Tinh Hỏa

Chương 208: Phi Ngu Tắc Ngu





Trong lúc Điêu Thiền còn đang bối rối bồi tiếp Dung Hà nãi nãi, Nguyên Hoàng liền cáo từ Đàm Phi để chạy đến tọa trấn tại khu vực của Thiên Bích Đảo.
Đàm Phi kiếm tạm một khoảng trống trải ngồi đả tọa dưỡng thần, cũng có thể là cảm ứng và đánh giá những tu sĩ có mặt chung quanh đây.
Tiểu Vô Diện Vô Nhân đại pháp đã được gã thi triển, lực lượng pháp lực phát ra chỉ tương đương Đại Linh Sư mới tiến cấp, dẫu ko có bị tán loạn nhưng cũng yếu kém vô cùng.
Ở bên kia, Dung Hà nãi nãi vừa cợt nhả dăm ba câu chuyện với Điêu Thiền, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua bên này, chiếu thẳng vào Đàm như thể muốn trấn áp gã.
Ba nữ đệ tử của Dung Hà cũng vậy, miệng thì tiếp chuyện Điêu Thiền, nhưng thường ném cho Đàm những ánh mắt băng lãnh.
Nhân thủ tập trung về khu vực này có đến hơn ba chục rồi, hầu như kẻ nào cũng bị ánh mắt của Dung Hà nãi nãi làm cho luống cuống chân tay, giao động tinh thần.
Luật lệ cấm không cho Tiểu Thiên Sư tham gia đại hội, nhưng chẳng thể ngăn mấy cái lão quái vật này làm ra một vài thủ đoạn nho nhỏ.
Điêu Thiền trao đổi vài lời qua lại với chủ tịch Dung Hà xong, lại là khách khách khí khí với mấy vị tỷ muội Bảo Xuân Phường, rồi hối hả quay về bên cạnh Đàm Phi chờ đợi.
Dường như tâm lý nàng ta khá giao động, cũng có thể thời thơ ấu cơ cực tại Bảo Xuân đã khiến tâm hồn nàng phải chịu nhiều tổn thương, dẫn đến sâu thẳm tiềm thức có vài phần kiêng kỵ đối với tổ chức này.
Đàm Phi lạnh lùng, bình thản hướng đến ba nữ nhân Bảo Xuân, miệng mấp máy truyền âm:
“Những lời miệt thị của đám nữ nhân đó với Điêu trưởng lão chẳng đáng một xu, nên nhớ giờ đạo hữu đã là một cái thượng tầng nhân vật Thiên Bích, đi lên bằng chính thực lực của mình, chẳng phải lụy một ai cả!”
Điêu Thiền biết những lời nói kia dùng để trấn an nàng, xóa đi những mặc cảm đã ăn sâu vào tiềm thức.
Cũng có thể vị đại trưởng lão này đã đặt lòng tin vào nàng, nên mới làm ra biểu hiện như vậy, âu cũng là một sự khích lệ tinh thần rất kịp thời.
Nhân thủ từ các nơi chạy đến Đồng Chum đảo mỗi lúc một đông, từ trong Cù Lao Chàm, từ những đảo vùng hải ngoại cũng có.

Đàm chợt mỉm cười ý vị, vẫn là căn bệnh trầm kha của tu tiên giả, vì náo nhiệt mà đến, và đương nhiên thú vui tao nhã ‘Đổ Cược’ mới là phần quan trọng nhất.
Ba tên Tiểu Thiên Sư đại diện cho ba cái thế lực lớn cùng xuất hiện trên một trụ đá lớn nhô cao nhất trên đảo, cùng với đó là ba cái linh chu vận tải cỡ lớn neo đậu cạnh trụ đá, mỗi cái đều là trương cờ hiệu Mẫu Đơn, Hải Sa và Bạch Long, Đàm Phi có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức của Hồ Thanh Hà lẫn lộn trong đám hội viên Mẫu Đơn Hội.
Dung Hà nãi nãi thì thầm truyền âm cho ba nữ đệ tử vài câu rồi rời đi, trở lại tụ họp với đám thiên sư đồng cấp.
Những lão quái thiên sư của các bang hội tương đương Bảo Xuân Phường cũng lục tục tề tụ tại trung tâm đại thạch trụ.
Liền sau đó, một nữ nhân vận y phục Mẫu Đơn Hội ngự pháp bảo bay đến, đánh giá qua nhân sự một lượt, xong lấy ra một cuộn bìa da đọc đi đọc lại vài lần, rồi cất giọng trong trẻo dõng dạc:
- Thể thức đại hội năm nay có chút thay đổi, hẳn là chư vị đã nắm rõ, thiếp thân chẳng cần dài dòng.
Năm nay, cuộc đất do Bảo Xuân Các chưởng quản tiếp nhận 31 cái chiến thư, vậy lượt tỉ thí đầu tiên sẽ chia làm 15 cặp trực tiếp đối chiến, một người lẻ ra được đặc cách vào vòng sau.
Mời 31 vị đại diện lên đây bốc thăm chia cặp.
Nói rồi nữ nhân lật tay, trước mặt nàng bỗng nhiều ra một cái viên bát bằng gỗ trông như quả bí ngô bị cắt đi phần đầu.
Đám tu sĩ đại diện cho những tổ chức thiết hạ chiến thư liền lục tục đi lên thò tay vào bên trong viên bát, khua khoắng vài cái rồi lấy ra một viên cầu bằng đá đen trơn nhẵn, xong giơ lên bóp nát thành bột phấn, bột phấn lấp lánh tinh quang rồi kết thành một cái ký tự hình con số.
Đàm Phi không có tham gia náo nhiệt, gã vẫn ngồi đó đả tọa trầm mặc, Điêu Thiền bước lên thực hiện thay gã phần công việc này.
Sau khi Điêu trưởng lão bóp nát thạch cầu, đám bột phấn kết thành con số 31.
Nàng liền trở lại vị trí, để lại phía sau là ánh mắt thảng thốt của nữ nhân Mẫu Đơn Hội.
- Như vậy là phần bốc thăm đã xong, xin chúc mừng đại diện của Thiên Bích Đảo, Huyền Tử trưởng lão.

