Tinh Hỏa

Chương 170: Ưu Đàm Bát Hoa Công





Thứ đầu tiên trong không gian trữ vật của Kim Hãn cuốn hút Đàm Phi chính là một cây đoản trượng, với tạo dáng vô cùng quen thuộc.
Gã lấy nó ra, nhìn lướt qua hai chữ ‘Trấn Địa’ chạm nổi tinh tế ở thân trượng.
Vậy là gã đã thu thập được chiếc chìa khóa thứ ba để mở cánh cổng đi vào bảo tàng của Lục Ất.
Chiếc chìa khóa thứ tư ‘Ngưng Thủy’ đang nằm trong bảo khố Thanh Giao, sau này vẫn có cơ hội thu về tay, chừng nào mà Thanh Tuyền còn chưa vẫn lạc.
Dằn cơn phấn khích xuống, Đàm tiếp tục kiểm tra khối tài sản lớn của tứ hoàng tử Kim Hãn.
Có thể do hấp lực từ Trấn Địa Châu, số tài sản còn lại của Kim Hãn chẳng có nhiều ý nghĩa nữa, mặc dù đây là một khối tài sản khổng lồ, nó bao gồm rất nhiều thiên tài địa bảo của một tên Kim Đan đại viên mãn, lại là sát hại không biết bao nhiêu hải yêu nữa.
Pháp khí quá nhiều thôi không tính, Pháp Bảo tấn công có đến ba kiện, đáng chú ý nhất là một huyền trượng đầu rắn tinh xảo, có thể đem ra sử dụng linh động trong chiến đấu.
Một khối kim loại vàng chói lớn cỡ hai bàn tay thu hút ánh mắt Đàm, gã cầm lên ngó qua ngó lại xem xét tỉ mỉ.
Trên bề mặt lít nhít đồ hình nhân loại lõa thể, đây đương nhiên là một bộ công pháp luyện thể rồi.
Gã vội sử dụng thần niệm cảm ứng bên trong, biểu cảm chợt vui vẻ hẳn lên, miệng lẩm nhẩm:
- Ưu Đàm Bát Hoa Công? Tại sao công pháp luyện thể phật môn lại ở trong tay kẻ này? (1)
Ưu Đàm Bát Hoa tuy gã chưa có nghe nói đến bao giờ, nhưng mới sơ bộ đọc lướt qua nội dung, triết lý và cách tu luyện quả đúng là phật môn chính tông.
Chẳng hiểu sao lại lưu lạc đến xứ này, có lẽ Kim Hãn kiếm được trong bảo tàng nào đó, hoặc diệt sát tu sĩ nhân tộc, cũng có thể là lấy từ bảo khố Kim Thánh.
Thời gian chẳng còn nhiều, Đàm vội cất khối kim loại đi, sau này rảnh rỗi sẽ từ từ nghiên cứu, bắt đầu chuyển sang kiểm đếm đồ vật của Trình Thiên Ngạo.
Tài sản của thập tam vương Cửu Thánh chỉ nhiều hơn đám tộc nhân về số lượng, có lẽ do lực công kích lôi điện của tộc loại này quá mạnh mẽ, nên họ không mấy chú trọng đến những pháp khí tấn công hoặc công pháp khác.
Đáng lưu ý chỉ có một kiện pháp bảo phẩm cấp tầm thường, còn chẳng được tốt bằng Lục Mạch Tinh Thuẫn đã bị Điền Khởi Nguyên hủy đi.
Bù lại, tài liệu và khoáng sản rất nhiều, thượng vàng hạ cám đều đủ cả, tên này cũng thuộc vào loại ‘đồng nát’ giống y chang gã…

