Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 25:




Thiếu Thương lạnh lùng đứng dưới mái hiên, hít thật sâu hơi lạnh mùa đông đủ khiến ống phổi phải đông cứng.

Nàng rất muốn quên đi tuổi thơ của mình, nhưng kể từ khi đến chốn xó xỉnh này, biết bao lời bàn ra bàn vào, chỉ trỏ cùng những ánh mắt thành kiến… Chúng khiến nàng cứ phải nhớ về quá khứ ấy!

Tốn bao nhiêu công sức mới vượt qua địa ngục thi đậu đại học, được nhận vào khoa giỏi nhất của trường đại học thuộc top 10, cộng thêm có đàn anh xuất sắc yêu thầm mình, cứ ngỡ tương lai đã mỹ mãn ngay trước mắt, thế mà giờ đây nàng phải phấn đấu một lần nữa, ông trời thật quá biết trêu ngươi!

Thiếu Thương càng nghĩ càng tức, không thể chôn chân dưới hiên nổi nữa, nàng để Liên Phòng khoác thêm áo lông cho mình rồi đi tới đình viện, cấm bất cứ tỳ nữ nào đi theo.

Hồi còn nhỏ, mỗi khi tâm trạng muộn phiền là nàng lại thích một mình lang thang tản bộ, đi mệt rồi thì sẽ không còn sức để phiền. Lúc này, tại chính đường và Đông viện trong Trình phủ ngập tràn trong tiếng cười nói vui vẻ, khách khứa đông đúc, nô tỳ qua lại như thoi, Thiếu Thương lạnh lùng nhìn, đoạn đi thẳng tới Tây viện.

Diện tích của phủ đệ này không nhỏ, vì Trình gia mới chuyển tới, chưa đủ nhân lực và thời gian nên có rất nhiều nơi chưa sửa sang xong. Ví dụ như sườn đồi nhỏ ở phía tây này chẳng hạn, nghe nói Vạn lão phu nhân thích yên tĩnh nên chưa từng xây dựng công trình gì ở đây. Thiếu Thương phóng mắt nhìn, có đôi ba núi đá nghiêng lệch, một chiếc ao nhỏ đã đóng băng và hơn mười bụi cây khô không rõ là giống nào.

Nếu với sức lực của kiếp trước, có lẽ Thiếu Thương có thể đi dạo cả sườn đồi này bốn năm lần không nghỉ, nhưng nay chỉ mới bò lên đỉnh “bánh bao” mà nàng đã thở hồng hộc, sau khi vất vả chạy xuống chân đế “bánh bao”, nàng run rẩy lết tới bên chiếc ao, tìm một phiến đá tròn bằng phẳng khô ráo ngả lưng.

Chậm rãi thay đổi tư thế trên tảng đá, Thiếu Thương chợt nhớ tới một câu chuyện mình từng đọc được ở kiếp trước.

Hoa khôi tiền nhiệm vừa giải nghệ đã từ chối người theo đuổi mình nhiều năm lần thứ N, bày tỏ rằng hồng trần quá mệt mỏi, mình không có ý định kết hôn, sau đó dần dần ở ẩn. Rồi rất nhiều năm sau, người theo đuổi nọ vô tình gặp lại nàng hoa khôi ấy, phát hiện cô đã kết hôn với một người chồng rất bình thường, còn sinh con dưỡng cái, sống bình đạm qua ngày.

Người theo đuổi tan nát cõi lòng: Nếu em muốn thành thân thì vì sao không kết hôn với anh? Chồng em còn chẳng nhiều tiền bằng anh.

Hoa khôi trả lời: Anh biết đàn biết hát, anh ấy còn chẳng biết khuông nhạc là gì; anh đọc nhiều sách vở, anh ấy chỉ thích đọc báo; anh mạnh mẽ oai phong, anh ấy lùn hơn tôi ba tấc. Nhưng có một điểm tốt là anh ấy chưa bao giờ thấy tôi hay nghe nói về tôi, cũng không biết quá khứ của tôi, chỉ coi tôi là một góa phụ đơn chiếc, thế nên tôi mới lấy anh ấy.

