Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 176:




Hà Chiêu Quân da dẻ đỏ bừng ngồi đầu giường, phó mẫu bên cạnh ôm tã lót khen không ngớt lời, bảy tám nữ quyến của cấp dưới Lâu Nghiêu cũng tụ tập trong nhà, ngươi một câu ta một câu khen đứa bé sơ sinh nhiều tới nỗi tưởng là tiên đồng hạ phàm đầu thai. Thiếu Thương ngồi bên nghe không lọt, mấy lần muốn bỏ đi nhưng bị Hà Chiêu Quân kéo lại – không hiểu nổi phụ nữ vừa sinh xong lấy đâu ra sức lớn đến vậy.
“Thấy A Mông nhà ta xinh xắn chưa, nhìn mắt này mũi này…” Hà Chiêu Quân cho phó mẫu và tỳ nữ lui ra, thân thiết gẩy gẩy bọc tã bên gối, tình cảm nồng nàn xan lẫn vẻ khoe khoang.
Thiếu Thương quyết không để nàng ta được như ý, bày ra vẻ mặt chẳng mấy bận tâm: “Cũng bình thường, không trắng bằng cháu nhà huynh trưởng của ta, cũng không khỏe bằng con của Thê Thê a tỷ, không bằng…”
“Cô nói lung tung gì đấy hả! Mới sinh được một ngày, thịt chẳng được mấy lạng, làm gì có chuyện trắng trẻo khỏe mạnh!” Hà Chiêu Quân tức khắc từ mẹ hiền ấm áp dịu dàng biến thành thú mẹ hung ác.
Thiếu Thương trêu: “Cô cũng biết mới sinh được một ngày hả, lúc nãy nghe bọn họ khen, ta còn tưởng ngày mai A Mông sẽ tinh thông mười tám loại vũ khí, hôm sau lên Luận Kinh đài rút thủ khoa chứ!”
Hà Chiêu Quân xấu hổ: “Cô không thể dỗ ta vui được à.”
Nhắc tới chuyện này, Thiếu Thương lại bực bội: “Năm đó khi chia tay ở đình Thập Lý ta đã nói với cô như thế nào, phải tốt với A Nghiêu vào, đừng bắt nạt huynh ấy nữa, huynh ấy là người đàng hoàng, dù chịu thiệt cũng sẽ không nói ra! Cô bảo ta dỗ cô, sao cô không đi dỗ A Nghiêu đi! Hôm qua đã làm huynh ấy mất mặt thế nào!”
“Không phải không phải!” Hà Chiêu Quân cuống lên, “Ta nghe lời cô mà, những năm qua rất quan tâm A Nghiêu, hồi đầu khi mới đến đây, trong ngoài rất tất bật, dù ta có quên ăn cũng không quân đưa cơm cho A Nghiêu đang bận rộn bên ngoài! A Nghiêu hiểu lòng ta, cũng rất quan tâm ta, vợ chồng ta sống rất tốt!”
“Thế tại sao hôm qua cô lại làm vậy!”
“Còn không phải vì cô hả! Tháng trước cô viết thư nói muốn đến, A Nghiêu vui vẻ chuẩn bị chỗ ở cho cô, chuẩn bị quà cáp cho cô, còn mời riêng đầu bếp nổi tiếng ở quận Từ đến… Ta thấy chàng bận trong bận ngoài, thế là nổi giận!” Hà Chiêu Quân ai oán, “Nếu cô không tới thì đâu có những chuyện này!”
Thiếu Thương bị chọc giận té ngửa: “Ôi chao, bây giờ cô còn chê ta cản trở ư! Mấy năm qua khi ta thông báo tình hình trong triều cho hai người, sao cô không chê ta đi? Hơn ba năm trước đệ đệ của cô gây chuyện ở quê, quan phủ muốn bắt hắn, ta còn năn nỉ nói giúp cho hắn trước mặt bệ hạ, sao cô không chê ta đi! Hôm nay ta tới nhà cô làm khách mấy hôm mà cô lại chê ta. Chính cô viết thư nói vợ chồng hai người thân thiết khắng khích không hề xích mích, nên ta mới tới chứ bộ!”