Và thứ giá trị cuối cùng đang huyền phù trước mặt Đàm, Hồng Mông Pháp Mục.
Chẳng biết Chương Bật có được nó từ đâu, thứ này thực sự rất khủng bố.
Nếu như Đàm Phi không có ‘Quang Điểm’ làm lá bài tẩy, khẳng định đã vẫn lạc khi bị ánh sáng từ con mắt đỏ hồng này phạm vào.
Hồng Mông Pháp Mục là một trong sáu con mắt của Lục Mục Ma Hầu trong truyền thuyết.
Ma hầu này mang huyết mạch của Hỗn Độn Thú, một loại cổ thú xuất hiện từ thời Hồng Hoang.
Lục Mục Ma Hầu xuất hiện rất ít tại Vân Lam Giới, tương truyền chỉ thấy được ở Sâm Lâm Nguyên Thủy.
Loài này vừa hung dữ vừa giảo hoạt, lại nhiều thủ đoạn sát nhân.
Nếu rủi bị nó nhìn trúng, khẳng định chẳng thể thoát nổi án tử.
Đối với Đàm Phi, Hồng Mông Pháp Mục thật đúng là món quà vô giá, mặc dù để có được món quà này, gã đã phải đánh đổi bằng sự liều lĩnh, và còn suýt mất mạng dưới ánh sáng Hồng Mông Quang Dao đầy tà dị.
Cẩn thận bọc Hồng Mông pháp mục vào một mảnh linh nhiễu để bảo quản, xong gã lại đặt vào một mộc hạp dạng tốt, rồi làm phép vẽ lên vài tầng cấm chế.
Mọi thứ đã được chỉnh lý đầy đủ chu toàn, Đàm Phi triệt đi cấm chế rồi quay trở lại nhập bọn cùng Thanh Vân, Thanh Tuyền.

Thủy Tinh Cung, trung tâm Thanh Giao tộc.
Hậu cung, nơi ở của vương phi, mẫu thân Thanh Tuyền và Thanh Vân.
Nam nhân dẫn đầu Long tộc đĩnh đạc ngồi trong thủy đình thưởng linh trà, sau hắn là một đôi nam nữ đẹp ngư thiên tiên giáng trần, trên trán nhú ra cặp sừng hươu dài hai tấc, đương nhiên họ đều là yêu nhân Long tộc có tu vi Kim Đan, chưa thể hóa hình đến độ hoàn hảo như vị trưởng bối Nguyên Anh kia.
Ngồi đối diện nam nhân thanh kỳ là một mỹ phụ trạc ngoài tam tuần, tu vi cũng là Nguyên Anh, tuy nhiên nàng tỏ vẻ rất khách khí đối với nam nhân nọ:
- Cứ nghĩ Long tộc sẽ không chấp nhận lời thỉnh cầu, thật may là ca ca đã đến!
Nam nhân ôn nhu định đưa tay vỗ đầu mỹ phụ, chợt nhớ ra còn có tiểu bối đứng sau nên kịp thời dừng lại, hắn cười gượng gạo:

