Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 179: Ô Nghiễn Chi Nhẫn




Đại môn của Minh Dương thánh thành không hề có thủ vệ, chỉ có một cánh cổng cao lớn. Cổng thành cổ kính này cao đến mười mét, hoàn toàn do cổ yển thạch tạo thành, khiến cho người ta có cảm giác nặng nề. (cổ yển thạch là một trong vô số tài liệu kỳ dị ở tu chân giới, không có công hiệu trân quý gì, chỉ là cực kỳ nặng, chủ yếu là phù hợp với phong cách cổ xưa được yêu thích tại tu chân giới)
Trong lúc nhóm người Trương Tinh Phong đang đi qua cổng thành, một đạo ánh sáng màu xanh lục đột nhiên xuyên qua bên cạnh, nhanh chóng tiến vào cổng thành. Lục quang chợt bừng lên, biến mất khỏi tầm mắt. Với nhãn lực của mọi người đương nhiên là nhìn ra được, đây là thân ảnh của một tu chân giả ngự kiếm phi hành.
- Là một tu chân giả đã đạt đến Hợp Thể kỳ. Bên trong thánh thành, chỉ khi đạt đến Hợp Thể kỳ trở lên mới có thể ngự kiếm phi hành. Xem ra tu chân giả này đối với thánh thành không hiểu rõ lắm, có thể là người ở một nơi hẻo lánh nào đó trong tu chân giới, bởi vì bình thường cao thủ chân chính rất khinh thường ngự kiếm!
Trương Tinh Phong mỉm cười bình phẩm.
- Mọi người hãy nhìn người trung niên ở đằng kia!
Trương Tinh Phong vừa nói vừa chỉ về phía một trung niên nhân đang ngự mây phi hành trên không trung.
- Tu vi của trung niên nhân đó đã đạt đến Đại Thành kỳ!
Trọng Hoành lên tiếng, với thực lực của hắn đương nhiên dễ dàng nhìn ra.
Trương Tinh Phong gật đầu, cười cười nói:
- Đúng vậy, trung niên nhân đó đã đạt đến Đại Thành kỳ. Ở thánh thành có một hiện tượng kỳ quặc, đó là ngự kiếm bên trong thánh thành sẽ bị người khác coi thường, bởi vị nó đại biểu cho Hợp Thể kỳ. Đương nhiên điều này không có nghĩa Hợp Thể kỳ là yếu kém. Tại Tu chân giới, Hợp Thể kỳ đã được xem như là cao thủ phổ thông, nhưng tại thánh thành mà nói thì căn bản chẳng là gì cả. Chỉ có ngự mây mới có thể biểu hiện được thực lực, bởi vì ngự mây khó khăn hơn ngự kiếm rất nhiều. Tại địa phương như thánh thành, đạt đến ngự mây có nghĩa là công lực đã đạt đến Độ Kiếp kỳ!
Trương Tinh Phong đột nhiên cười nói:
- Nếu như có ba người bên trong thánh thành, một người đi bộ, một người ngự phi kiếm, một người ngự mây. Các người nói thử xem, người khác sẽ đánh giá ba người này như thế nào?
Trương Tinh Phong nhìn đám người Ngữ Yên lên tiếng hỏi, trên mặt nở một nụ cười thần bí.
Nhạc Nguyệt cười nói:
- Cái này còn phải hỏi sao? Tu chân giả ngự mây là cao thủ chân chính, ngự phi kiếm cũng là kẻ lợi hại, còn đi bộ nhất định là tu chân giả bình thường!
- Bổn trưởng lão cũng tán đồng! Hống hống, nhị ca, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng hỏi, không phải là xem thường trí tuệ của bổn trưởng lão sao?
Tiểu Long ngoác mồm nói, hiển nhiên rất là xem thường.
Trọng Hoành cười lớn nói:
- Các người a...... Ta từ vạn năm trước đã biết, tu chân giả bình thường đều cho rằng ngự phi kiếm chính là tu vi Hợp Thể kỳ, còn ngự mây thì không xác định, nhưng ít nhất cũng là Độ Kiếp kỳ. Còn đi bộ thì......