Hà Chiêu Quân xấu hổ nói: “Những năm qua được cô quan tâm nhiều, trong lòng ta rất cảm kích. Chỉ là, chỉ là bỗng nghe cô sắp đến, ta mới chán chường…”
Thiếu Thương tức giận lườm nàng ta: “Ta và A Nghiêu chỉ có tình cảm mấy tháng, vợ chồng hai người đồng cam cộng khổ nhiều năm, cô còn gì mà chán chường hả!”
“Vì ta mãi không thể sinh con cho A Nghiêu còn gì.” Giọng Hà Chiêu Quân thấp dần.
Thiếu Thương hừ hừ: “Ồ ồ, lần này cô được luôn con trai, giỏi lắm.”
Hà Chiêu Quân lẩm nhẩm: “Ta mới sinh con xong, cô đừng có châm chọc ta.”
Thiếu Thương tức giận quay phắt đầu đi, một lúc sau, nàng nghiêm mặt xoay người lại: “Giờ không có người khác, ta hỏi cô một câu, cô thật sự vẫn còn để tâm về ta? Cô bộc trực thẳng tính, đừng có giả vờ hư tình giả ý, cũng đừng lo sau này ta không giúp nhà cô, ta chỉ cần cô nói thật một câu!”
Hà Chiêu Quân nói: “Thực ra mấy năm trước ta đã nghĩ thông, ban đầu ta cho rằng cô giúp đỡ bọn ta là vì còn tình cảm với Lâu Nghiêu, nhưng năm thứ hai khi đến đây, lúc cúng tế cha anh, ta bỗng nhớ tới thứ huynh nhà mình.”
Nàng mỉm cười, “Thực ra cô và thứ huynh của ta rất giống nhau. Thứ huynh có một người bạn tốt quen nhau từ nhỏ, nhân phẩm tài năng gì cũng tốt, chỉ là quá trung thực, liên tục bị mẹ kế và các em bắt nạt. Thứ huynh cũng giống cô, ngày nào cũng lo huynh ấy bị thiệt thòi. Từ giúp chọn tân nương nhà nào cho đến làm quan ở đâu, thứ huynh đều luôn ở bên hỗ trợ. Ta nghĩ, cô tốt với A Nghiêu cũng là vì như vậy…”
“Cô biết thì tốt!” Thiếu Thương nhấn mạnh, lại nói, “Gượm, có phải người cô nói là Chu Khôn, con trưởng của Tuân Hầu, hiện đang nhậm chức thiên tướng dưới trướng Ngô đại tướng quân không?”
Hà Chiêu Quân gật đầu.
Thiếu Thương thở dài: “Thứ huynh nhà cô tốt với y không phí đâu! Dù Chu tướng quân quanh năm phòng thủ bên ngoài, nhưng lúc nào cũng tưởng nhớ nhà cô. Y lo lắng đệ đệ của cô ở quê không có trưởng bối dạy dỗ, mai này sẽ gây nên họa. Thế là tìm mọi cách nhờ vả, lay động vị Hàn đại nho ở quê nhà của cô, nhận đệ đệ cô làm học trò, quản thúc nghiêm ngặt. Ta cũng nhờ thế mà thở phào, sau này không cần phải cầu xin nữa.”
Hà Chiêu Quân khẽ nói: “Ừ, huynh trưởng Chu gia là người rất tốt bụng.”
Thiếu Thương cẩn thận khép bọc tã lại, dịu dàng nói: “Cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, thời gian vất vả của vợ chồng cô đã qua, sau này sẽ sống tốt hơn.”
Hà Chiêu Quân nhướn mày cười: “Ta không nghĩ lung tung nữa, nhưng e rằng người khác sẽ nghĩ lung tung, cô nói sao?”
Thiếu Thương dời tầm mắt, nở nụ cười đạt tiêu chuẩn: “Thiếp hoàn toàn không hiểu ý của An Thành quân.” Trong tình huống bình thường, khi nàng bắt đầu xổ chữ có nghĩa là đối phương nói đúng rồi.
