Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 20:




Nội đường bỗng lặng ngắt, ngực Tiêu phu nhân như bị thít chặt, không cách nào thở nổi.

Từ xưa đến nay bà là người mạnh mẽ quả quyết, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không quay đầu, nhưng lần này khi đối diện với sự phản kháng của con gái, bà mắng không nổi mà phạt cũng không xong. Bà chỉ biết liên tục tự nhủ ‘mình không sai, Ương Ương hiền lành ngoan ngoãn, nếu không bảo vệ con bé thì nó sẽ bị bắt nạt, phải trị nghiệt chướng này, không thể để Ương Ương chịu tủi’ – dẫu trong lòng bà biết rằng như vậy là không nên.

Trình Tụng im lặng nãy giờ bị ‘hù dọa’ đứng dậy, khiến mọi người sợ hết hồn.

Trình Tụng không hề cười cợt, hắn sải bước đi tới, giơ tay tóm búi tóc của phó mẫu, kéo người lôi đến cửa, sau đó dùng sức ném ra ngoài hành lang, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết rồi phó mẫu kia lập tức im bặt.

Trình Ương kêu lên, ngất xỉu ngay cạnh Xương Bồ. Xương Bồ cũng run lẩy bẩy. Hồi bọn họ ở Cát gia, không phải chưa từng cướp đồ của nương tử phòng khác, nhưng nữ quân Cát gia luôn giơ cao đánh khẽ, nên mới khiến bọn họ hình thành thói quen ấy. Mà bây giờ, cuối cùng nàng ta cũng đã hiểu, Trình gia không phải là Cát gia, không phải do bọn họ tự cho là đúng, tranh cường háo thắng.

Tiêu phu nhân vốn định mắng con thứ, nào ngờ Trình Tụng quay đầu lại, lệ nóng doanh tròng, mặt đầy căm phẫn, bà lại không mắng nổi. Trình Tụng đi tới, quỳ phịch xuống cạnh Trình Vịnh, cao giọng nói: “Nếu mẫu thân muốn phạt huynh trưởng thì hãy phạt cả con nữa!” Rồi Trình Thiếu Cung cũng im lặng đi tới quỳ xuống, cúi đầu không nói gì, nhưng rõ ràng cũng có ý như vậy.

Tiêu phu nhân sao không hiểu ba đứa con trai đang bày tỏ bất mãn với mình, cục ngạnh tắc ở cổ bà không cách nào nuốt trôi, mắt thấy tình hình càng lúc càng không ổn, Tang thị bỗng hô hoán ‘ôi chao’, mọi người vội nhìn về phía bà.

Tang thị giơ tay ôm bụng, tay kia kéo cổ tay Tiêu phu nhân, đau đớn nói: “Tẩu tẩu, hình như ta lại đau bụng rồi, tẩu còn viên thuốc lần trước không? Mau lấy cho ta hai viên đi! Nhanh lên, nhanh lên!”

Tiêu phu nhân ngơ ngác, đang định bảo Thanh Thung đi lấy, nhưng Tang thị dùng sức quá mạnh, cứng rắn kéo bà đi, miệng còn la: “Đau chết ta rồi, mau đi lấy thuốc với ta!” Rồi kéo Tiêu phu nhân đi thẳng vào nội đường.

Tang thị và Tiêu phu nhân rời đi như một cơn gió, để lại mọi người ngẩn ngơ không biết phải làm thế nào.

Vào nội đường, Tang thị không còn đau bụng nữa, bà nghiêm nghị vẫy lui thị tỳ, sau đó đỡ Tiêu phu nhân ngồi xuống giường nghỉ ngơi hằng ngày, trợn mắt nói: “Hôm nay tẩu tẩu oai phong quá, dọa ta chết khiếp!”

Tiêu phu nhân vừa bị các con làm tức giận đến chóng mắt, bấy giờ mới kịp nhận ra là Tang thị giả vờ đau bụng, tiện hạ bậc thang cho mọi người xuống, tránh để cãi vã không thu vén được tàn cục.

