ấm áp nói: “Trần Nhiên, có thể giúp ta được không?”
“Chuyện đi mua hoa này, không phải Lục thiếu nên tự mình đi thể hiện thành ý sao?” Trần Nhiên khó hiểu nói.
Lục Vân Sơ cười khổ, giang hai tay nói: “Thật ra ta cũng muốn đi, nhưng mà không có thời gian!”
Lục Vân Sơ nhìn Trần Nhiên còn do dự, nâng tay Trần Nhiên lên, chuyển 3 triệu vào tải khoản của Trần Nhiên, “Hảo, nhiều tiền như vậy chắc đủ mua hoa rồi, Trần Nhiên anh giúp đỡ tôi đi.” Lục Vân Sơ chắp tay trước ngực, hướng tới Trần Nhiên cúi đầu.
“Trần Nhiên ngươi đi đi, Lục thiếu là ân nhân cứu mạng chúng ta.” Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mấy nhân viên trong phòng tái chế lập tức bước ra ngoài.
“Đúng vậy! Trần Nhiên, ngươi đi một chuyến đi, cũng không mất nhiều thời gian.”
Trần Nhiên nhìn Lục Vân Sơ vài lần, nói: “Được, ta đi.”
Lục Vân Sơ mỉm cười, bắt lấy tay Trần Nhiên lắc lắc thật mạnh, “Làm phiền rồi.”
Lục Vân Sơ nhìn theo bóng lưng Trần Nhiên rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, nếu lão ca nhận được thiên tinh tử do Đường Tuyên mua, nhất định sẽ cảm động đến rối tinh rối mù đi, nếu không phải có đứa em trai này lo lắng quan tâm thì nguyện vọng này anh ấy cả đời cũng không thể đạt được. 
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Trông em rất cao hứng.”
“Nên vậy, thân ái nhà ta sắp tới, ta theo bản năng liền cao hứng.” Lục Vân Sơ thản nhiên nói.
Tần Duệ: “……”
“Vân Sơ, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi.” Tần Duệ có chút kích động nắm lấy bả vai Lục Vân.
Lục Vân Sơ nhíu mày nhìn Tần Duệ, “Nói rõ ràng, nói cái gì?”
“Em nói ta còn biếи ŧɦái hơn Phương Vân Kiệt, ta biếи ŧɦái chỗ nào?” Tần Duệ nhịn không được nói.
“Phương Vân Kiệt tàn nhẫn, nhưng là tàn nhẫn ở trên giường, còn anh thì sao? Trên giường tàn nhẫn đó là tình thú, còn xuống giường tàn nhẫn, đó là bạc tình phụ nghĩa!” Lục Vân Sơ cười lạnh nói.
Tần Duệ: “……”
Lục Vân Sơ thở ra một hơi, nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.