Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 117:




Sáng hôm sau, đội ngũ tiếp tục lên đường, đi được nửa chặng thì Ban thúc phụ đã tỉnh. Thực ra vết thương của ông không quá nặng, chỉ là bệnh tim hồi xưa phát tác, do uống thuốc mang theo nên mới ngủ li bì đến tận bây giờ. Còn lão Vạn đồng chí lại bị thương không nhẹ, mãi tới khi đến dịch trạm mới có thể gắng gượng mở mắt.

Đợi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, Lăng Bất Nghi lập tức tìm người điều trị cho Vạn Tùng Bách, nhưng khi biết cả trước ngực lẫn sau lưng ông bị thương rất nặng, nếu vội vã lên đường tiếp thì chắc chắn vết thương sẽ nứt, sẽ bị thương hai lần. Thế nên Lăng Bất Nghi đành dâng tấu lên Hoàng đế cha nuôi, nói rõ chi tiết kỳ quặc trong chuyện này, đồng thời xin phép cho Vạn Tùng Bách được dưỡng thương ít hôm rồi lên đường quay về đô thành sau.

Bấy giờ cuộc chiến Thọ Xuân đã tiến vào giai đoạn kết thúc, lần này Lăng Bất Nghi giết được bốn năm đại tướng của Bành thị, đánh tan hai đại quân phe địch, còn lấy lại được nửa huyện thành Phụ Quách – công lao cần lập đã lập đủ, công trạng còn lại nên nhường cho các bạn nhỏ, như vậy mọi người mới có thể ngồi xếp hàng chờ chia quả. Thế là chàng quyết định ở lại dịch trạm sau khi sai người báo tin cho Thôi Hầu. Ban Tiểu Hầu muốn chăm sóc cho thúc phụ nhà mình nên cũng ở lại.

Vậy là một đội ngũ đông đảo gần như chiếm toàn bộ dịch trạm, may mắn tiền tuyến đang nổ ra chiến sự, quan lại các nơi luôn đề phòng bất trắc nên dịch trạm này vắng người qua lại, ngoại trừ tiếp đãi các tốp lính đưa tin thì bọn họ cũng không bận tâm thêm chuyện khác.

Vạn Tùng Bách mất rất nhiều máu, nằm li bì trên giường bệnh hai hôm, thỉnh thoảng có tỉnh nhưng cũng mơ màng nặng nề. Vạn Thê Thê thấy cha yếu đi, trong lòng rất buồn, nhưng nàng không phải đứa mít ướt hay khóc, nàng chỉ nấp trong chỗ vắng người cắn răng mài đao, thề rằng quyết phải tìm được kẻ giật dây hòng báo thù. Ngay khi nàng xém mài thanh đại đao đeo lưng thành dao gọt trái cây, cuối cùng Vạn Tùng Bách cũng đã tỉnh.

Sau khi ăn hết ba chén cháo gạo ninh xương và nửa con gà hầm, đồng chí lão Vạn đã hồi phục sáu bảy phần sinh lực, cho nên kiên quyết từ chối thuốc đại phu mới sắc, tiếng gào thét vang nửa tòa dịch trạm. Lăng Bất Nghi bày tỏ nếu tinh thần bệnh nhân đã khỏe thì tốt nhất mọi người nên đi ‘thăm bệnh’, nhóm Thiếu Thương vô cùng tán thành. Vì tìm thêm ‘người ngoài’ làm chứng, Lăng Bất Nghi tiện tay kéo Ban Tiểu Hầu đi cùng.

Trong phòng bệnh, Vạn Tùng Bách sờ cái bụng tướng quân đã xẹp đi một nửa của mình, lòng đau như cắt: “… Rốt cuộc kẻ nào muốn dồn ta vào chỗ chết!” Trước đó ông đã nghe Vạn Phúc kể lại suy luận của Lăng Bất Nghi.

“Chuyện này phải hỏi phụ thân chứ!” Vạn Thê Thê nghiêm mặt, “Phụ thân nhớ xem đã từng kết oán với ai trong mấy tháng qua không! Có từng chèn ép hạ quan hay chiếm đất của đại tộc không!”