Tiêu phu nhân nằm nghiêng trên giường, tay xoa ngực, mạnh miệng nói: “Ta oai phong ư? Muội nhìn nghiệt chướng kia đi, câu nào câu nấy dồn ép ta, là nó oai phong mới đúng!”

“Đáng đời! Ai bảo tẩu làm sai, sai một cái rồi sai đến cùng!” Tang thị đi hai vòng ở nội đường, sau đó dừng chân nói, “Ngay từ đầu tẩu đã sai, rõ ràng là oan cho Niệu Niệu, nhưng một câu khen ngợi lại không có. Từ xưa đến nay, cha không lành khó sanh con thảo, chính tẩu không làm tròn nổi đạo lý lại còn tỏ uy làm mẹ, đáng đời bị ép đến mức ấy!”

Tiêu phu nhân bực bội: “Mấy đứa nghiệt chướng nhiều chuyện chúng nó, nhường chút thì có sao! Hết câu này phủ đầu câu kia, chẳng lẽ ta không nhìn ra trò vặt của mụ già với tiện tỳ kia hả, để đấy phạt kín là được. Thể diện của Ương Ương…”

“Tẩu đừng có Ương Ương Ương Ương nữa, ta nghe cũng thấy ghét rồi đây!”

Tang thị gỡ túi gấm bên hông xuống ném cho Tiêu phu nhân, nói không khách khí, “… Trong lòng có thiên vị cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tẩu thiên vị rõ ràng quá rồi đấy! Rõ là đuối lý nhưng vẫn cố chấp nói tiếp, ta nhìn còn không nổi. Thiếu Thương không phải do tẩu sinh ư! Dù là tỳ thiếp sinh thì tẩu cũng không thể đối đãi với con bé như vậy được! Những câu vừa nãy tẩu nói tàn nhẫn làm sao, ngay cả tội danh ‘bất hiếu’ nặng đến vậy mà cũng đem ra nói, thật đúng là bức chết Niệu Niệu, để ta xem tẩu ăn nói thế nào với tế bá!”

Tiêu phu nhân dốc hai viên Thanh Tâm hoàn ở trong túi gấm ra, cho vào miệng ngậm, cái the mát xộc thẳng lên đầu, lúc này mới tỉnh táo phần nào, bà xoay đầu đi, tự giễu nói: “Là ta giận quá hồ đồ, hôm nay lại gây ra chuyện như vậy.”

Từ nhỏ bà được Tiêu thái công sủng ái, cùng được dạy dỗ như các huynh đệ, hễ là sách lược địa mạo triều chính thế tộc không gì không biết, nhưng bàn về đối nội thấu hiểu lòng người thì lại không bằng Tang thị. Mà trên thực tế, trừ mấy tháng ngắn ngủi ở nhà chồng trước ra, mọi chuyện trong nhà bà đều nói một không nói hai, gần như chưa bao giờ để ý đến tâm tư của đám nô tỳ.

Bà không khỏi thừa nhận, lần này là bà cố chấp trái tính, bà sai rồi, cũng đã thua rồi.

Tang thị thấy sắc mặt bà dần thay đổi thì cười nói: “Sao nào, không ngờ phải không, không ngờ Niệu Niệu lại gan dạ đến thế. Tẩu muốn ỷ oai trưởng bối để áp chế nó, nhưng nó lại không sợ.”

Tiêu phu nhân liếc bà, toan đứng dậy thì bị Tang thị ngăn lại: “Tẩu ra ngoài là gì? Còn muốn mắng Niệu Niệu nữa hả? Chuyện hôm nay rõ là tẩu đuối lý, tẩu mà mắng con bé nữa thì càng khiến ba cháu trai thương Niệu Niệu, chúng không dám hận tẩu, tất sẽ hận Ương Ương. Nếu tẩu thật sự muốn tốt cho Ương Ương thì đừng có ra ngoài đổ dầu vào lửa nữa. Với lại, tẩu đã nghĩ xem phải nói chuyện hôm nay với tế bá thế nào chưa.”

Tiêu phu nhân ngồi xuống giường, trầm ngâm một lúc rồi dứt khoát nói: “Chỗ tướng quân ta sẽ tự nói, ta làm sai, ta sẽ không giấu.” Bà chưa bao giờ cù cưa dây dưa chuyện gì, “Thế chuyện hôm nay… Cứ xong như vậy….?” Dù gì cũng phải kết thúc triệt để chứ.

