Tinh Hỏa

Chương 94: Trảm Cửu Đầu






Cửu Đầu Trùng đang say sưa hưởng thụ mỹ vị từ cốt nhục tu sĩ nhân loại, bị gã tu sĩ kiến hôi kia hò hét dọa dẫm lao đến tấn công mình thì nổi điên.
Tám cái đầu còn lại đồng loạt há hoác tựa chậu máu, phô ra những cặp răng nanh sắc nhọn như lợi kiếm, một đầu phun dịch độc, đầu khác thì thổi hỏa diễm, cái thì xì khói, có đầu còn nhả ra một đoàn viên cầu tựa như những quả trứng bắn thẳng về phía Đàm.
Đàm Phi sử dụng bộ pháp Dạ Mị tránh né tất cả những đòn tấn công, tuy có hơi chật vật nhưng vẫn đảm bảo được sự an toàn trước vòng vây công kích của tám cái đầu trùng.
Khói độc lan tỏa một vùng, Đàm Phi ở gần nhất đương nhiên không tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Diệp Tam Họa Bì trước ngực nháy sáng, chuyển vận mộc linh khí khắp kinh mạch kháng độc.
Đàm vội hét lớn:
- Công kích từ xa, tránh hít phải Hủ Cốt Độc…
Thảo mộc dưới nền hang bị ngấm độc tố bỗng chốc héo rũ rồi mục nát biến thành đất.
Đây là Hủ Cốt Độc, tu sĩ dính phải sẽ bị độc tố phá hủy kinh mạch, ăn mòn xương cốt, kể cả phục dụng giải dược bảo toàn mạng sống nhưng sẽ không còn cơ hội tiến giai, thậm chí cảnh giới còn bị tụt xuống, sống chẳng còn ý nghĩa gì.
Khánh Tiên và Ngọc Diệp đương nhiên ý thức được sự nguy hiểm của Độc Hủ Cốt, cả hai vội vàng tránh ra xa, điều động pháp khí Tuyết Ảnh Đao và Tú Long Kiếm công kích từ xa.
Ở trong vùng nguy hiểm, Đàm Phi chạy đông, chuyển tây, Dạ Mị luôn ở cảnh giới cao nhất để tránh né đến sáu bảy mũi công kích từ Cửu Đầu.
Triệt Yêu Cảnh huyền phù trên cao, chiếu những tia sáng dịu nhẹ lên những chiếc đầu lâu đang sử dụng yêu pháp, lúc được lúc không, chẳng có hiệu quả ổn định do yêu pháp quá mạnh.
Đàm Phi buộc phải thu hồi kính triệt yêu, sử dụng Tàn Đao và Ngọc Ấn để công kích, cứ nhằm đỉnh đầu và hốc mắt yêu thú đánh tới.
Ở phía xa, Lý Khánh Tiên đã tăng cường thêm một pháp khí công kích nữa, đó là một chuôi tiểu đao nhỏ, cứ nhằm vào những đôi mắt đỏ chém xuống.
Ngọc Diệp cũng không kém cạnh, một khối Kim Chuyên hình kim tự tháp có sức công phá mạnh mẽ bay vô định quanh đầu yêu, rình rập chút sơ hở là đập xuống.
Hai kẻ phá rối công kích từ xa, tuy không gây quá nhiều áp lực cho Cửu Đầu Trùng nhưng cũng khiến nó gặp chút phiền phức.
Tốc độ di chuyển của Đàm là rất nhanh, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, Đao và Ấn thi thoảng cũng gây sát thương đáng kể cho Cửu Đầu.
Mà quả thật yêu này có lực phòng ngự cũng thuộc vào loại trâu bò đến dọa người.
Thụ Thiên Ấn bổ trúng đỉnh đầu nó nhưng cũng chỉ làm nó choáng váng trong vài nhịp thở, nhưng có hề gì, tám chiếc đầu còn lại vẫn dư sức chiến đấu.

Khánh Tiên ở phía xa có vẻ sốt ruột:
- Sư đệ còn giấu giếm bản lĩnh làm gì, tốc chiến tốc thắng tránh đêm dài lắm mộng.
Đàm Phi chiến yêu, liệp yêu đã nhiều, gã hiểu Cửu Đầu còn chưa có đánh hết sức.