“Hàm hồ! Trên đời này có thượng quan nào hiền lành tốt bụng dễ tính như ta hả!” Vạn Tùng Bách cao giọng quát con gái, “Cũng chỉ có Trình hiền đệ mới miễn cưỡng so được với ta!”

Đồng chí lão Vạn gầm lên như sấm, Ban Gia ở bên lập tức rụt người lại. Trình Tụng lúng túng nhìn Lăng Bất Nghi, hy vọng em rể tương lai sẽ không bỏ chạy vì quan hệ thông gia của Trình gia, Trình Thiếu Cung ngoáy lỗ tai, như thể gặp biến cũng chẳng sợ, Thiếu Thương thích thú xem trò vui, ước gì có hạt dưa để vừa cúp vừa xem.

Vạn Thê Thê nổi xung: “Phụ thân nói mà không biết ngượng hả! Con chưa thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy cả!”

“Sao phải ngượng, ta toàn nói thật!”

“A Phúc chú đến đây, có phải phụ thân vừa cộc lốc dữ dằn lại khắt khe không!”

“Ôi… Tiểu nhân cho rằng…” Vạn Phúc mới thốt lên năm chữ thì đã bị Vạn Tùng Bách trợn mắt.

Vạn Phúc tức khắc phát huy tư chất tốt đẹp của gia nô, thao thao bất tuyệt, “Tiểu nhân cho rằng đại nhân nói rất đúng ngoài mặt đại nhân vờ hung dữ chứ thực chất bụng dạ tốt nhất trên đời này lời này tiểu nhân nói không hề giả nhật nguyệt làm chứng trời đất chứng giám!”

“A Phúc! Lương tâm của chú bị chó tha rồi hả!” Vạn Thê Thê thét to.

“Con còn dám uy hiếp A Phúc thì ta sẽ cắt nửa của hồi môn của con, đưa cho Tử Phù làm tiền riêng!”

“Phụ thân có giỏi cứ cắt đi!”

Thấy hai cha con sắp cãi cọ, Lăng Bất Nghi đập bàn, thấp giọng nói: “Mong Vạn đại nhân yên tâm không cần nôn nóng!”

Hai cha con có phần dè chừng Lăng Bất Nghi, cùng đồng thời ngậm miệng.

“Vạn đại nhân, xin đại nhân nghĩ thật kỹ xem trong những tháng qua có đắc tội với ai không?” Lăng Bất Nghi nói.

Vạn Tùng Bách dừng cãi cọ, cố vắt hết óc rồi nói: “Thật sự không đắc tội với ai cả, ta mới nhậm chức Thái thú ở quận Từ, gia mẫu còn tìm trưởng bối làm phụ tá cho ta, ngày nào ông ấy cũng lải nhải thời đại thái bình không được có lỗi với thế gian, muốn ta phải khiêm tốn độ lượng, lấy nhân trị quận. Nói thật trong mấy chục năm nay, chỉ có những tháng qua ta mới an nhàn nhất, không hề cãi cọ với bất cứ ai! Không tin cứ sai người mời Lã sư đến đi… Ôi, ông ấy già rồi, đi đứng bất tiện, cơ thể lại yếu nên ta mới không dẫn ông ấy về đô gặp thánh thượng.”

“Không vội, ba ngày trước ta đã cho người tới lỵ sở ở quận Từ của Vạn đại nhân báo tin. Vì Quận thừa phải ở lại nên lần này chỉ mời Chủ bạ và Lã phu tử – phụ tá của đại nhân, có lẽ hôm nay sẽ đến.” Lăng Bất Nghi nói.

Vạn Tùng Bách ngại ngùng nằm xuống giường, nhủ bụng cậu đúng là không hề khách khí, phụ tá thuộc hạ của ta cậu nói gọi là gọi, hèn gì lần nào nhắc đến con rể, Trình hiền đệ của ta cũng có vẻ như trời đổ cơn mưa máu.