- Hắc, tộc trưởng mới đầu không có đồng ý xuất ra nhân lực cứu viện đâu, muội muội đã rời khỏi Long Vực lâu rồi, hơn nữa lại kết duyên cùng ngoại tộc, coi như đã không còn là thành viên của Long tộc nữa.
Bằng vào mồm mép của ta và phụ thân nên tộc trưởng mới đổi ý đó.
Hắn dừng lời nhìn sâu vào mắt mỹ phụ, trong đó dường như là thiên ngôn vạn ngữ, đây là thứ tình cảm chỉ có thân thích mới làm ra được:
- Cũng một phần là phụ thân nhớ ngươi, lại là muốn gặp đám ngoại tôn nên nhất quyết tiến cử ta đi chuyến này… Phải rồi! Tuyền Nhi và Vân Nhi đâu? Sao chưa thấy chúng đến vấn an bá bá?
Mỹ phụ cúi mặt xấu hổ:
- Cũng vì lo lắng Long tộc không có đến cứu viện, muội đã để chúng rời khỏi Hoàng Sa, đi Đại Thạch Đảo tiếp nhận truyền thừa để trở thành Thanh Giao Vương đời sau, vừa tránh được can qua, cũng là bảo toàn mạng nhỏ.
Nam nhân trầm tư gật gù:
- Muội tính thế cũng phải, chỉ là đường đi Đại Thạch Đảo xa xôi vạn lý, lại đầy rẫy hiểm nguy… hài, dẫu sao đó cũng là một lần ma luyện, có như thế mới trở nên cứng cỏi được.
Mỹ phụ vẫn tỏ ra cung kính với vị huynh trưởng:
- Nếu như đại ca đã đến rồi, vậy cũng nên giúp đỡ Thanh Giao một lần, tạo nền móng vững trãi cho Tuyền Nhi tiếp quản vương vị sau này á!
Nam nhân Long tộc lắc đầu cười tủm:
- Ôi nữ nhân! Xuất giá rồi suy nghĩ cũng trở nên lệch lạc đến lạ…
Hắn lại quay ra sau hạ lệnh:
- Bình nhi, Tuyết nhi…! Mau vấn an cô mẫu rồi nhận nhiệm vụ.
Cặp huynh muội phía sau vội bước lên hướng mỹ phụ bái dài:
- Điệt nhi Ngao Bình vấn an cô mẫu!
- Điệt nhi Ngao Tuyết ra mắt cô mẫu!
Nam nhân lên tiếng:
- Chúng sinh ra sau khi muội ‘bỏ nhà’ vài chục năm… Ngao Bình sắp tới đây sẽ nhận đại lễ trở thành tộc trưởng đời kế nhiệm.
Mỹ phụ tỏ rõ thái độ mừng rỡ:
- Vậy phải chúc mừng đại ca rồi, tiền đồ của Bình điệt nhi thật vô hạn lượng…
Mỹ phụ thực chất là tộc nhân Long tộc, khuê danh khi còn ở trong tộc là Ngao Ngọc, dẫu chỉ là yêu nhân với năng lực tầm thường nhưng vẫn là người của Long tộc cao cao tại thượng.
Đại ca của nàng là Ngao Quân, cũng là một thành viên quan trọng tại Long Vực.
Ngao Quân hớp một ngụm trà chép miệng thưởng thức, sau đó cất giọng trầm ổn:
- Long tộc từ rất lâu rồi không có xuất mã can dự vào chuyện ở Vân Lam, lần này vi huynh hạ sơn, dẫu không có làm ra cái gì to tát ầm ĩ nhưng cũng phải thâu tóm cái hải vực này về cho Thanh Giao, cho cháu ta, hahaha…
Cười dài một tràng, xong hắn tiếp tục hạ lệnh:
- Việc tại Hoàng Sa này để ta đích thân xử lý, Bình nhi và Tuyết nhi hai đứa lập tức lên đường đuổi theo biểu đệ của các ngươi, bảo vệ chúng đến được Đại Thạch Đảo và đưa chúng bình anh trở về.
Nói rồi Ngao Quân lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng chạm hình rồng, trực tiếp ném cho Ngao Bình.
Cả Ngao Bình và Ngao Tuyết đều mừng rỡ, vẻ mặt không dấu được sự nổi loạn phấn khích.
Ngao Quân thấy vậy thì lừ mắt nghiêm nghị:
- Đây cũng là một cơ hội để các ngươi ma luyện, vui chơi có điểm dừng, đừng có làm náo loạn để rồi ảnh hưởng đến uy danh Long tộc.
Ngao Bình gật đầu đáp ứng:
- Phụ thân yên tâm! Chúng nhi tử tự biết chừng mực, mục tiêu trên hết vẫn là bảo vệ cho biểu đệ và biểu muội…
Sau đó, Ngao Bình trao đổi thêm một số điểm nhận dạng và thông tin về huynh muội Thanh Tuyền, Thanh Vân với Ngao Ngọc.
Cả hai cùng lặng lẽ rời khỏi địa bàn Thanh Giao tộc, chẳng cần đem theo một tên tùy tùng nào.