Trọng Hoành cười cười, không nói nữa.
Nhạc Nguyệt đột nhiên hiểu ra được gì đó, ngượng ngùng cười.
- Nói, mau nói cho bổn trưởng lão biết, nếu không bổn trưởng lão sẽ ăn thịt ngươi!
Tiểu Long há há cái miệng lớn, uy hiếp Trọng Hoành.
Trương Tinh Phong thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải đang đi bộ sao?
Nói xong, liền tiếp tục bước về phía trước.
Đúng vậy, bọn họ đều đang đi bộ, nhưng bọn họ là tu chân giả bình thường hay sao?
Có lẽ chỉ có loại thần thú trời sinh đã tu luyện dễ dàng như Tiểu Long, cùng loại người vô lo vô nghĩ như Nhạc Nguyệt mới có kiểu suy nghĩ này.
Tu chân giới chỉ coi trọng thực lực!
Tại tu chân giới, đâu đâu cũng có giết chóc! Có thể là vì một kiện đỉnh cấp pháp khí, có thể là vì một pháp quyết tu luyện, cũng có thể là vì một kiện nguyên liệu. Thậm chí có thể là vì đối phương và mình một lời không hợp!
Cho nên tâm tính của Tu chân giả cũng rất kỳ quái, có rất nhiều ngụy quân tử, cũng có rất nhiều kẻ thờ ơ. Nhưng cho dù nói thế nào, tại tu chân giới, nếu như muốn sống lâu, sống yên ổn, trừ phi ngươi ở bên trong tông phái hoặc là ở một chỗ lánh đời, còn nếu không thì nhất định phải có thực lực.
Sắc mặt của Trương Tinh Phong chợt biến đổi, bởi vì phía trước chính là trú địa duy nhất của Thiên Tâm Tông năm đó. Đương nhiên bây giờ nó đã không còn thuộc về bọn họ nữa. Trương Tinh Phong nhất thời chìm vào trong quá khứ.
- Vị cô nương này, phía trước không thể đi được nữa, xin mời quay lại!
Một nam tử lãnh khốc nói với Nhạc Nguyệt.
Trương Tinh Phong nghe được, lập tức từ bên trong hồi ức tỉnh lại, chuyển thân nhìn đến. Lúc này tại phía bắc nơi Nhạc Nguyệt đang đứng là một tiên môn mờ ảo trông giống như tiên cảnh. Một nam tử toàn thân mặc chiến giáp đang thở dốc, bên cạnh là Tiểu Long đang trợn mắt càng lúc càng lớn, còn Lang Phong và Trọng Hoành thì đang lôi kéo Tiểu Long, Ngữ Yên thì đang khuyên bảo Nhạc Nguyệt. Hiển nhiên là nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ Tiểu Long sẽ làm chuyện mà người khác thể không tưởng tượng nổi.
- Nhạc Nguyệt, Tiểu Long!
Trương Tinh Phong lớn tiếng gọi.
- Quay lại!
Thanh âm của hắn vô cùng uy nghiêm.
Nghe thấy thanh âm của Trương Tinh Phong, Nhạc Nguyệt và Tiểu Long đều im bặt, chán nản quay trở lại. Trương Tinh Phong chỉ cười cười, đoạn nhìn sang nam tử mặc chiến giáp sắc mặt băng lãnh “hừ” một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi.
- Đi theo ta!
Nhóm người Nhạc Nguyệt không dám nói gì, lập tức đi theo Trương Tinh Phong.
Chênh lệch quá xa! Quá xa! Công lực của bọn họ thực sự rất mạnh. Người quản lý thậm chí đã cảm nhận được, hơn nữa hắn còn đem tiên khí chiến giáp xuất ra ngoài, nhưng vẫn nhất định không chịu để cho bọn họ đi vào! Vì sao?
