Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ

Chương 66:




Edit + Beta: Nhiên Nhi
Lúc trở về, dọc đường tâm trạng của Lạc Ấn rất kỳ lạ. Hoàng Điểm Điểm còn chưa có thổ lộ, đã mang anh đi gặp phụ huynh. Lạc Ấn một bên băn khoăn việc nên giải quyết vấn đề tộc trưởng đưa ra như thế nào, một bên nhịn không được lại muốn nhìn Hoàng Điểm Điểm. Việc vật nhỏ làm quả thực là cực kỳ vượt quá dự liệu của anh, nhưng Lạc Ấn cũng không phải không sung sướng đâu. Từ lúc đầu khi Hoàng Điểm Điểm nắm tay anh không buông, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ đứng ra, ánh mắt lại không chịu nhìn thẳng Lạc Ấn chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, Lạc Ấn đọc được ý tứ ngượng ngùng trong sự bình tĩnh của cậu, tâm trạng không khỏi tốt hơn mấy phần. Ngay cả chuyện không sinh con bây giờ cũng không thể khiến anh đả kích được.
“Điểm Điểm.”
“Dạ…?”
“Em có thích anh không?”
Nghe vậy, Hoàng Điểm Điểm kề cà không nói tiếng, vẫn dùng mười phần khí lực kéo tay Lạc Ấn đi hướng về nhà. Lạc Ấn thấy bước chân của người này nhanh hơn anh nửa bước, tai dần dần đỏ bừng, đã đỏ đến tận cổ. Lạc Ấn cực kỳ vui vẻ, còn gọi cậu thêm một tiếng, “Điểm Điểm.” Lần này Hoàng Điểm Điểm nghe ra sự ranh mãnh trong lời anh, quyết dịnh không để ý đến anh nữa, Lạc Ấn biết rõ còn cố hỏi, “Em thích anh à?”
Gấu trúc tinh nhỏ cậu biến thành một con tôm hùm tinh chín mọng, mạnh miệng có chút tức giận nhìn anh, “Về nhà, về nhà.” Lạc Ấn dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của cậu, Hoàng Điểm Điểm quýnh lên, một chút khí lực cũng không dùng nổi, có chút u oán liếc nhìn Lạc Ấn, Lạc Ấn cười ra tiếng, dùng tay chính mình nắm ngược lại tay cậu vào lòng bàn tay.
Vừa đóng cửa lại Lạc Ấn đã ép gấu trúc đỏ nhỏ của anh đến bên tường, Hoàng Điểm Điểm không có sức thuyết phục trừng mắt nhìn anh, đánh bạo dùng hết chút khí khái anh hùng cuối cùng của bản thân, chủ động chụt Lạc Ấn một cái, đại khái là muốn tìm bù đắp một chút. Nụ cười của Lạc Ấn đã sớm không giấu được nữa, vui mừng đã đến cực hạn chỉ khiến cho phần tình cảm này càng thêm mềm mại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Điểm Điểm lên vuốt ve, nhìn bộ dạng thở hổn hển của cậu, trìu mến nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, nói như thì thầm với cậu, “Thật ngoan.”
Hoàng Điểm Điểm ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó hừ mũi một tiếng.
Lạc Ấn cười rộ lên, “Đừng sợ, anh không cười em, chỉ là anh cảm thấy rất là vui. Em sờ trái tim của anh sẽ thấy, em thích anh, anh thật rất vui.”
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.