Lăng Bất Nghi đặt một tay lên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ: “Nói như vậy, Vạn đại nhân chắc chắn chưa từng đắc tội với ai, tức là…”

“Tức là bá phụ đã ngáng đường ai đó rồi!” Thiếu Thương thuận miệng nói, “Có phải ở quận Từ bá phụ đang định lấy lợi trừ hại, mở rộng kế hoạch nên đã động chạm tới vọng tộc địa phương không, thế là thành cái đinh trong mắt người ta, rồi sau đó bị ám sát?”

“Lấy lợi trừ hại cái gì.” Vạn Thê Thê lẩm bẩm, “Thiếu Thương muội dát vàng lên mặt phụ thân quá rồi, ông ấy không phải người có hoài bão như vậy đâu.”

“Câm mồm! Ngày càng mất phép tắc!” Vạn Tùng Bách trợn mắt nhìn con gái, lại quay sang nói với Lăng Bất Nghi, “Lăng đại nhân minh giám, không phải ta ăn trên ngồi trốc, mà là… Đại nhân biết đấy, Thái thú quận Từ ngày trước là ai? Chính là danh sĩ Công Tôn Bác, là người trong số ít ta nể phục trong đời, nhưng Công Tôn Bác quá tài giỏi, chỉ trong vài năm đã xử lý quận Từ đâu ra đấy.”

Lăng Bất Nghi gật đầu: “Không sai. Công Tôn Bác đúng là một trị thế năng thần, bệ hạ cũng nghe tin từ lâu nên hiện tại đã đề bạt ông ấy đến Liêu Đông phòng thủ.”

Trình Thiếu Cung lẩm bẩm: “Nơi đó vắng vẻ lại toàn dân thiếu văn hóa, nghe nói còn có tập tục ăn lông uống máu, xem ra được Hoàng đế coi trọng cũng không phải chuyện tốt.”

Trình Tụng vội nhéo em trai dưới tay áo, cũng may chẳng mấy ai nghe được câu này, ngoại trừ Ban Gia.

Ban Tiểu Hầu tốt tính mỉm cười, thấp giọng nói: “Còn ta lại muốn đi nhiều nơi ngắm nghía, tà dương trên hoang mạc, hãn hải rồi dao đài, nghĩ thôi đã say sưa rồi.”

Trình Thiếu Cung che tay áo cười: “Đi trong đô thành mà ngươi còn lạc, giờ còn muốn đi xem hoang mạc hãn hải?!”

Ban Gia đỏ mặt, cúi đầu không nói nữa.

Vạn Tùng Bách cười bảo: “… Lăng đại nhân nói phải. Là nơi tiền nhân cai trị ban phúc, ta không phải người huênh hoang, từ khi đến quận Từ ta luôn làm theo thể chế có sẵn, chưa bao giờ gây chuyện, thế thì động chạm dân bản địa chỗ nào?”

Thế này không phải thế kia cũng không phải, mọi người lặng im, thực sự không đoán nổi là ai muốn giết Vạn Tùng Bách.

Bỗng lúc này, thị vệ đi vào báo cáo người ở quận Từ đã đến, Lăng Bất Nghi lập tức cho người vào. Tổng cộng hai người, một cụ già và một người trung niên.

Vạn Tùng Bách đi tới đỡ cụ già gầy gò tóc bạc trắng – chính là Lã phu tử, khi thấy ông ấy mọi người mới hay Vạn Tùng Bách nói ‘đi đứng không tiện’ chỉ là nói giảm nói tránh. Chân trái của ông cụ bị cụt từ đầu gối trở xuống, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ho khò khè, có lẽ đã gặp phải chuyện bi thảm trong chiến tranh, lần này ông được gia nhân cường tráng cõng tới.

Người đàn ông mập mạp mặt tròn còn lại chính là Doãn Chủ bạ, ông là người bản xứ, vừa được Vạn Tùng Bách đề bạt, thế là lập tức nhào tới Vạn Tùng Bách, lúc xót xa ân chủ gặp nạn, lúc lại mắng xối xả kẻ ác.