Chỉ có thực lực mới có thể quyết định, chỉ có địa vị mới đại biểu cho tất cả. Nếu như Trương Tinh Phong công bố thân phận tiên nhân của bọn hắn, thì cho dù là siêu đại tông phái cũng phải cúi đầu mời mọc. Nên biết rằng tiên nhân tại tu chân giới thật sự là quá hiếm hoi!
Nếu như Trương Tinh Phong ở tại tiên giới, những tông phái này tại tiên giới có khi chẳng thèm liếc mắt đến một cái. Tiên giới tứ tông, tam đại Tiên Đế, có ai lại không có thế lực cường đại, một tiên nhân căn bản chẳng là gì cả. Thế nhưng tại tu chân giới thì tiên nhân lại rất được coi trọng, bởi vì tại nơi này tiên nhân có thể phát huy thực lực rất lớn.
Mà nhóm người Trương Tinh Phong hiện tại có đến ba tiên nhân, hơn nữa còn có hai người là Đại La Kim Tiên!
Thực lực!
Vừa rồi người quản lý mặc dù không để bọn họ tiến vào, thế nhưng hắn cũng không dám có điểm nào bất kính, chỉ ôn tồn thuyết phục. Nếu như là loại nhân vật của tông phái thông thường chẳng hạn như Thiên Tâm Tông thì với địa vị của hắn có lẽ đã trực tiếp một cước đá ra ngoài, không cần biết sống chết.
“Là một kiện hạ cấp tiên khí, tên nam tử đó cũng đã cảm nhận được áp lực của Trọng Hoành và Tiểu Long!” Trương Tinh Phong hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, đột nhiên trong lòng giận dữ: “Cấm thành, cấm thành, ha ha ha! Không phải chỉ là chuyên môn áp bức những môn phái nhỏ hay sao? Cấm thành này tại sao chỉ có người của những môn phái lớn mới có thể tiến vào?”
Trương Tinh Phong đột nhiên xoay người, mục quang vừa vặn nhìn thấy một nam tử cao ngạo đang tiến đến, mà những tu chân giả đứng bên cạnh đều nhìn nam tử này với ánh mắt ngưỡng mộ. Trong số những tu chân giả này thậm chí có người đạt đến Hợp Thể kỳ, nhưng vẫn ngưỡng mộ nhìn nam tử kia, cho dù hắn chỉ mới đạt đến Kim Đan kỳ. Tất cả là vì nam tử kia chính là người của Minh Dương Tông, là một đại tông phái.
Trong nháy mắt, Trương Tinh Phong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu như bị áp bức, khiến cho hắn đến hô hấp cũng khó khăn!
Trương Tinh Phong nhìn mục tiêu lần này, mục tiêu đã xuất hiện trong tầm mắt!
Phía trên môn diện dài đến mấy chục mét, có ba chữ lớn tựa như rồng bay phượng múa — “Ô Nghiễn Tông”. Trương Tinh Phong khẽ nheo mắt lại. Mấy chục mét, nhưng phía sau môn diện dài mấy chục mét ấy nguyên bổn chính là thiên Tâm Tông! Hắn vẫn còn nhớ kỹ bộ dạng cuồng hỉ của những trưởng lão trong tông phái khi đứng trước môn diện này. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy nhói đau. Để giành được môn diện này, Thiên Tâm tông đã hao tổn biết bao nhiêu lực lượng, nhưng chỉ đảo mắt một cái đã bị Ô Nghiễn Tông đoạt mất, hơn nữa Thiên Tâm tông còn không dám nói gì. Năm đó, vẻ mặt của Vũ Dương trưởng lão Ô Nghiễn Tông trước mặt hắn, Trương Tinh Phong cả đời cũng không quên nổi!
“Sau này hãy tìm tông phái tốt hơn đi! Ồ, ta tý nữa thì quên, không chừng khi ngươi độ kiếp thì đã hồn phi phách tán rồi! Ha ha ha ha!”
Khuôn mặt đắc ý ấy, Trương Tinh Phong cho dù đầu thai ba lần cũng không thể nào quên được!