Từ đầu đến giờ nó chỉ cuộn tròn một chỗ, sử dụng chín cái đầu mà ứng chiến, vậy nên gã cũng chưa có dại mà bung lụa, cần phải nghe ngóng thêm động tĩnh, hơn nữa là phân phối pháp lực triền đấu cho hợp lý.
Gã hô lớn về phía hai người:
- Sử dụng sát chiêu bức nó nổi điên…
Khánh Tiên chỉ chờ có vậy, miệng hắn lẩm nhẩm chú ngữ, tả thủ kết Thí Vô Úy Ấn, hữu thủ kết Xúc Địa Ấn, song nhãn chuyển sang màu trắng tinh như tuyết, không còn thấy đôi đồng tử đâu nữa, miệng gã hét lớn:
- Lên…
Đây là thuật pháp ‘Tuyết Mãn Tàn Phong’, sát chiêu áp đáy hòm của họ Lý.
Tuyết Ảnh Đao bay chếch lên không trung, biến lớn tỏa ra khí lạnh kinh người, lác đác đã có vài bông tuyết trắng rơi xuống mái tóc đen tuyền của Đàm.
Khánh Tiên bắt ấn chém loạn xạ vào hư không:
- Trảm…
Tuyết Ảnh Đao xoay tít chém lia lịa, phóng thích vô vàn lưỡi đao phong thô to về phía Cửu Đầu Trùng.
Đàm Phi phải né qua một bên ngoài tầm ảnh hưởng của thế đao hung hãn này.
Ngọc Diệp cũng biến Kim Chuyên thành một khối tứ giác cực lớn, kim quang tán phát muôn trượng đập xuống đầu Yêu Thú.
Cửu Đầu Trùng dính đòn đau, một chiếc đầu lâu bị Kim Chuyên và Ngọc Ấn đập cho ngoẹo hẳn sang một bên, thân thể to lớn lít nhít đầy vết thương tóe máu.
Nó gầm lên như trâu rống, thân xà bắt đầu căng ra, ngoằn ngoèo bắn vọt về phía Đàm ở gần nhất.
Đàm Phi chỉ chờ có vậy, trên tay gã nhiều ra một cây Hoa Thiên Họa Kích vàng chóe, miệng tụng niệm chú ngữ rồi cắm thẳng mũi kích xuống đất.
Mặt đất rung chuyển ‘ầm ầm’, bảy cái thạch trụ cùng trồi lên, các đỉnh trụ phát sáng liên kết với nhau tạo thành quang võng, hãm Cửu Đầu Trùng vào Thất Tinh Diệt Yêu Trận.
Thân ảnh Đàm Phi mờ dần đi, tay gã cầm Liệt Không Đao thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian trận pháp.
Cửu Đầu Trùng đang điên tiết, tám cái đầu lâu vặn vẹo bắn ra các kiểu công kích về phía Đàm Phi.

Nhưng nó đâu biết được, càng thi triển yêu pháp nhiều, yêu lực lại càng tụt giảm nhanh chóng.
Đây chính là sự tinh túy của Thất Tinh Diệt Yêu Trận.
Đàm Phi tốn công sức chín trâu hai hổ, xông pha vào chốn nguy hiểm cũng là để bày ra trận pháp này.
Dạ Mị di chuyển trong chính không gian trận pháp do Đàm tạo ra, thật như giao long quy hải, mãnh hổ hồi lâm, mọi công kích của Cửu Đầu Trùng đều không thể phạm vào một cọng lông chân của gã.
Thân ảnh Đàm Phi thoáng xuất hiện sau một trụ đá, Đao Liệt Không rực ánh hỏa hồng bất thình lình trảm rụng một chiếc đầu lâu Yêu Thú, máu tươi phun ra có vòi.
Cửu Đầu cại càng trở nên điên loạn, thân rắn to lớn quằn quại quẫy đảo đập nát đi một cây thạch trụ, thế nhưng một cây thạch trụ khác lại mọc lên thay thế.
Yêu thú vẫn chỉ là yêu thú, đâu có trí khôn như nhân loại để mà tự thân phá trận.
Lý Khánh Tiên và Đinh Ngọc Diệp đã đình chỉ công kích sau khi trận pháp được kích phát.
Hai người đều phục dụng đan dược để hồi pháp lực, đứng ngoài quan khán Đàm Phi ‘hành quyết’ Cửu Đầu Trùng bên trong trận.