Người theo đuổi ngơ ngác: Anh cũng chưa bao giờ màng đến quá khứ của em mà.

Hoa khôi trả lời: Không màng sao bằng không biết, tôi mệt rồi, cũng không phải người mạnh mẽ, không muốn phải bận tâm về quá khứ nữa.

Thiếu Thương rất xúc động trước câu ‘không màng sao bằng không biết’, con người không yếu đuối tới mức ấy, không cần kẻ khác thương xót thông cảm, tự bản thân vẫn có thể rực sáng, chỉ là không muốn người khác biết mà thôi.

Nên nàng rất hiểu vì sao Yoon Hyung Chul* lại không chấp nhận người bạn thanh mai trúc mã cao quý xinh đẹp thùy mị dịu dàng, mà cuối cùng lại đi chọn nữ chính ngốc nghếch ngây ngô, không phải vì cô bạn gái thanh mai không tốt, bởi thật ra anh ta không cần người hiểu mình, không cần người đồng cảm khuyên giải, mà chỉ cần người chưa bao giờ biết về quá khứ không vui thời trẻ.

(*Nam chính trong bộ phim truyền hình Hàn Quốc All About Eve do đài MBC sản xuất, phát sóng năm 2000.)

Trong những năm tháng Thiếu Thương học cấp hai, cô cũng từng hâm mộ các bạn nữ đùa giỡn cười nói cùng đến nhà ăn khuya để tự học, đâu phải chưa có bạn học tốt bụng nào từng chìa tay ra với nàng, nhưng cứ như có một tấm màng chắn lạ kỳ, dù làm gì đi nữa bọn họ cũng không thể trở thành bạn thân.

Mà trái lại ở ký túc xá đại học, bốn cô gái ngây thơ đến từ trời nam đất bắc với tính cách khác nhau, thậm chí có người còn xấu tính, song ngày nào cũng cùng ra cùng vào, vui chơi chòng ghẹo, thế mà lại hòa thuận vô cùng.

Xét thấu bản chất, có lẽ vì bọn họ chưa bao giờ biết đến tuổi thơ tủi nhục của Du Thái Linh.

Nhưng ở thế giới này, biết đi đâu tìm cô gái nào không biết về quá khứ của Trình Thiếu Thương đây? Nghĩ tới những người bạn thân mãi mãi không gặp lại được nữa, Thiếu Thương rầu rĩ, cúi đầu xuống mặt băng cứng cáp.

“… Nữ công tử có khỏe không?”

Một giọng nam trong trẻo quen tai vang lên, Thiếu Thương tức tốc thẳng người dậy, trượt xuống tảng đá đứng thẳng.

Chẳng rõ chàng trai văn sĩ mặc khúc cư nho bào bằng gấm xanh lam đến cạnh ao tự lúc nào, đứng cách nàng năm sáu bước. Trông chàng chỉ khoảng hai mươi, cao hơn Đại ca Trình Vịnh vài tấc, dáng đẹp cao lớn.

Thiếu Thương cảnh giác, cũng tự mắng bản thân thật hồ đồ khi không dẫn theo một tỳ nữ nào.

Nàng mặc kệ hai chân đang run rẩy, lễ phép cúi chào, né tầm mắt khách khí hỏi: “Chẳng hay vị công tử đây có gì chỉ giáo?” Nàng nghĩ dù Tiêu phu nhân có mặt cũng không bắt bẻ được khuyết điểm nào trong câu nói của nàng.

Chàng trai kia thấy vẻ mặt lạ lùng của Thiếu Thương, khẽ chau mày: “Mới gặp ở hội đèn mấy hôm trước còn gì, nữ công tử chóng quên quá.”

Thiếu Thương lúng túng, nàng có hai lần diễm ngộ trong hội đèn hôm đó, không rõ người trước mắt đây là ai. Có điều dẫu yếu cũng phải tỏ vẻ, nàng đáp ngay: “Tuy đã gặp, song không biết tôn tính đại danh của công tử.”