Vui vẻ rời khỏi phòng của Hà Chiêu Quân, Thiếu Thương nhiệt tình định đi khuyên Lâu Nghiêu gác công việc qua một bên, nhân lúc sản phụ đang mệt mỏi mà tới an ủi chăm nom, sẽ nhận được hiệu quả làm ít nhưng công nhiều đó.
Nào ngờ mới tới cửa thư phòng, phát hiện người ‘sẽ nghĩ lung tung’ đang ngồi ngay ngắn sau bàn, chống tay hai bên tấm bản đồ trên lụa trắng, huyện thái gia Lâu Nghiêu đứng bên cạnh như biến thành thư đồng hầu hạ.
“… Hơn tám mươi dặm ở đây mà chỉ có hai ổ bảo thôi à.” Hoắc Bất Nghi nhìn kỹ bản đồ.
Lâu Nghiêu đáp: “Đúng vậy. Như lời đại ca nói, để chứa đám sát nhân đó thì phải có ổ bảo quy mô chừng này. Huyện Diêu tiếp giáp Từ Châu, giữa hai nơi chỉ cách một thung lũng…”
Hoắc Bất Nghi gật đầu, chỉ vào một nơi trên bản đồ mà nói: “Thung lũng này phải không? Bản đồ này của cậu không đúng.” Chàng xòe tay, dùng hổ khẩu đo đạc.
Lâu Nghiêu đỏ mặt: “Đệ đã thăm dò kỹ lưỡng xung quanh huyện thành, ở đâu có thể trồng trọt, ở đâu có thể lấy nước, nhưng thung lũng này nằm gần Từ Châu, đệ nghĩ nếu nơi đó chưa thể khai khẩn thì cứ tạm gác lại, đợi sau này…”
“Có bốn thứ quan trọng nhất trong bản đồ địa lý, đó là núi, sông, thung lũng và tỉ lệ, như vậy mới có thể tiến tấn công lùi phòng thủ, những việc khác có thể từ từ cân nhắc sau. Huyện Diêu có địa thế bằng phẳng, một khi xảy ra loạn, cậu định trấn thủ kiểu gì? Nạn đói sẽ không lấy đi tính mạng cậu, nhưng dân biến hay nổi loạn có thể lấy đầu cả nhà cậu ngay lập tức.”
Được răn dạy, Lâu Nghiêu sợ hãi: “Đa tạ đại ca đã chỉ giáo, đệ biết rồi.”
Thiếu Thương đứng ngoài nghe mà lắc đầu nguầy nguậy, có cảm giác ‘tiểu đệ ngốc nghếch ngờ nghệch nhà mình bị ông anh nhà bên lấn chiếm vượt tuyến dạy dỗ’.
Hoắc Bất Nghi đặt bản đồ xuống, dựa vào thành tay vịn: “Ta đã kiểm tra tình hình đội ngũ Lạc thị bị tàn sát, dù nhân số tàn dư của Công Tôn thị không nhiều, song qua lại như gió không để lại tung tích, chứng tỏ bọn chúng không đi đường xa mà có cứ điểm ngay bên cạnh. Cậu chớ hồ đồ, có chuyện như vậy xảy ra trên đất mình cai quản không phải là chuyện nhỏ.”
Thiếu Thương nghe tới đây, sải bước đi vào: “Nếu trước mắt vẫn chưa điều tra được tung tích, vì sao không nghĩ cách để bọn chúng xuất hiện tại nơi này?”
Hoắc Bất Nghi thấy nàng thì mỉm cười, quay qua nói với Lâu Nghiêu: “Trọng địa thư phòng mà cậu không sai người canh chừng nghiêm ngặt? Ra vào tùy tiện không ai truyền báo, muốn bị người ta dễ dàng mò vào đúng không?”
Lâu Nghiêu cứng lưỡi, Thiếu Thương la lớn: “Em cũng có thể vào thư phòng của chàng mà!”
Hoắc Bất Nghi chẳng buồn mở mắt: “Em vào được là vì ta đã dặn canh phòng, lẽ nào A Nghiêu cũng dặn dò người hầu bên ngoài là những ai được phép vào?”
