Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 39: Tôi là độc thoại của người mẫu tiên sinh




Ừm, chào mọi người, tôi là Lý Thiệu Niên, hay là như mọi người đều biết, xưng hô là người mẫu tiên sinh quen thuộc hơn đúng không?
Nghe nói mọi người đều thắc mắc tại sao tôi lại thích tổng giám đốc, nói tới chuyện này thì cảm thấy là chuyện dĩ nhiên rồi.
Khi người đại diện của tôi mang vẻ mặt nịnh nọt hy vọng tôi có thể đi tiếp vị tổng giám đốc của một công ty lớn, thật ra trong lòng cũng đã có mục đích, bất giác nhớ đến tên khù khờ dáng dấp không tệ đã nhìn thấy lúc trước, muốn đi xem phải cậu ta hay không, nên thuận miệng đồng ý.
Tôi không cảm thấy quy tắc ngầm thì có gì không hợp lý, dù sao trrong xã hội này, muốn leo lên, thì phải bỏ ra cái gì đó thôi.
Tôi khi đó, quả thật có dự định muốn dùng quy tắc ngầm, nhưng điều kiện tiên quyết là phải ở trên mới được.
Kết quả khi tôi bước vào, bắt gặp một chàng thanh niên quấn khăn tắm đi ra, công bằng mà nói, tướng tá cũng không tệ lắm, thoạt nhìn là con người nghiêm túc, vóc dáng cũng bình thường thôi, hẳn là con người không hay vận động lắm, vừa nhìn là thấy không có cơ bắp.
Vốn là định quay đầu rời đi ngay, không ngờ cậu ta lại nghiêm túc gọi tôi tới mát xa.
Tôi lại muốn nhìn thử xem bộ dạng vờ vịt nghiêm trang của người này thế nào.
Sự thật hoàn toàn ngược lại với dự đoán của tôi, thanh niên nhu thuận nằm sấp trên giường, hai tay ôm gối, tựa như cậu nhóc đang bảo vệ món đồ chơi của mình vậy, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt cũng dần nhu hoà hẳn đi, bộ dáng trông vậy mà nhìn ngoan hiền hơn nhiều.
“Anh bắt đầu làm nghề này từ khi nào?” Giọng nói của cậu thì vẫn lạnh lùng, tạo ấn tượng một con người lí trí với người khác.
Tôi nở nụ cười, chắc ăn tên này đã xem mình như thợ đấm bóp rồi, vừa buồn cười trong lòng vì trên đời còn có con người ngây thơ như cậu ta vừa trả lời: “Tôi không làm nghề này, tôi là người mẫu.”
“Người mẫu? Vậy sao anh tới nơi này làm được?” Cậu ta lầm bầm: “Nếu vậy thì không thể gọi anh hoài được rồi.”
Giọng nói của cậu mang điệu tiếc nuối, mơ mơ tình tỉnh, còn có giọng mũi nhè nhẹ.
Cậu thật sự không có chút quá phận nào, nhưng tôi thì có, nhân lúc người ta mơ mơ màng màng mà làm sạch sẽ, nhìn ngũ quan đoan chính vì khó chịu mà nhăn lại, tôi lại thấy cậu ấy có hơi đáng yêu.
Nhưng mà chỉ thế thôi, tôi không hề suy nghĩ sẽ dính líu gì với cậu ta, thậm chí còn muốn rời đi sớm.
Không ngờ tới cậu ta lại tới chỗ làm việc của tôi, nghiêm mặt đưa ra tờ séc để trống.
Tôi nhìn vẻ mặt hơi vẻ xoắn xuýt của cậu, ánh mắt không rời theo tấm séc, cảm thấy cực kì thú vị, người này, phản ứng của cậu ta không giống người thường lắm.
Thế là tôi chủ động đưa ra yêu cầu bao nuôi.
Ở gần cậu rồi, tôi càng ngày càng thích cậu hơn.
Thoạt nhìn cậu có vẻ cứng nhắc, làm việc rất chuyên tâm, thế nhưng trong ngày thường lại rất tuỳ ý, thậm chí còn hơi làm biếng, hơn nữa còn rất thích đồ ăn vặt của trẻ con.
Tôi hưởng thụ cảm giác được nắm cậu trong lòng bàn tay, thích cậu ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực mình, ngoan ngoãn nghe lời mình, ngoan ngoãn nhìn mình.
Chỉ có tôi mới có thể một mặt khác biệt của cậu, đây là chuyện cực kì thích thú.
Lúc đầu tôi thích cậu cũng giống như đang nuông chiều mà thôi, dần dần, tôi mới phát hiện không có cách nào khống chế bản thân dược nữa.
Tôi thích cùng cậu xem phim, thích nhìn bộ dáng vừa xem ti vi vừa ăn vặt với đôi mắt sáng bừng, tôi cũng thích cùng cậu ăn cơm, thích nhìn cậu từ từ ngốn đến phình miệng, tôi càng thích cùng cậu ở trên giường, thích nhìn cậu cởi giáp quăng mũ cầu xin tha thứ.
Nhưng mà phần lớn thì cậu ngốc lắm, nhưng lại cực kì tin tưởng tôi.
Tôi muốn từ từ khiến cậu ý thức được tầm quan trọng của mình, cũng muốn chăm sóc cậu toàn vẹn, không cho cậu chú ý tới ai khác, cũng đừng mong đi tới mấy nơi khách sạn quán bar không đứng đắn.
Tôi muốn cậu thật ngoan ngoãn, chỉ muốn tôi.
Chuyện này rất khó, gánh nặng đường xa, nhưng mà không sao, thời gian của tôi còn rất nhiều.
[ Toàn văn hoàn ]
———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.