Chàng trai nọ mỉm cười: “Họ Viên, tên Thận, tự Thiện Kiến.”

Thiếu Thương thầm ‘a’ lên, ngẩng đầu nhìn, trông thấy Viên Thận có gương mặt tuấn tú, khí chất cao quý lịch lãm, chỉ đứng ở đấy thôi mà đã khiến sườn đồi hoang vắng nơi đây trở nên hấp dẫn đẹp đẽ như lầu sao vân đài.

Trong buổi học phổ cập của Trình đại ca mấy hôm nay cũng có nhắc tới người này. Xuất thân từ thế tộc Giao Đông, cha là tướng soái biên cương nơi nào đó; ba năm trước, khi lần đầu hoàng đế bệ hạ tuyển chọn đại nho thiên hạ thuyết giảng kỉnh học, chàng chỉ vừa tròn mười tám mà đã có thể thay thầy giải biện, sau đó tiếng tăm vang xa, được hoàng đế ban chức quan Thị trung.

Nếu như dùng số để xếp hạng thì chính là: vị Viên công tử này xuất thân từ vọng tộc cấp 2, phụ thân là trọng thần cấp 1.5, y lại thành công sớm, tương lai khéo sẽ leo lên trở thành các thần* cấp 1. Ấy, đó là trong trường hợp nếu không phạm sai lầm.

(*Các thần: các thần tử trong nội các.)

Nhưng người có địa vị cao như chàng lại chạy tới Trình gia làm gì? Không lẽ lại là Vạn gia mời?

Thiếu Thương hoàn hồn, cung kính nói: “Viên công tử đại giá ghé thăm, nhà tranh của Trình gia như phát sáng, chỉ là, chỉ là…” Nàng không biết nói những câu khách sáo, thế là đành đi thẳng vào chủ đề, “Mấy người gia phụ đang ở phía trước!” Nàng nghĩ, chắc anh trai này đi lạc rồi.

“Tại hạ biết mà.” Viên Thận nho nhã mỉm cười, “Tại hạ cố ý đến đây tìm nữ công tử.” Giọng chàng rất nhẹ, từng câu từng chữ tròn trịa, nhất là hai chữ ‘cố ý’, chàng còn cố tình nhấn mạnh, như đánh vào lòng người.

Thiếu Thương không cười, tay phải dưới tay áo từ tốn xoa lên mu bàn tay trái đã nổi da gà. Nàng im lặng nhìn chàng một hồi, đoạn hỏi: “Không lẽ ta đã đắc tội gì với công tử?”

Sau ngày hội đèn hôm ấy, nàng đã gần như quên hẳn cuộc diễm ngộ kia rồi, kinh nghiệm từng làm dân lưu manh giang hồ mách bảo nàng rằng, không nên tự mình đa tình. Chỉ vì được nhường hai trái bi-a trên bàn mà chị Văn Mi tự vẽ ra mối tình thầm mến khắc cốt ghi tâm, nhiều năm sau đó cứ tự hành hạ bản thân để chu cấp cho bạn trai, không biết bao nhiêu lần chị cả đã dùng ví dụ tiêu cực này để giáo dục họ từ những điều nhỏ nhặt.

Đa tình chỉ tổ ảnh hưởng tới sức khỏe, là phận con gái, càng bạc tình thì càng dễ sống lâu.

Nụ cười trên mặt Viên Thận càng đậm.

Chàng đã âm thầm nghe ngóng về Trình gia, cuối cùng quyết định chọn Tứ nương tử Trình gia là người phù hợp nhất. Cứ nghĩ rằng nàng chỉ là tiểu nữ nương bình thường, dù hơi xấu tính nhưng chàng không ngại dùng lời lẽ dỗ dành, lại mỉm cười dịu dàng thân thiện, tất có thể khiến nàng làm việc giúp mình.

May mắn là y đã quan sát trước trong đêm hội đèn, chỉ mới nhìn mấy lần nhưng trực giác mách bảo chàng rằng Tứ nương tử tuyệt đối không như lời đồn ngoài kia.

