Tinh Hà Vạn Dặm

Chương 38: Thế nào




“Vù vù!”
Cây búa mang theo sức mạnh cuồng bạo khổng lồ nện xuống băng tốc độ cực nhanh với khí thế như sét đánh, mạnh mẽ như ngàn quân.
Đây không phải là đùa giỡn, Hàn Sĩ Kỳ hiểu rõ, nếu ông ta không ngăn lại thì một giây sau ông ta sẽ trở thành một miếng bánh thịt.
“Ngươi...”
Hàn Sĩ Kỳ giận dữ nhưng không làm gì được, đành tiện tay ném Giang Lý ra ngoài.
Trong tay ông ta xuất hiện một chiếc thần phù, sau khi rót huyền lực vào đó, thần phù nhanh chóng bùng cháy, một tấm chắn ánh sáng khổng lồ hiện ra, che cho Hàn Sĩ Kỳ.
“Choang!”
Cây chùy to đập trúng vào tấm chắn ánh sáng, làm phát ra một tiếng nổ trầm đục, tấm chắn ánh sáng không vỡ.

Nhưng hai chân Hàn Sĩ Kỳ lại bị đóng cọc xuống dưới đất, mặt đất xung quanh đó mấy trượng rung lên, có thể thấy cú đập này mạnh biết chừng nào.
“Vù!!”
Tả Y Y đập xong, cơ thể tiếp đất rồi lại bật người lên trên không, vung chùy đập tiếp vào tấm chắn ánh sáng.
“Choang!”
Tấm chắn ánh sáng rung lên, màu nhạt đi nhưng vẫn không vỡ. Tuy vậy, một nửa cơ thể của Hàn Sĩ Kỳ đã bị đóng cọc xuống đất, mặt đất xung quanh lại rung lên một lần nữa.
“Vùt”
Tả Y Y không nói một lời, tiếp tục phi mình lên không, vung cây chùy vạch ra một đường cong, mang theo sức mạnh ngàn quân, đập mạnh vào tấm chắn ánh sáng...
Hàn Sĩ Kỳ tái mét mặt, ánh mắt lộ rõ sợ hãi, ông ta biết tấm chăn ánh sáng không thể đỡ được nhát đập này, nếu tấm chắn ánh sáng vỡ, chắc chắn ông ta sẽ bị giã thành bánh thịt.
Ông ta cắn răng gào lên: “Dừng lại, thiếu các chủ, còn nện nữa là ta không chịu nổi đâu!”
“Choang!”
Cây chùy không hề dừng lại mảy may, tiếp tục đập, lần này xuất hiện một tiếng vang lớn, tấm chắn ánh sáng nổ tung.
Nhưng cây chùy lại dừng lại cách đầu Hàn Sĩ Kỳ một tấc, gió táp do cây chùy gây ra làm tóc và râu của ông ta bay tán loạn.

Quá nửa người Hàn Sĩ Kỳ bị cắm sâu xuống đất, mặt tái mét không còn chút màu máu nào, cả người run run, cánh môi run rẩy, ánh lộ rõ vẻ sợ hãi.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nhăn mặt, run run cánh môi nói: “Ta phục rồi, thiếu các chủ, lão phu... Phục rồi. Ngươi bảo sao thì là vậy!”
“Vù!!”
Cây chùy trong tay Tả Y Y biến mất, khuôn mặt lạnh giá của nàng ấy cũng nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai chiếc răng mèo.
Nàng ấy khẽ nói: “Hàn đường chủ hiểu rõ đại nghĩa, bản tiểu thư hết sức quý mến ông. Ta thích nhất là lấy đức phục người, nếu ông đã chịu phục rồi, vậy thì... ta sẽ không bẩm báo cho mẫu thân biết các tội danh trắng trợn cướp đoạt dân nữ, hủy hoại danh dự của bản các, thu hối lộ, âm thầm kết giao với thế lực bên dưới của ông.”
“Ta nghĩ Hàn đường chủ cũng sẽ không tới Hình Luật đường kể tội Giang Hàn đâu đúng không? Còn về các thành viên Nội Các đã mất và bị thương, hẳn là ông có thể nghĩ ra cách giải quyết êm thấm chuyện này đúng không?”
Khuôn mặt Hàn Sĩ Kỳ còn khó coi hơn cả chết cha chết mẹ, Tả Y Y quá ngang ngược, nàng ấy suýt nữa đã đập chết ông ta, vậy mà còn bắt ông ta phải dọn dẹp hậu quả?
Theo như lời Tả Y Y nói thì chẳng những ông ta không thể tới kiếm chuyện với Giang Hàn mà còn phải hỗ trợ giấu giếm cái chết của Hàn Nhân Phụng và mấy gã tùy tùng, phải tự cho Nội Các một lời giải thích, chẳng khác nào cái chết của những người này đều là vô ích...
“Thế nào?”

Thấy Hàn Sĩ Kỳ không nói lời nào, nhẫn không gian trên tay Tả Y Y hơi lóe sáng, cây chùy to kia lại xuất hiện trong tay nàng ấy, nàng ấy nhìn Hàn Sĩ Kỳ, nói: “Hình như Hàn đường chủ vẫn còn chưa phục thì phải?”
“Phục, ta phục rồi!”
Hàn Sĩ Kỳ nghiến răng nghiến lợi hô lên, hít một hơi thật sâu nói: “Được, lão phu sẽ xử lý chuyện này, chuyện này coi như cho qua. Hy vọng thiếu các chủ nói lời giữ lời, không lan truyền chuyện ở đây tới thành Vân Mộng.”
“Đương nhiên rồi!”
Cây chùy trong tay Tả Y Y lại biến mất một lần nữa, nàng ấy võ vai Hàn Sĩ Kỳ, nói: “Vậy thì Hàn đường chủ đành vất vả vậy, đợi bao giờ ta làm các chủ, ta sẽ phong ngươi làm trưởng lão. Ta rất xem trọng ngươi đấy, lão Hàn, làm tốt lắm!”
Tả Y Y phủi tay, đứng dậy, quét mắt nhìn Giang Hàn cõng Giang Lý, toét miệng cười một tiếng, huýt sáo gọi, con hổ trắng lập tức gầm gừ chạy tới, nàng ấy nhảy lên lưng hổ.
Tả Y Y chỉ huy hổ trắng tới chỗ Giang Hàn, Giang Lý, cười nói: “Giang Hàn, Giang Lý, sau này huynh muội các ngươi hãy đi theo bản tiểu thư, các ngươi thấy sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.