Ô Nghiễn Tông năm đó muốn cho địa bàn của mình càng thêm lớn mạnh, cho nên đã chiếm đoạt địa bàn của thế lực khác. Nhưng tại nơi này thế lực nào cũng đều không phải là môn phái bình thường. Đến cuối cùng, chỉ có Thiên Tâm tông của Trương Tinh Phong là yếu nhược nhất, trở thành mục tiêu của Ô Nghiễn Tông.
Tại tu chân giới, những người chân chính muốn tu chân, bọn họ sẽ không tuyển chọn sư môn ở địa phương nào khác, mà sẽ đến ngũ đại thánh thành. Bên trong ngũ đại thánh thành, có thể tiến vào một trong thất đại tông phái là tốt nhất. Nếu như không được thì tìm một tông phái có địa bàn tương đối lớn, sau đó xin gia nhập.
Có địa bàn ở tu chân thánh địa chính là đại biểu cho thực lực của tông môn. Môn diện càng lớn tức là thế lực của tông môn càng lớn! Ô Nghiễn Tông trăm năm nay môn diện vẫn không mất, cũng đại biểu cho việc bọn họ có thực lực.
- Vũ Dương lão quỷ, mau ra đây cho ta!
Thanh âm của Trương Tinh Phong đột nhiên vang lên, trong nháy mắt khiến cho Ô Nghiễn Tông rung chuyển. Cũng không biết có phải hắn đã ngầm giở thủ đoạn, bảng hiệu của “Ô Nghiễn Tông” đột nhiên rơi xuống, vỡ thành hai mảnh!
Trên các con đường bắt đầu trở nên huyên náo, rất nhiều tu chân giả ở xa bắt đầu tụ tập lại. Trên không trung cũng có quang mang lóe lên, vừa nhìn đã biết là có cao thủ ngự mây trong số đó.
Chỉ có mấy người lại dám khiêu chiến một tông phái lớn!Có dũng khí!
Đây là thái độ của hầu hết những người ở nơi này. Bọn họ đều biết, có địa bàn tại tu chân thánh thành cũng đại biểu cho thế lực cường đại, ít nhất cũng là thế lực của một tông phái lớn, cao thủ bên trong đông đến mức khó tưởng tượng được.
Những môn nhân của Ô Nghiễn Tông sắc mặt tái mét, biển hiệu không ngờ lại bị phá vỡ. Bọn họ không tin rằng rơi xuống lại có thể vỡ, nên biết rằng biển hiệu này chính là làm từ tử sam thiết mộc, nguyên liệu trân quý cứng rắn vô cùng. Năm đó Ô Nghiễn Tông rất tự hào vì có thể đặt tấm biển này tại tu chân thánh thành!
Nhưng hiện tại biển hiệu đã bị vỡ, điều này nói lên điều gì!
Điều này nói lên rằng có người cố ý tìm đến, cố ý gây rối! Nhưng đám đệ tử của Ô Nghiễn Tông mặc dù sắc mặt tối sầm cũng không có ai dám vọng động, bởi vì bọn chúng vừa rồi đã bị tiếng hét của Trương Tinh Phong khiến cho thụ thương.
- Kẻ nào dám gọi tên húy của bổn trưởng lão!
Một lão đầu mặc y phục màu đen bước ra, khuôn mặt tối sầm, hiển nhiên là rất giận dữ!
- Các ngươi là ai?
Sắc mặt tái mét của Vũ Dương đột nhiên biến mất, tựa hồ như chưa từng giận dữ.
Trương Tinh Phong bước lên phía trước, cười lớn:
- Vũ Dương, ha ha ha, Vũ Dương...... ngươi không phải đã nguyền rủa ta không qua nổi thiên kiếp hay sao? Đúng thế, ta không qua được, nhưng kiếp này ta lại thành công. Ồ, suýt thì quên không nói với ngươi, ta hiện tại gọi là Trương Tinh Phong, không còn là Toái Vũ, ngươi có thể gọi ta là Tinh Phong chân nhân!