“Chẳng phải nữ công tử nên hỏi vì sao ta lại ở đây ư?” Viên Thận nhìn quanh, “Trình tướng quân là bậc đại tài, trận chiến Nghi Dương ngày ấy…” Chàng còn chưa dứt lời thì Thiếu Thương đã xoay người dời bước, toan vòng qua chàng quay về chính đường.

Viên Thận động đậy, đi lên mấy bước, vừa hay chặn lại đường đi của Thiếu Thương. Vẻ mặt dịu dàng ở chàng biến mất, nghiêm túc nói: “Thiếu Thương quân, như vậy có vẻ thật thất lễ.”

Thiếu Thương lạnh lùng đáp: “Hai ta không quen không biết, hai nhà lại không có giao tình, công tử chặn ta ở đây mới là thất lễ.”

Thật ra phong tục thời đại này không khắt khe với nam nữ đến vậy, chớ bảo là ở quê thanh niên nam nữ thường gặp gỡ ca hát du ngoạn, mà ngay trong thế gia dòng dõi quý tộc, đôi phu thê chưa cưới kết bạn dạo chơi, nam nữ công tử hẹn gặp tại lễ hội bên sông cũng thường xuyên xảy ra.

Chỉ là, dù thời đại nào cũng không cổ xúy quan hệ nam nữ tằng tịu dâm loạn, cẩn thận thì vẫn hơn. Với lại tình huống của nàng khá đặc biệt, có cả chủ nhiệm Tiêu rất lợi hại kia kìa, để đấy mà bắt được lỗi của nàng thì lại trách móc một trận cho xem.

“Dù quê mùa như ta cũng có nghe đại danh của công tử.” Thiếu Thương chậm rãi lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách, “Công tử có gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Giờ ở đây gió lạnh buốt, tiểu nữ vốn yếu đuối, lẽ nào công tử còn muốn bắt đầu từ thuở khai thiên lập địa?”

Khóe miệng Viên Thận nhếch lên, “Được, Thiếu Thương quân thẳng thắn hào sảng. Thế thì tại hạ xin được nói thẳng…” Chàng dừng lại, đoạn nói tiếp, “Thật ra nữ công tử không biết, tại hạ thật sự có chuyện muốn nhờ vả.”

Thiếu Thương hoài nghi: “Nhờ ta?” Bất kể địa vị xã hội hay tài năng danh tiếng thì họ Viên này đều hơn hẳn mình, nàng giúp được gì cho y. Hừ, vương giả mà lại đi cầu giẻ rách, không trộm thì cũng cướp!

“Chỉ cần nữ công tử chuyển lời đến Tam thẩm Tang phu nhân một câu là đủ.” Viên Thẩn phất tay áo, khom người vái Thiếu Thương.

Thiếu Thương càng hồ nghi nặng: “Nhà ta không cổ hủ, Viên công tử có gì thì cứ trực tiếp tìm Tam thẩm ta mà nói, cần gì phải vòng vo…”

Nếu đơn giản được thế thì nói làm gì. Viên Thận cười khổ: “Vì vài lý do không tiện kể ra, tại hạ không thể nói thẳng với Tang phu nhân được, nên mới, nên mới làm phiền nữ công tử. Chuyện này lớn không lớn, nhỏ không…”

“Ờ.” Thiếu Thương bỗng lên tiếng.

Viên Thận ngẩn người, đoạn do dự nói: “Nữ công tử vừa nói là…?”

Thiếu Thương đáp dứt khoát: “Ta đồng ý. Huynh muốn ta chuyển lời gì thì cứ nói đi.”

Viên Thận im lặng. Chàng thật không lường nổi hành động việc làm của cô bé này, rõ ràng chàng hơn nàng rất nhiều tuổi, song lại có cảm giác như ngang hàng phải lứa. Ban đầu y còn mỉm cười như người lớn dỗ trẻ con, nhưng giờ lại bất giác nghiêm túc, cao giọng nói: “Vậy tại hạ xin được đa tạ. Chỉ cần nữ công tử nói với Tang phu nhân rằng ‘nghe lời hư cứ mong là thực, thân ở ly cung chốn Thành Nam. Lên đài cao ngóng về nơi xa, tâm trí dạt dào cõi vô định*. Điều cố nhân mong, không gì hơn hơi gió tiếng nước**’ là đủ.”