Ba người Vạn Lã Doãn nói lui nói tới cũng chỉ có một ý, đúng là Vạn đồng chí Nguyệt Lão đây rất tu thân dưỡng tính, hiền lành nhân từ, cuộc sống đơn giản, ngoại trừ nghiên cứu làm thế nào để sinh con trai thì thậm chí có thể nói ông ăn không ngồi rồi, cả ba đều không nghĩ ra ai muốn giết ông.

Thiếu Thương ủ rũ, chỉ có ngàn năm làm tặc chứ không có ngàn năm phòng bị, nếu không bắt được kẻ đầu sỏ nấp trong bóng tối thì không biết bao giờ Vạn gia lại gặp họa. Lần này khác với vụ án của Khúc Linh Quân lúc trước, xét cho cùng vụ việc đó chỉ diễn ra trong hoàn cảnh cố định, tương tự như vụ Lương phủ giết sói, giết tới giết lui cuối cùng cũng giết trúng hung thủ. Nhưng vụ ám sát lần này lại rơi vào biển người mênh mông, không biết nên ra tay từ đâu.

Lăng Bất Nghi thấy nàng cứ băn khoăn, bèn nắm tay nàng nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo, chúng ta còn có thể thẩm vấn Hoàng Văn, cũng có thể tra xét lai lịch của đám thích khách. Trên đời này không có việc gì khó, ta không tin lại có kẻ một tay che được bầu trời.”

Thiếu Thương cười thầm, người cổ đại không chỉ thiếu tinh thần điều tra tội phạm mà thậm chí tinh thần pháp chế cũng chẳng được bao đồng, hở tí là tra tấn ép cung, lại còn một tay che trời nữa chứ, nàng nhìn vị hôn phu thân mến nhà mình, nghĩ bụng không biết có gãy tay không… Ơ, tay ư?

Nàng cúi đầu nhìn tay Lăng Bất Nghi, trắng trẻo và sạch sẽ, ấm áp và mảnh mai, thậm chí đầu ngón tay còn có màu đỏ nhạt.

“Sao vậy?” Lăng Bất Nghi thấy nàng có vẻ lạ.

Thiếu Thương vỗ nhẹ vào tay trái chàng, nói nhỏ: “Chàng còn nhớ lần đó… Chàng bị gãy tay là vì lý do gì không.”

Tròng mắt Lăng Bất Nghi rụt lại.

Thiếu Thương nói: “Vì em gặp phải chuyện không nên thấy.”

“Tại sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?”

“Có phải Vạn bá phụ cũng vô tình bắt gặp chuyện gì không.”

Lăng Bất Nghi ngẩn ra, có vẻ không hề nghĩ tới.

Thiếu Thương ngoái đầu nói: “Bá phụ, trong mấy tháng đến quận Từ nhậm chức, bá phụ  đã từng đi qua những nơi nào?”

Vạn Tùng Bách ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Cháu có ý gì. Ta chưa từng rời khỏi quận Từ… Đúng không A Phúc?”

Vạn Phúc cẩn thận nhớ lại, bẩm: “Đại nhân nói phải, ngoài việc trên đường nhậm chức đại nhân đã đi vòng một chuyến tới quận Trần lân cận phía nam, chúc thọ Thái thụ quận Trần, thì mấy tháng sau đó đại nhân luôn ở quận Từ… Lã sư cũng không để đại nhân đi đâu. À phải rồi, tháng trước đại quân của Thôi Hầu đi ngang qua quận của chúng ta, đại nhân từng đón đội quân ở ven đường, ngoài ra không còn nữa.”

Lã phu tử vê râu cười, Vạn Tùng Bách ngoái đầu nói: “Niệu Niệu nghe chưa, ta nói thật!”

Thiếu Thương lại hỏi: “Lã phu tử, Doãn Chủ bạ, xin hai vị nhớ lại thật kỹ, mấy tháng qua, ở biên giới quận Từ có xảy ra án mạng không lý do nào không.”