Vũ Dương run bắn cả người:
- Ngươi...... ngươi là Toái Vũ, là thái thượng trưởng lão của Thiên Tâm tông năm đó?
- Đúng vậy, từ cái ngày mà các ngươi đoạt lấy địa bàn của Thiên Tâm Tông ta, tính đến nay có lẽ cũng đã hơn một trăm tám mươi năm rồi. Tu chân không năm tháng a! Chậc chậc, xem nào, xem nào, có vẻ như các ngươi rất thoải mái thì phải? Ha ha ha......
Tiếng cười của Trương Tinh Phong dường như rất cao hứng, phảng phất như cao hứng vì lão bằng hữu có được cuộc sống thoải mải. Nhưng lúc này những môn nhân của Ô Nghiễn Tông lại không cao hứng nổi, bởi vì tiếng cười của Trương Tinh Phong càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang vọng.
Những môn nhân của Ô Nghiễn Tông tất cả đều xuất ra pháp khí chống cự lại. Vũ Dương đứng một bên nhìn Trương Tinh Phong, chân mày bắt đầu nhíu lại.
- Kẻ nào dám đến đây hò hét, hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên từ bên trong trú địa của Ô Nghiễn Tông, hiển nhiên là có cao thủ ở bên trong. Tiếng hừ lạnh này rõ ràng là nhắm vào tiếng cười của Trương Tinh Phong. Quả nhiên sau khi thanh âm vang lên, đám đệ tử của Ô Nghiên tông cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trương Tinh Phong cười lạnh.
- Là kẻ nào trốn ở phía sau, không dám bước ra sao? Ra đây!
Tiếng quát của hắn đã bao hàm vô cực lực bên trong.
“Ra đây!” “Ra đây!” “Ra đây!” “Ra đây!”
Phảng phất như tiếng vọng, thanh âm của Trương Tinh Phong không ngừng vang lên!
“Phốc —— “ Một lão đầu tóc trắng lao ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn Trương Tinh Phong. Hắn là tán tiên đã qua hai lần thiên kiếp, công lực đã tiếp cận Thiên Tiên kỳ, lúc này lại bị một câu nói của Trương Tinh Phong làm cho thổ huyết. Điều này nói lên cái gì?
Lão đầu tóc trắng cũng không dám nghĩ tiếp!
Lúc này Vũ Dương cũng chấn kinh. Hắn hiểu rất rõ thực lực của lão đầu tóc trắng, nhưng ngay cả thực lực đó cũng bị Toái Vũ, không, phải gọi là Trương Tinh Phong làm cho trở nên như vậy. Ô Nghiễn Tông còn có thể đối kháng với hắn sao?
Thiên Tâm tông không thể đắc tội được!
Đây là suy nghĩ của Vũ Dương lúc này. Hiện giờ trong cả Ô Nghiễn Tông, người có công lực cao nhất cũng chỉ là một tán tiên đã độ qua năm lần thiên kiếp, công lực tiếp cận La Thiên Thượng Tiên. Nhưng cho dù là lão tổ tông này cũng không có thực lực chỉ một câu nói đã khiến cho lão đầu tóc trắng thổ huyết. Trọng yếu nhất chính là......
Vũ Dương đưa mắt nhìn những tu chân giả chung quanh, đám tu chân giả này không ngờ lại không hề bị ảnh hưởng bởi Trương Tinh Phong. Điều này nói lên cái gì?
Chẳng lẽ những tu chân giả chung quanh công lực còn cao hơn cả lão đầu tóc trắng? Đương nhiên không phải! Vậy thì nguyên nhân chỉ có một, đó là công kích đã được Trương Tinh Phong khống chế. Khống chế phạm vi công kích đương nhiên rất đơn giản, nhưng khống chế công kích cường đại có thể khiến cho tán tiên bị thương, vậy thì không còn đơn giản nữa!
- Tinh Phong chân nhân, trú địa của Thiên Tâm tông trước kia, Ô Nghiễn Tông bọn ta xin trả lại!
Vũ Dương nhìn Trương Tinh Phong mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.