(*Đây là hai câu trích trong bài Trường Môn phú của Tư Mã Tương Như. Trần hoàng hậu của vua Hán Vũ Đế được sủng hạnh, nhưng hay ghen, bị đưa ra cung Trường Môn, lòng sầu muộn. Nghe nói Tư Mã Tương Như tại Thành Đô là kinh đô đất Thục giỏi văn, mang trăm cân vàng đến mua rượu của Tương Như và Văn Quân, nhờ làm bài văn giải mối sầu bi. Tương Như làm văn dâng khiến vua hồi tâm, Trần hoàng hậu lại được sủng hạnh.)

 

(**Hơi gió tiếng nước: thông tin, tin tức.)

Khóe miệng Thiếu Thương giật giật, nghĩ bụng: Thế này mà ‘là đủ’ á?!

Viên Thận thấy nàng cứ im lặng hoài, bèn hỏi: “Có phải nữ công tử có chỗ khó xử?”

Thiếu Thương ngập ngừng: “Liệu, liệu có thể bỏ đi mấy câu thơ đằng trước, chỉ giữ lại một câu cuối được không?”

Viên Thận: …

Đồi hoang, cây khô, núi đá đổ.

Trời lạnh, gió rét, ao đóng băng.

Viên Thận cảm thấy hôm nay bản thân đã được mở mang rất nhiều.

Chàng vô cảm nói: “Hai câu đó không phải thơ, mà là phú của Tư Mã phu tử.” Còn là một trong những bài nổi tiếng nhất.

Thiếu Thương cũng vô cảm đáp: “Hình như công tử đang nhờ vả ta.”

Viên Thận: …

Cho nên vì cần nhờ vả nên phải dối lòng nói phú thành thơ ư? Bộ nàng ta là Triệu Cao* đầu thai hả?!

(*Triệu Cao là một nhân vật chính trị của triều đại nhà Tần, ở đây đang nhắc đến điển tích “Chỉ hươu thành ngựa” của ông.)

Viên Thận khép mắt. Chàng nghĩ, tội gì phải tranh hơn thua với một tiểu nữ nương mới đọc dăm ba quyển sách, bèn bảo: “Được. Nữ công tử chỉ cần chuyển lời ‘cố nhân bận lòng, chỉ cầu đôi lời vỗ về con tim’, thế là đủ.”

Thiếu Thương gạt đầu, khom người cúi chào Viên Thận rồi vòng qua chàng nhanh chóng quay về, bước đi phăm phăm dứt khoát.

Viên Thận xoay người, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô gái một hồi lâu.

Lúc nãy khi chàng vừa tới đây, thấy cô bé ấy thu mình như trái bóng nhỏ, ủ rũ gục đầu trên phiến đá, tựa chú chim cút không chốn về bị ướt sũng bởi cơn mưa, lông chim thưa thớt, cực kỳ đáng thương. Nào ngờ khi nghe có người tới gần, nàng lập tức dựng thẳng bờm sắc, vô cùng cảnh giác đề phòng, chỉ trong chớp mắt, chim cút đã biến thành nhím.

Từ khi chàng mười bốn tuổi, mỗi lần các tiểu nữ nương ngoài kia gặp chàng, không phải xấu hổ thẹn thùng thì cũng là tán dương ca ngợi, hoặc cố tình ra vẻ kiêu ngạo để thu hút chàng. Song, nghi ngờ dè chừng như Trình Thiếu Thương hoàn toàn không phải giả vờ, thậm chí còn chạy đi rất nhanh, là điều y mới gặp lần đầu tiên trong đời.

Nhưng rồi Viên Thận sẽ nhanh chóng nhận ra, hiểu biết của mình về Tứ nương tử Trình gia vẫn còn kém lắm.

Đúng vậy, vì ai đó vốn dĩ không định thực hiện lời hứa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.