“Chưa, chưa có dặn…” Đương nhiên Lâu Nghiêu chưa dặn ai, nhưng tùy tùng thấy Thiếu Thương là khách quý ngày hôm qua nên mới cho người vào.
Thiếu Thương tức tới độ xém phun ra sỏi mật: “Em biết chàng muốn phê bình A Nghiêu đã lơ là canh phòng, nhưng thư phòng của chàng còn quan trọng hơn thư phòng của Huyện lệnh bình thường gấp mấy lần, nhưng em vẫn lục lọi lung tung được còn gì!”
“Em là người của ta, chuyện của ta đương nhiên em có thể biết. Dám hỏi Trình tiểu nương tử, em là gì của Lâu Huyện lệnh?” Hoắc Bất Nghi thong dong lên tiếng.
Thiếu Thương á khẩu.
Thấy bầu không khí trở nên sượng sạo, Lâu Nghiêu run run nói: “… Chi bằng, chúng ta bàn tiếp ý đồ của tàn dư Công Tôn thị đi?”
Hoắc Bất Nghi liếc hắn, nhẹ nhàng nói: “Nghe theo Lâu Huyện lệnh, chẳng hay Trình tiểu nương tử có cao kiến gì không?”
Sự bực bội Thiếu Thương vừa thổ ra lại lần nữa dâng lên, nàng nhẫn nhịn: “Điều tàn dư của Công Tôn thị muốn chỉ đơn giản hai chuyện, thứ nhất là phục quốc, thứ hai là báo thù. Nếu muốn phục quốc, chẳng phải sử tân quận Thục mới tạo phản à, bọn chúng ắt sẽ đến đó hỗ trợ; nếu vì báo thù…” Nàng nhìn Hoắc Bất Nghi, Hoắc Bất Nghi hờ hững nhìn lại.
Thiếu Thương nói thẳng: “Thế thì bọn chúng không nên tìm Hoắc đại nhân, năm ngoái đại tướng quân tấn công Thục là người khác, Hoắc đại nhân chỉ tiếp ứng giữa chừng… Vậy cớ gì bọn chúng lại xuất hiện ở đây? Ắt hẳn có nguyên nhân.”
Lâu Nghiêu cổ vũ: “Thiếu Thương muội nói rất có lý!”
Hoắc Bất Nghi im lặng – đây là điểm chàng ghét ở Lâu Nghiêu, lần nào chàng muốn khen nàng thông minh là Lâu Nghiêu lại ủng hộ khen ngợi nhanh hơn và nhiệt tình hơn chàng, khiến lời khen của chàng hóa thành không có thành ý.
“Vậy… Nguyên nhân do đâu?” Lâu Nghiêu hồ nghi.
Thiếu Thương nhìn Hoắc Bất Nghi, đôi mắt dài tuấn tú của Hoắc Bất Nghi lóe lên nhưng không nói gì, nàng cũng dừng truy hỏi.
Bàn một hồi mà vẫn không rút ra được kết luận nào, hai người Hoắc Trình rời khỏi thư phòng, im lặng quay về viện dành cho khách.
Đi trong khu vườn ở hậu viện trống trải, Hoắc Bất Nghi chợt bật cười: “Em không nói với Lâu Nghiêu chuyện ta giết Công Tôn Hiến.”
Thiếu Thương nói: “Chuyện như vậy nói kiểu gì! Làm lớn là thành tội khi quân đấy. Dù A Nghiêu đáng tin nhưng bớt một người biết vẫn hay hơn.”
“Đúng, bớt người biết vẫn hay hơn.” Hoắc Bất Nghi mỉm cười.
“Chuyện này chàng không nói, em không nói, Viên gia càng không thể nói, nên toán người đó không phải nhắm vào chàng báo thù.”
Hoắc Bất Nghi nói: “Em đoán ra rồi phải không, lúc nãy em muốn hỏi gì thì cứ hỏi tiếp đi.”