Thủy Đĩnh do Thanh Vân điều khiển lầm lũi rẽ nước mà đi, cảnh vật tại Đông A hải vực sinh động hơn Hoàng Sa rất nhiều.
Đâu đó là những thửa ruộng hải thảo, hải tảo được canh tác quy củ chẳng khác cảnh đồng áng chăn nuôi của nhân loại trên đại lục.
Thanh Tuyền khá là căng thẳng, hắn cất tiếng cảnh tỉnh, thực chất chỉ để cho Đàm Phi nghe:
- Phía trước là địa bàn của Nhâm Giao tộc, một trong những tộc mạnh mẽ nhất Đông A hải vực.
Thanh Giao tộc xưa kia có chút giao tình với tộc này, nhưng từ thời tổ phụ đã không còn qua lại nữa.
Thoáng dừng lại, Thanh Tuyền tiếp tục nhấn mạnh:
- Kể từ đây, lộ tuyến đã vạch ra sẽ rất khó lường, ngoài Nhâm Giao ra còn có hai tộc khác lớn mạnh không kém, đó là Thủy Mẫu tộc và Đại Kình tộc, hai tộc loại hung hãn vào bậc nhất Đông A, lại rất khó đối thoại.
Điểm cuối của lộ tuyến sẽ là Kim Quy tộc, ở đây có truyền tống đi Thái Bình, chỉ cần bỏ nhiều Tinh Thạch là có thể mua lấy một danh ngạch.
Thanh Vân chen vào:
- Đông A hải vực có diện tích không bằng Hoàng Sa nhưng cũng lớn đến khó hình dung, lại là tộc loại đa dạng đông đảo.

Mặc dù lộ trình của chúng ta đều chọn những nơi hoang vu mà đi, nhưng việc chạm trán với những kẻ hung dữ là điều khó tránh khỏi…
Đàm ngồi đó tiếp nhận đầy đủ mọi thông tin mà huynh muội kia đưa ra, chẳng có thêm thắt ý kiến gì.
Bộ dạng lầm lì của gã khiến cho Thanh Vân phát hoảng, nhưng nàng cũng không có làm phiền gã.
Tiềm Thủy Đĩnh vẫn rẽ nước phi hành dưới tầng đáy đại địa, lướt qua vài khu có hải thú sinh sống nhưng tất cả đều là thú cấp ba, chẳng có mạng nào manh động mà lao ra tấn công đoàn người cả.
Đàm Phi cùng huynh muội họ Thanh còn bàn bạc thêm về một số chi tiết hành động, sau đó mỗi người lại xếp bằng đả tọa một góc ôn dưỡng thần niệm.
Đàm Phi đương nhiên rất bận rộn, gã ngồi đó im lìm như tượng đá, nhưng kỳ thực bên trong não bộ là một quá trình hoạt động liên tục.
Gã cần nắm thật rõ, thôi diễn ra toàn bộ lý thuyết và hình ảnh minh họa của hai môn công pháp Ma Đạo và Phật Môn.
Hai ngày sau, khi mà Thanh Vân đang điều khiển thủy đĩnh, Đàm Phi chợt cất lời cảnh báo:
- Dừng lại…
Thanh Vân vốn tin tưởng Đàm Phi tuyệt đối, nàng vội điều khiển cho Thủy Đĩnh chạy chậm lại rồi dừng hẳn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đàm Phi.
Gã nhắm mắt lại như thể cố cảm ứng thêm điều gì đó, sau quay sang Thanh Tuyền cất lời:
- Phía trước hơn hai trăm dặm đang có đấu pháp gay cấn, tám Hải Triết kim đan vây hãm ba Giao tộc, có vẻ như nhân thủ Giao tộc đang gặp thua thiệt! Thanh Tuyền huynh đệ tính thế nào?
Thanh Tuyền, Thanh Vân và bốn tên hộ vệ đều trợn mắt nhìn Đàm Phi như nhìn một thứ quái vật vậy.
Thanh Tuyền có thể phóng thần thức cảm ứng được tối đa một trăm dặm, vậy mà gã kia cảm ứng được hai trăm dặm, thậm chí còn xa hơn nữa.
Chỉ có thể gọi gã bằng hai từ, ‘nghịch thiên’.
Sau khoảnh khắc hoảng hốt, Thanh Tuyền lấy lại bình tĩnh lập tức trả lời:
- Dù sao thì họ cũng có chút huyết mạch Giao tộc cùng ta, không thể thấy chết mà không cứu… lên đi thôi!
- Hết Chương 172 -
(1) Ưu Đàm: Hoa ưu đàm, theo quan niệm của Phật giáo là một hoa linh thiêng, cực kỳ quý hiếm, khó gặp.
Mặt khác, hoa ưu đàm nở là điềm lành báo hiệu Đức Phật ra đời hay có bậc luân vương xuất thế, vì lẽ ấy mà hoa cũng được gọi là “linh thụy”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.