Vạn Tùng Bách: “Lão Doãn, trí nhớ ông tốt, nhớ xem có chuyện đó không.”

Doãn Chủ bạ nhìn trần nhà, cụp tay đếm: “Hiện tại đang thái bình thịnh thế, quận ta không có trộm cướp qua lại, án mạng mà không có lý do à… Ừm, năm tháng trước có một tiều phu chết trong nhà, tộc nhân kiện vợ tội mưu sát chồng.”

Lã phu tử lắc đầu: “Không phải. Về sau dưới chân núi cũng có người khác chết giống vậy, ngỗ tác trong huyện phát hiện do một loài rắn núi kỳ lạ, sẽ chết sau khi bị cắn vài canh giờ.”

Doãn Chủ bạ lại nói: “Bốn tháng trước có hai xã đánh nhau, sáu bảy hương dũng về nhà thì bị chảy máu mũi mà chết.”

Thiếu Thương nghĩ có lẽ là xuất huyết nội sọ, bèn nói: “Nếu đánh nhau trong làng thì có lẽ không phải.”

Trí nhớ của Doãn Chủ bạ quả nhiên rất tốt, sau đó ông lại kể tiếp vài vụ án mạng mà các huyện báo lên.

Có đứa trẻ mải chơi nên rơi xuống nước chết chìm; có kẻ say ngã dập đầu xuống đá mà chết; có ông lão tham ăn, ăn nhầm bánh ngọt dính thuốc chuột; thậm chí có lở núi, đá rơi xuống đè chết mấy hộ nhà nông… Linh tinh những chuyện như thế, tổng cộng có khoảng mười vụ.

Mấy người Lăng Bất Nghi và Lã phu tử đã loáng thoáng hiểu được dụng ý của Thiếu Thương, nhưng cũng có người ngơ ngác không hiểu gì như Vạn Thê Thê, những người còn lại cái hiểu cái không.

“… Dập hỏa?” Vạn Phúc đột nhiên nói, “Tiểu nhân dám hỏi Chủ bạ, đền thờ cần dập hỏa tên gì?”

Doãn Chủ bạ đang nói đến vụ cháy ở chỗ hẻo lánh nào đó, bốn thầy pháp không kịp chạy thoát đền thờ nên đã bị thiêu cháy.

“A…” Ông cố gắng nhớ lại, “Hình như là đền Thủy gì đó…?”

“Có phải là đền Điệp Thủy không?” Vạn Phúc truy hỏi.

Doãn Chủ bạ vắt óc nghĩ, ảo não nói: “Ây, ta thật sự không nhớ nổi, mấy quận chúng ta rất tin quỷ thần, miếu đền hương dã nhiều vô kể. Ở trên núi có đền Sơn thần, mé nước có đền Thủy thần, ngay tới cổ thụ già cũng có đền thờ Mộc thần.”

Vạn Phúc lại hỏi kỹ hơn: “Vậy có phải ngôi đền này nằm ở hướng đông nam quận Từ không, ừm, giáp với quận Trần.”

Doãn Chủ bạ vỗ đùi: “Không sai! Nằm ngay phía nam huyện An Quốc, băng qua một cánh rừng là đến quận Trần.”

“Sao thế sao thế?” Vạn Tùng Bách chưa hiểu, “Chuyện này có liên quan gì, đền Điệp Thủy gì cơ, ta đã nghe bao giờ đâu.”

Lã phu tử thở dài: “Có lẽ đại nhân đã quên, bốn tháng trước có một thầy pháp ăn mặc lôi thôi tự xưng đi khắp thiên hạ, đại nhân đã xin ông ta bói quẻ con cháu cho mình.”

Vạn Tùng Bách đỏ mặt: “À, ra là chuyện này.”

“Phụ thân lại mời thầy mo lung tung nữa hả, con mà về sẽ mách với tổ mẫu cho xem.” Vạn Thê Thê bất mãn.

Vạn Tùng Bách cười mắng: “Tổ mẫu con đau ốm, không được lắm mồm!”