Tang thị cũng rất dứt khoát: “Tẩu đừng đi, để ta. Ta nói với tụi nhỏ là tẩu bị chúng làm cho tức chết, để đấy bảo các con đến cửa xin lỗi tẩu, tẩu ậm ờ cho qua là coi như xong chuyện.”

Tiêu phu nhân tính cương trực, thật sự không thích biện pháp giảng hòa vô nguyên tắc này, bà cúi đầu im lặng.

“Chuyện trong nhà chứ không phải tranh chấp chính kiến triều đình, không phải đen trắng rạch ròi, tẩu thắng thì sao, nếu các con không phục thì càng xa cách.” Tang thị khuyên nhủ, “Tẩu là người khôn khoan, ta cũng không nói nhiều lời vô ích làm gì. Chuyện hôm nay nếu xảy ra ở nhà người ta, thân là người đứng ngoài, tẩu sẽ nghĩ như thế nào? E là ai cũng cho rằng Thiếu Thương là cháu gái, Ương Ương mới là con ruột của tẩu!”

“Nói lung tung!”

“Vâng vâng vâng, ta biết tẩu tẩu là người công bằng nhất.” Tang thị vừa cười vừa đứng dậy đi ra, cuối cùng để lại một câu đầy thâm ý: “Nhưng trên đời này có vài người ấy, chỉ vì để mình trông chí công vô tư mà đôi khi hậu đãi người ngoài, hà khắc với máu mủ của mình; tẩu nói xem có nực cười không.”

Tiêu phu nhân chấn động.

Trong Cửu Truy đường, mọi người ngẩn ngơ một hồi lâu, Thanh Thung phu nhân đi tới bấm nhẹ vào huyệt Nhân trung của Trình Ương, cũng bảo Xương Bồ lui xuống.

Thiếu Thương nhìn các huynh trưởng, bọn họ cũng đang nhìn nàng, đôi bên đều hiểu ý của Tam thẩm.

Lúc này Trình Ương đã tỉnh lại, nàng dùng cả tay lẫn chân bò đến cạnh Thiếu Thương, nắm tay áo nàng, khóc lóc nói: “Niệu Niệu, muội đừng hận tỷ. Tỷ không hề cố ý, ta không ngờ muội phải chịu uất ức nhiều như vậy, đều là lỗi của tỷ, cả các huynh trưởng nữa, muội xin lỗi, muội xin lỗi…” Nàng ta lắp bắp, quanh đi quẩn lại chỉ biết dập đầu xin lỗi, tiếng khóc át tiếng nói, ba anh em Trình gia nhìn mà cảm thấy không đành lòng.

“Đường tỷ, ta thật sự không trách tỷ.” Thiếu Thương ngăn nàng ta lại, “Chỉ có điều, chuyện trên đời này chưa bao giờ công bằng…” Nàng vuốt lại vạt áo xộc xệch của Trình Ương, “Đường tỷ, tỷ là không có mẹ nhưng vẫn như có mẹ, còn ta rõ ràng có mẹ nhưng lại như không.”

Trình Vịnh thấp giọng quở: “Niệu Niệu chớ nói lung tung.” Thiếu Thương buông tay, “Thế thì muội không nói nữa.”

Nhưng Trình Thiếu Cung lại sầm giọng nói: “Tuy đường tỷ rời Trình gia từ nhỏ, nhưng cữu mẫu của tỷ đối xử với tỷ như châu như ngọc, sau khi về Trình gia thì lại được mẫu thân yêu mến. Nhưng Thiếu Thương thì…” Cậu không nói nữa, song tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Trong lòng Thanh Thung phu nhân cũng hiểu nỗi khổ của Thiếu Thương.