Sau một đoạn thời gian, bốn cái đầu lâu nữa đã rụng xuống.
Cửu Đầu Trùng giờ phải gọi là Tứ Đầu.
Tuy nhiên, một đầu còn đang ngoẹo sang bên do Kim Chuyên và Thụ Thiên Ấn gây sát thương, không có khả năng chiến đấu.
Chỉ còn ba đầu là đủ khả năng nghênh chiến, nhưng ba cái đầu trùng cuối cùng này lại là lợi hại nhất.
Tàn Đao sắc bén là vậy cũng chỉ cắt được những vết cắt sâu chưa đầy một tấc.
Hỏa diễm, lôi cầu và và độc dịch bắn ra liên miên, mặc dù yêu lực của Cửu Đầu Trùng đã ở vào thế đại giảm.
Đàm Phi bắt đầu giở sát chiêu, xương cánh tay nổ ‘lốp bốp’ ròn vang, gã bắt đầu biến thân sang trạng thái yêu nhân.
Trên trán nhú ra cặp sừng lân cong vút dọa người, hai mép mọc một đôi Long Tu uốn lượn như sóng biển rất dữ tợn.

Song thủ chen chúc lân phiến đỏ thắm, lại được Ngọc Hân Linh Hỏa gia trì bạo phát hỏa quang trực tiếp giáng một quyền đập nát một đầu thú, lân trảo còn lại vươn tới đâm xuyên yết hầu chiếc đầu thứ hai.
Đầu thú cuối cùng cũng là cái đầu lợi hại nhất, mạnh mẽ nhất, nó gầm rống điên loạn, khạc ra một cột sáng thô to đập thẳng vào mặt Đàm.
Gã cũng há miệng lởm chởm răng nanh bắn ra hỏa cầu vằn vện lôi điện, Ngọc Hân Linh Hỏa không phải là thứ sinh vật cấp hai có thể chống đỡ, khối hỏa cầu nóng hực trùm lên cái đầu cuối cùng, thiêu rụi nó thành tro bụi.
Cả khối thân thể khổng lồ của Cửu Đầu Trùng đổ rầm xuống, vặn vẹo co giật một đoạn thời gian, chiếc đuôi vẫn ve vẩy phát ra những tiếng đinh đương thanh thúy.
Mùi máu, mùi thịt cháy tanh tao khét lẹt vẫn còn vương vất quanh chiến địa.
Đàm Phi tán đi trạng thái yêu nhân, Thất Thinh Diệt Yêu cũng bị thu hồi, Hoa Thiên Họa Kích cùng với bảy cây đoản kích nhao nhao bay vào không gian giới chỉ.
Gã lật tay lấy ra hai khỏa Phục Nguyên Đan bỏ tọt vào miệng nhai ngấu nghiến, cần phải phục hồi thể lực ngay lập tức, đề phòng bất trắc xảy ra.
Quả thực Cửu Đầu Trùng quá mạnh, quá hung hãn.
Nếu không có Thất Tinh Diệt Yêu Trận rút đi yêu lực của nó, không biết đến chừng nào gã mới có thể diệt sát được.
Lại là trận pháp diệt yêu học lỏm được của Sùng Á Bằng, nó phát huy hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Nếu không có trận pháp này, có lẽ gã đã phải sử dụng đến hậu thủ cuối cùng, Thông Thiên Quyển.
Yêu Đan ngay lập tức được Đàm thu hồi rồi cẩn thận phong ấn, gã lại moi trong bụng Cửu Đầu Trùng ra hai túi nang độc, ném về phía hai người Khánh Tiên, Ngọc Diệp:
- Hủ Cốt Độc rất trân quý, nhị vị giữ lấy phòng sau này có việc dùng đến, hoặc bán đi cũng thu được một khoản kha khá.
Cả họ Lý và họ Đinh đều thu lại khối nang độc, nhưng cả hai đều phóng ánh mắt nhìn Đàm Phi như kẻ mất hồn.
Quả thật họ không dám tin vào những điều vừa diễn ra, liệu kẻ đứng trước mặt họ có phải là tu sĩ Thượng Linh Sư không? Có phải là nhân loại không? Và hơn thế nữa, đối với Khánh Tiên mà nói, đây đâu phải gã bằng hữu lâu năm mà hắn hằng quen biết.