“Ây da, Thê Thê đừng đánh trống lảng nữa, bá phụ nói tiếp đi, thầy pháp kia nói gì? Có liên quan gì tới đền thần dập hỏa?” Trình Tụng kéo vị hôn thê lại, sốt sắng truy hỏi.

“Còn nói gì được nữa! Tên khốn kiếp kia dám hiến kế bậy cho ta, nói gì mà đông nam thuộc kim thuộc hỏa, vượng dương khí, có lợi với đàn ông. Bảo ta đi dọc theo hướng đông nam bảy ngày bảy đêm, hễ thấy đền to miếu nhỏ nào cũng phải dập đầu bái lạy, như vậy lòng thành mới linh!” Vạn Tùng Bách tức giận.

“Bá phụ, biện pháp này có linh nghiệm không?” Trình Thiếu Cung sáng mắt lên.

“Linh cái gì mà linh, hết mười gã thầy mo thì đến chín gã chuyên lừa gạt, hại ông đây mệt chết đi được, con trai chưa có mà suýt tắt thở, các cơ thiếp không một ai có động tĩnh!” Vạn Tùng Bách lại cảm thấy hông nhức nhối, có thể nói làm chuyện phòng the rất ác liệt.

Lã phu tử thấy trong phòng còn có thiếu nữ chưa gả là Vạn Thê Thê và Thiếu Thương, thế là ho một tiếng: “Đại nhân rất mệt, đi cỡ ba bốn huyện, sau khi về còn đổ bệnh.”

Lăng Bất Nghi nhìn ông mỉm cười, không nói gì.

Vạn Thê Thê thương cha, nhưng ngoài miệng lại nói: “Phụ thân coi lời dặn của tổ mẫu là gió thổi bên tai hả, nếu đám thầy mo kia linh nghiệm thì nhà ta đã có con trai từ lâu rồi, toàn lừa gạt tiền không!”

“Nha đầu chết tiệt nói dễ nghe cái coi, tổ mẫu còn nói con phải thục nữ dịu dàng, con nhìn giọng điệu này đi, tới đồ tể trong chợ còn có văn hóa hơn con! Nếu ta là Tử Phù, ta thà mổ heo còn hơn phải cưới con!”

“Phụ thân…!”

Lã phu tử nặng nề ho khan, hai cha con không cam lòng im lặng.

Ông lão nói tiếp: “Đúng là thầy pháp đó tới lừa tiền, nhưng do bị đại nhân quấn hỏi quá chặt, muốn gã làm phép thần thông, vì để thoát thân nên gã mới lừa đại nhân đi về phía đông nam… Sau đó đại nhân vừa đi, quả nhiên gã cũng lủi đi luôn.” Dừng một lúc, ông hỏi, “A Phúc, có phải đại nhân đã đi qua đền Thủy thần đó không?”

Vạn Phúc đáp: “Đúng vậy. Hôm ấy là thứ bảy, đại nhân đang nghỉ chân tại huyện An Quốc, dự định quay về lỵ sở thì nghe người ta nói trong làng có một ngôi đền nhỏ, đại nhân bèn để tùy tùng ở lại huyện, chỉ cưỡi ngựa đi cùng tiểu nhân, tính đi nhanh về nhanh. Đại nhân đã mệt mấy ngày liền nên không chú ý xung quanh, song tiểu nhân thấy bên ngoài ngôi đền ấy viết hai chữ ‘Điệp Thủy’.”

Thiếu Thương truy hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Vạn Phúc lắc đầu: “Không có chuyện gì cả. Vẫn giống như trước, chúng tôi đi vòng vòng cầu chúc, để lại mấy trăm đồng rồi ra về.”

“Thế có gặp ai không?”

“Ở đó vắng như chùa bà đanh, trên đường đi không mấy ai, đền thờ cũng lạnh tanh, chỉ có bốn thầy pháp đang sửa lại mặt tường bị hỏng… Ừ, bốn người đó hai già hai trẻ, nhìn như một gia đình. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Trình Tụng cuống cuồng hỏi.