Cõi đời này thật không công bằng, rõ ràng là sinh đôi long phụng, chào đời trong hạnh phúc, nhưng số mệnh lại rẽ ngoặt vào năm con bé ba tuổi. Không có được tình thương nên có, không thể hưởng thụ vinh dự nên hưởng, chỉ biết lớn lên bên cạnh hai phụ nhân ngu xuẩn nhỏ mọn; còn con gái của ác phụ đa đoan kia lại có thể sống dưới ánh mặt trời, nhận được bao nhiêu sủng ái, được dày công dạy dỗ, vui vẻ lớn lên, hỏi thử có công bằng không?!

Trình Thiếu Cung đau lòng, nói nhỏ: “Thiếu Thương, biết thế ngày trước huynh đã ở lại với muội rồi.”

Thiếu Thương liếc cậu, “Thế thì bây giờ thành hai đứa mù chữ mất, huynh trưởng lấy đâu ra hai chiếc bàn cho chúng ta đây?!”

Mọi người đang còn buồn, nghe vậy thì bỗng vui lên.

Trình Tụng vỗ ngực nói: “Còn có huynh mà. Bàn của huynh lấy tặng đệ cũng được!” Trình Thiếu Cung kéo chân sau như thường: “Bỏ đi. Mấy ngày nay về nhà mà thứ huynh có học hành đâu, không biết cái bàn của huynh nằm ở xó nào rồi, khéo còn chất trên xe hành lý chưa tháo xuống nữa!” Trình Tụng cười mắng đánh đệ đệ. Mọi người cười to, cuối cùng cũng xua đi bầu không khí ảm đạm.

Trình Vịnh cười rồi nói: “Niệu Niệu, sau này muốn gì thì cứ nói với các huynh, thể nào cũng phải lấy cho muội bằng được.” Hắn hạ quyết tâm, dù sau này có bị mẫu thân phạt thì cũng phải để ấu muội vui vẻ.

Thiếu Thương rất vui, nàng chỉ chờ có mỗi câu này, lập tức nắm vạt áo Trình Vịnh, lắp bắp nói: “Muội, muội, muội muốn ra ngoài, nhìn xem phố Đông phố Tây thế nào, gì mà Đức Huy phường Lưu Hinh phường, muội chẳng biết nằm ở đâu cả. Muội, muội muốn biết bên ngoài trông ra sao, nhưng mẫu thân không cho muội đi.”

Nhìn ánh mắt khao khát của ấu muội, là người sắt đá cũng mềm lòng, chẳng đợi Trình Vịnh mở miệng, Trình Tụng đã bảo đảm: “Muội yên tâm, dù mẫu thân có khiển trách thì huynh cũng phải dẫn muội đi trải nghiệm cho bằng được!”

Trình Ương ở bên xấu hổ, không dám mở miệng, vẫn là Thiếu Thương quay đầu nói: “Đến khi ấy đường tỷ cũng đi cùng đi!” Trình Ương vui mừng, Trình Thiếu Cung cũng nói: “Đúng đúng, đường tỷ đi cùng thì không sợ bị mẫu thân phạt!” Mọi người lại cười to.

Thanh Thung phu nhân lắc đầu, nhủ thầm ‘tuổi trẻ đúng thật tốt’.

Ai ai cũng cười, còn Thiếu Thương lại vui nhất, nhưng suy nghĩ trong lòng nàng thì không một ai hay biết.

Tốn công cả nửa ngày, chẳng lẽ nàng chỉ vì muốn công bằng hay thương hại chắc? Thương hại không có tí thực dụng nào thì có gì đáng dùng. Huống hồ, tử nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ phải thua thiệt suông.

Lần này ra vẻ, mục tiêu của nàng chưa bao giờ là Tiêu phu nhân.

Làm Tiêu phu nhân rung động? Để bà sinh lòng trắc ẩn? Rồi tranh thủ để Tiêu phu nhân hối hận mà chiều nàng? Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, cũng không tính đánh thức người vờ ngủ, bởi một người dẫu đã thiên vị thì có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Nàng muốn tự do hành động, muốn quang minh chính đại bước ra cửa, muốn biết nhiều kiểu người, biết sĩ nông công thương và tương lai tự lập ra sao, nàng không muốn bị giam hãm ở một góc nhỏ bé trong đất trời này!

May mà có mụ già và tỳ nữ ngu ngốc kia, nếu không nàng cũng không biết phải đi nước nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.