Số 31 luôn là con số may mắn, hắc… Thiên Bích Đảo được đặc cách vào thẳng vòng hai.
- Nữ nhân Mẫu Đơn cất giọng mang vài phâng trào phúng.
Dừng lời để cho đám tu sĩ xì xầm bàn tán, lại là những ánh mắt đố kỵ hướng về cặp nam nữ của Thiên Bích.
Nữ nhân Mẫu Đơn Hội lại tiếp tục cất lên chất giọng trong veo truyền cảm:
- Trận đấu thứ nhất, mời hai vị đạo hữu đại diện Cương Thi Tông và Hàn Phong Cốc thượng đài.
Thiếp thân xin nhắc lại luật thi đấu một lần nữa, tránh khiếu kiện khiếu nại lằng nhằng; Mỗi trận đấu chỉ kéo dài hai khắc thời gian, không hạn chế thủ đoạn, có thể diệt sát đối phương nếu đủ khả năng.
Tài sản của kẻ vẫn lạc sẽ hoàn trả lại tổ chức chủ quản, tránh tình trạng gây thù chuốc oán không đáng có.
Nếu không đánh lại đối phương có thể nhận thua, một khi lời đã thốt ra, lập tức mất quyền lợi tài phán với cuộc đất, kẻ nào cố tình diệt sát đối phương khi đã có tín hiệu đầu hàng, đương nhiên sẽ bị ban tổ chức thi hành án tử.
Nếu như hết thời gian thi đấu mà chưa phân thắng bại, kẻ nào hú hét nhiều hơn bị xử thua, y phục rách nát hơn..
thua, bị đối phương tước đoạt bất cứ đồ vật gì trên thân thể… thua, chạy ra khỏi phạm vi lôi đài… thua…
Dừng lời cho đám tu sĩ tiêu hóa hết lượng thông tin, nữ nhân lại tiếp tục:
- Đối chiến cấp Đại Linh Sư, đao thương không có mắt, chư vị quan khán tự tìm cách bảo mệnh, rủi gặp tai bay vạ gió tự chịu… Cương Thi Tông cửa tả, Hàn Phong Cốc cửa hữu, mời chư vị đạo hữu đặt cửa đi thôi…
Một đám tu sĩ vội vàng chạy đến to nhỏ cùng nữ nhân Mẫu Đơn, cho đến khi những con bạc đã xuống cửa đầy đủ, nữ nhân nọ liền lấy ra một chuông đồng nhỏ, rung lên vài tiếng “đinh đương” thanh thúy:
Mời hai vị số một và số hai thượng đài…!
Tay nàng liền vung lên, một vòng tròn ánh sáng rộng chừng ba mẫu nhấp nhá sáng lên dưới đại địa, đây chính là phạm vi của lôi đài.
Lại là tế ra một cái pháp khí Thời Gian Sa Lậu(1) cầm trên tay, từng hạt kim sa nhỏ li ti lấp lánh rơi bên trong đó, kim sa rơi từ trên xuống cho đến lúc hết, đồng nghĩa kết thúc hai khắc thời gian.
Đám tu sĩ không có phận sự liền tung ra đủ dạng pháp khí phi hành mà bay lên trên không trung, cùng đổ dồn ánh mắt vào vòng tròn sáng.
Điêu Thiền lấy ra một đóa Băng Liên Hoa, biến lớn rồi cùng Đàm bay lên không trung quan khán trận tỷ thí sắp diễn ra.
Đồng Chum đảo bắt đầu rung lên nhè nhẹ, những tiếng nổ lớn ầm ì, những cột sáng nhá lên đâu đó cách nơi này chỉ vài dặm.
Vậy là phần chính của Đoạt Địa đại hội đã bắt đầu, cả một vùng diện tích rộng lớn của đảo đá kỳ dị này đâu đâu cũng là chiến địa, tu tiên thật khắc nghiệt, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là chém giết và mưu lợi.
Đàm Phi ngồi đả tọa trên đóa băng liên, thầm niệm cảm ứng dần như toàn bộ Đồng Chum đảo; Thanh Hà đang phụ trách ở một chiến địa rất xa nơi này, lại là lượng tu sĩ đông đảo gấp đôi ở đây.
Ba tên Tiếp Dẫn Sứ thuộc Loạn Hải Đàn trà trộn rải rác trong đám tu sĩ trên đảo…
Nhưng địa điểm thiết hạ lôi đài của Thiên Bích Đảo do Nguyên Hoàng tọa trấn là có một cái bất ngờ khá thú vị, gã chỉ khẽ nhếch môi cười giảo hoạt, lặng lẽ cảm nhận mọi diễn biến đang diễn ra.
Lần này tham dự đại hội, tâm thế hoàn toàn khác so với Thập Cường Cô Thiên sáu mươi năm trước, mặc dù có đôi chút phấn khích hào hùng, nhưng tâm lý đã ổn trọng và bình lặng hơn xưa rất nhiều…
Rất nhanh, vòng một tại khu vực BẢo Xuân Các đã kết thúc, có những trận chỉ diễn ra chóng vánh trong nửa khắc thời gian.
Qua đó, ĐÀm Phi đã có chút đánh giá sơ bộ về chiến lực đám tu sĩ ở đây rồi.
- Trận đấu tiếp theo, Thiên Bích Đảo đối chiến cùng Hóa Đao Hội, mời hai vị đạo hữu thượng đài! - Giọng nữ nhân thanh thúy vang lên.
Đàm Phi quay sang Điêu Thiền thì thầm truyền âm:

“Đặt cửa ba vạn tinh thạch!”
Điêu Thiền cười như không cười:
“Thiếp thân đặt cược cho đại trưởng lão ngay từ cuối vòng một rồi, hắc… ban tổ chức chỉ cho phép cấu cửa cao nhất là một vạn tinh thạch! Thật đáng tiếc, đáng tiếc…”
Đàm Phi lắc lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, xong đứng dậy rời khỏi tòa liên hoa băng, ngự không bay xuống vòng tròn ánh sáng của lôi đài.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tên tu sĩ may mắn của Thiên Bích Đảo, vẻ cổ quái toát ra từ gã chẳng khiến đám tu sĩ đồng cấp lưu tâm và đánh giá cao.
Tu vi gã có vẻ như yếu kém nhất đám linh sư có mặt trên đảo, ngữ này mà ngoi được lên vị trí trưởng lão, ắt hẳn cái Thiên Bích Đảo cũng dặt một đám phế vật, bon chen vào đây hẳn là đi tìm chết chứ chẳng sai.
Một số kẻ có phần sâu sắc hơn, họ đồ rằng Thiên Bích cử gã này đi để tìm chết, cũng là một cái âm mưu lớn, mượn tay tu sĩ trong đại hội trừ đi tên này.
Rất nhiều ý tưởng lạ lẫm bị áp lên gã mặt sẹo, trong khi gã vẫn tỏ ra bình thản, bình thản đến ngu ngốc.
Hoặc giả gã đúng là loại người chuyên giả trư ăn thịt hổ, ‘phi ngu tắc ngu’, nếu không phải loại ngu dốt thì cũng là cố ý lừa bịp người.
Đám tu sĩ xem thường Đàm phi đương nhiên đều có cơ sở, bởi họ biết đối thủ của gã là ai? Tạ Đình Phong, đương kim đại trưởng lão Hóa Đao Hội, một tay sát phạt quyết đoán và rất mạnh trong đám Đại Linh Sư tại Tây Bắc Khu.
Bước lên lôi đài đối diện với Đàm Phi là một nam nhân trạc tứ tuần, mặt trắng mày kiếm, râu ba chỏm được cắt tỉa hết sức chỉn chu.
Phong thái ung dung, khí tức trầm ổn nội liễm, một thân trường bào trắng bay bay trong gió, nói là hạc giữa bầy gà quả thực không ngoa.
Hắn đưa ánh mắt sâu thẳm đánh giá đối thủ, chỉ gật đầu cười nhẹ rất lịch thiệp, cố tình cấp cho đối phương chút mặt mũi, bởi trong thâm tâm hắn, kẻ kia bất quá cũng chỉ chịu nổi ba đao của hắn, chẳng việc gì phải đấu võ mồm mất hết đi phong phạm cường giả.
Nữ nhân Mẫu Đơn sau khi khóa sổ cá cược, đưa ánh mắt khá là ý vị về phía tên mặt sẹo, điểm nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý, rung lên một hồi tiểu chung:
- Bắt đầu...
* Hết Chương 208 *
(1) Thời gian sa lậu: Đồng hồ cát.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.