Thiếu Thương dừng bước, trầm ngâm nhìn: “Vốn dĩ chàng xuất phát từ Duyễn Châu, đến bốn châu Thanh Ký U Từ để dập loạn, nhưng vì sao lại ở Dự Châu?” Dù chàng để ý tới động tĩnh của Lạc Tế Thông thì cũng chỉ phái người đi theo chứ không ên đích thân xuất hiện, cần biết hiện tại Hoắc Bất Nghi đang có công vụ.
Hoắc Bất Nghi nói: “Ta còn tưởng em không định hỏi… Em đoán không sai, ban đầu ta vào Dự Châu không phải vì em, mà định từ phía đông Dự Châu đi vào Từ Châu để tiếp ứng cho Thái tử điện hạ.”
Thiếu Thương ngạc nhiên: “Không phải Thái tử điện hạ đang trấn giữ tại đại bản doanh Duyễn Châu à?”
Hoắc Bất Nghi nói: “Từ Châu đã được bình định, Ngô đại tướng quân chia binh làm hai hướng đến Thanh Châu và U Châu. Thái tử điện hạ hay tin mười mấy hào tộc ở phía tây Từ Châu đều có liên quan, không kìm được muốn đích thân đến kiểm tra, xem có phải lúc thi hành lệnh độ điền có chỗ nào bất ổn không.”
Thiếu Thương kinh hãi: “Lẽ nào tàn dư của Công Tôn thị nhắm vào Thái tử?!”
Hoắc Bất Nghi chau mày: “Thái tử điện hạ không phải một người một ngựa, có hơn mười ngàn đại quân đi theo. Chớ nói mấy chục tử sĩ, dù triệu tập toàn bộ đinh tráng ở các huyện lân cận cũng chưa chắc đã đấu lại nổi.”
Thiếu Thương lưỡng lự nhìn chàng: “Vậy chàng đang lo chuyện gì?”
Hoắc Bất Nghi nhướn mày: “Trông ta có vẻ lo lắng lắm à.”
“Chàng cứ nhíu chặt chân mày, dù em đánh lén cũng không thấy chàng như vậy!”
Hoắc Bất Nghi sầm mặt: “Không được nói lung tung!” Nghĩ một lúc lại cảm thấy buồn cười, chàng gập tay cốc trán cô gái.
Thiếu Thương la oai oái, giơ tay che trán: “Nói đi mà, rốt cuộc chàng đang lo chuyện gì.”
Hoắc Bất Nghi cất bước: “Thái tử điện hạ văn võ song toàn, hiềm nỗi vẫn còn nóng tính. Nếu có chuyện bất bình, bệ hạ sẽ ra lệnh hạ quan điều tra kỹ càng, mà Thái tử sẽ xắn tay áo đích thân ra trận, trị người ta một trận rồi mới tính tiếp.”
Chàng được Hoàng đế đón đến bên cạnh khi chưa đầy mười tuổi, sống lâu trong thâm cung, thứ chàng học được là phương pháp nhìn nhận thế cục và suy đoán lòng người; không phải chàng tự khen mình, nhưng đến tận bây giờ có rất ít người khiến chàng khó đoán. Chớ nói là vương công trọng thần, ngay cả tâm sự của Hoàng đế chàng cũng có thể đoán được kha khá.
“Trước đó ta hết lời khuyên ngăn Thái tử không nên rời khỏi đại bản doanh Duyễn Châu, nhưng điện hạ không chịu, nói muốn tận mắt kiểm chứng tình hình địa phương. Điện hạ lại không cho phép ta đi cùng, nói nếu ta bị người khác bắt gặp là sẽ bị lộ thân phận của điện hạ.” Hoắc Bất Nghi dừng bước, “Nghe câu này, ta biết ngay điện hạ có ý định tách khỏi đại quân bảo vệ.”
Thiếu Thương cạn ngôn: “Thái tử điện hạ thật là, hà tất phải như vậy!” Chỉ tổ chuốc thêm rắc rối!
Hoắc Bất Nghi cười khổ: “Điện hạ có lòng thể nghiệm dân gian cũng không phải chuyện xấu. Lúc nãy ta đã hỏi Lâu Nghiêu về các ổ bảo xung quanh, cậu ta nói nơi này không trù phú, gộp mấy huyện lại cũng chỉ có hai ổ bảo nên hồn.”