Đàm Phi trông bộ dạng cặp trai tài gái sắc thì cười phá lên:
- Hắc hắc… nhị vị chưa thấy Yêu Thuật bao giờ?
Câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu không chắc chắn.
Đàm cười như không phải cười:
- Vậy sau này nên du lịch Cô Thiên Đại Lục một lần để mở rộng tầm mắt.
Nơi đó chính là thiên đường của Vu Sĩ, yêu thuật và vu thuật triệu hoán, cường giả nhan nhản nhiều như mây.
Ngọc Diệp trợn mắt:
- Vậy thứ quái quỷ ngươi vừa biến ra được gọi là yêu thuật hay vu thuật?
- Yêu Thuật… - Đàm gật đầu xác nhận.

Khánh Tiên đi đến bên gã, vỗ vỗ vai nói lên những cảm nghĩ xuất phát từ nội tâm:
- Tiểu sư đệ… ngươi vẫn luôn là mục tiêu để ta phấn đấu đeo đuổi, những mong một ngày có thể luận bàn ngang tay với ngươi.
Vi huynh sai rồi, sai rồi… Đời này kiếp này đệ vĩnh viễn là một cái siêu cường mà ta không thể với tới… ài…
Đàm Phi trở nên nghiêm túc:
- Không gì là không thể, tất cả đều phụ thuộc bản thân, vào ý chí kiên định… tiểu đệ biết sư huynh có đủ khả năng!
Khánh tiên cười lắc đầu, hắn chỉ coi đây là một lời động viên.
Đàm Phi đã thu vào Yêu Đan quý giá, gã cũng không có tỏ ra tham lam mà độc chiếm chiến lợi phẩm:
- Yêu Đan ta đã thu về, những thứ còn lại của Cửu Đầu nhị vị cứ tùy tiện.
Ngọc Diệp đã quen với sự hào phóng của gã Tử Huyền Môn, nàng không có khách khí mà tiến đến giải phẫu Cửu Đầu Trùng, thu về những bộ phận giá trị.
Đàm Phi lại quan tâm đến hai đống phế liệu từ hai đầu khôi lỗi nằm trên mặt đất.
Với kẻ khác quả đúng là hàng đồng nát, nhưng với gã lại có một giá trị khảo cứu rất lớn.
Thu thập xong đống khôi lỗi phế liệu, Đàm lăng không lên bệ đá nơi Cửu Đầu tọa trấn, cùng Lý Khánh Tiên xem xét khối Ngũ Quang Thạch đang tán phát bảo quang sáng chói.
Ngọc Diệp đi đến bên hai người bọn họ, xòe bàn tay búp măng trắng nõn ra, trong lòng bàn tay nàng là ba chiếc nhẫn trữ vật:
- Đây hẳn là giới chỉ của những tu sĩ bị Cửu Đầu Trùng cắn nuốt, chư vị tùy ý lựa chọn.
Khánh Tiên đánh ánh mắt cho Đàm ngụ ý nhường nhịn.
Đàm không khách khí thu về chiếc nhẫn vuông vức chạm khắc những hoa văn hình bánh răng, đây đương nhiên là tài sản của Phàm Nhân Tông môn hạ rồi.
Ngọc Diệp chờ cho Khánh Tiên lựa chọn một trong hai giới chỉ còn lại, xong nàng lên tiếng:
- Khối Ngũ Quang Thạch này rất lớn, đủ cho cả ba chúng ta.
Đàm đạo hữu dùng thần lực đồ sát yêu, vậy quyền phân phát đương nhiên thuộc về người, hắc hắc…
Đàm Phi trả lời ráo hoảnh:
- Chia ba phần đều nhau.
Ngũ Quang Thạch mặc dù quý giá, nhưng gã tự nhận biết một điều, lòng tham thường hủy đi những mối quan hệ tưởng chừng như vô cùng bền vững, lại là thước đo đánh giá nhân phẩm một con người.
Có thể gã đánh chết rất nhiều tu sĩ để đoạt bảo, nhưng khi dính vào chia chác, vẫn nên giữ cho mình chút nhân phẩm.
Khánh Tiên bác lại:
- Không được! Sư đệ công lao rất lớn, cứ nhận lấy một nửa, nửa còn lại phần ta và Đinh đạo hữu là quá mỹ mãn rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.