Thiếu Thương nói: “Vậy chúng ta đi tra xét bọn họ ngay đi!”
Hoắc Bất Nghi lắc đầu: “Tra xét thế nào, tới nói ‘bọn ta nghi ngờ các ngươi thông đồng với nghịch tặc Công Tôn thị, muốn lục soát ổ bảo của các ngươi’? Em tưởng ổ bảo chỉ để trưng bày à, bên trong có tư binh, bằng không vì sao rất nhiều Thái thú quận huyện lại kiêng kỵ hào tộc địa phương. Chúng ta không có lý do mà đi kiểm tra, nếu có khả nghi còn đỡ, nhưng nếu người ta trong sạch thì sao. Chỉ tổ kích động dân chúng nổi loạn, còn chưa thấy bóng dáng của tàn dư Công Tôn thị mà chúng ta đã tự tan tác trước? Thôi, tạm thời khoan bứt dây động rừng.”

Ba bốn hôm sau, Lâu Nghiêu vẫn xem chàng là Huyện thái gia và cha ruột mới nhậm chức, Thiếu Thương theo Hoắc Bất Nghi kiểm tra mọi manh mối, từ khe núi, lòng chảo cho đến thung lũng hoang… Thậm chí bọn họ còn kiểm tra địa thế của hai ổ bảo ấy từ xa.
Thiếu Thương định kéo bào huynh đi cùng, nhưng Trình Thiếu Cung cảm thấy một tháng qua mình sống quá khổ nên không chịu ra cửa, ngày ngày rúc trong phòng ăn uống tẩm bổ, mỗi khi rảnh rỗi sẽ xóc quẻ vẽ bùa, tốt đẹp biết bao.
Ngày hôm ấy cậu ăn uống no nê, định ra ngoài dạo bộ tiêu thực, ai dè đi dạo tới hậu viện thì thấy Lâu Ly đang mắng nô bộc, trong đời cậu ghét nhất phụ nữ tranh cãi vô lý, thế là xoay mũi chân.
Nào ngờ Lâu Ly vừa liếc thấy cậu đã thé giọng gọi: “Xin Trình công tử dừng bước!”
Trình Thiếu Cung đành quay lại, chắp tay cười nói: “Chào Lâu tiểu nương tử.”
“Trình công tử tới đúng lúc lắm.” Lâu Ly lạnh lùng nói, “Mấy hôm trước đường huynh của ta cứu một hiệp khách ngã xuống vách núi, tới giờ vẫn hôn mê chưa tình. Nghe nói Trình gia có một đại phu lợi hại, chi bằng mời ông ấy đến khám xem sao, đỡ nhà ta tốn công ngày nào cũng phải nấu thuốc cho ông ta.”
Trình Thiếu Cung ngẩn ra: “Quá khen quá khen, nhưng đại phu đó chuyên chữa nội thương, chứ ngoại thương thì…”
Lâu Ly mất kiên nhẫn: “Đến chuyện phụ nữ sinh con mà ông ta cũng chữa trị được còn gì, khám cho người bị ngã đã làm sao!”
Trình Thiếu Cung cảm thấy mình quá sai lầm khi chưa bói một quẻ trước khi ra cửa, đang nghĩ xem nên thuyết phục Lâu nương tử đừng tranh cãi vô lý nữa, hay chấp nhận gọi đại phu tới chữa lợn què thành lợn lành.
Đúng lúc ấy, một nô bộc bưng khay bước ra từ trong phòng đối diện, khi cánh cửa mở rộng, tình cờ cậu trông thấy gò má của người đang nằm trên giường, dù sưng vù đỏ tấy, dấu vết mệt mỏi, nhưng cậu vẫn nhận ra gã.
Ơ, đây chẳng phải là nghĩa huynh của phụ thân của vị hôn phu tiền nhiệm của bào muội nhà cậu à?
Tiêu phu nhân còn có ý định giữ ông ta lại làm thầy dạy võ cho hai ấu đệ mà!
Sao ông ta lại ở đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.