Vạn Phúc nhớ lại cảnh lúc ấy: “Khi tiểu nhân đỡ đại nhân ra cửa thì tình cờ có một chàng thanh niên mặc trang phục kỵ binh đi vào.”

“Vì sao phải đỡ bá phụ?” Trình Thiếu Cung nói chen.

Vạn Phúc cười nhe răng: “Đại nhân dập đầu hai mươi mấy lần liền, dập mạnh quá nên không đứng dậy nổi!”

“A Phúc! Nói ít thôi!” Vạn Tùng Bách xấu hổ.

Trình Thiếu Cung che miệng cười, Vạn Thê Thê nghiến răng kèn kẹt, Ban Gia và Doãn Chủ bạ ngại ngùng nghiêng đầu, Trình Tụng quở: “Thiếu Cung đừng đánh trống lảng nữa! A Phúc chú nói tiếp đi, mọi người chỉ gặp một người như vậy thôi hả.”

Vạn Phúc gãi đầu, cười nói: “Không chỉ một người này. Lúc tiểu nhân và đại nhân định cưỡi ngựa rời đi thì có một cỗ xe chạy ngang qua, dừng lại trước cửa đền, một lão văn sĩ bốn năm mươi tuổi bước xuống. Sau đó chúng tôi đi về.”

Nhịp tim Thiếu Thương đập nhanh: “Nói cách khác, hai người kia hẹn gặp nhau tại đền nhỏ đấy, vô tình bị hai người bắt gặp. Bá phụ, A Phúc, hai người có nhớ tướng mạo của người đó không?”

Vạn Tùng Bách và Vạn Phúc nhìn nhau, cùng lộ vẻ mặt khổ sở.

“Không nhớ chi tiết, ta chỉ cảm thấy lão văn sĩ kia trông hơi quen.”

“Không nhớ chi tiết, nhưng có vẻ tiểu nhân đã gặp kỵ binh trẻ tuổi ấy ở đâu đó rồi.”

Cả hai đồng thời mở miệng, vừa dứt lời, tất cả mọi người lẫn chủ tớ đều ngớ ra.

“Có phải A Phúc ông nhớ nhầm không, người ta đã gặp thì chắc chắn ông cũng đã gặp.” Vạn Tùng Bách nói.

Vạn Phúc cũng hoài nghi: “Đúng thế, tiểu nhân theo hầu đại nhân từ lâu, mấy năm nay không hề rời nửa bước.”

Bỗng lúc này, Lăng Bất Nghi im lặng nãy giờ chợt nghiêm mặt hỏi: “Có thật hai người chưa hề rời nhau?”

Vạn Phúc nhớ lại: “Chỉ trừ một lần. Đại nhân phải đến quận Từ nhậm chức, không thể chậm trễ. Nhưng trước đó đại nhân đã chinh chiến mười năm bên ngoài, rất nhiều chuyện chưa thu xếp xong, còn có các hộ thân hữu xa gần muốn tặng lễ bái phỏng, vì vậy đại nhân và nữ quân lên đường trước, tiểu nhân ở lại phủ giải quyết mọi chuyện rồi mới đến quận Từ tìm đại nhân.”

Thiếu Thương bỗng có cảm giác bắt được trọng điểm trong này, nhưng không cách nào nắm được mấu chốt, đành hỏi: “Bá phụ, A Phúc, hai người có thể miêu tả lại tướng mạo hai người kia được không, cháu sẽ đi tìm họa sĩ…”

“Không cần.” Lăng Bất Nghi nói, rồi nhìn Ban Gia đang đứng trong góc, “Tiểu Hầu gia, làm phiền ngài.”

Ban Tiểu Hầu bật cười: “Lăng đại nhân chớ khách sáo, cuối cùng ta cũng đã có đất dụng võ.”

Đem bút mực lụa trắng đến, Ban Gia nhấc bút, chủ tớ hai người Vạn gia bắt đầu lựa lời miêu tả, sau một hồi, mọi người náo nức hy vọng lại lần nữa thất vọng.

Nói gì cũng đã là chuyện của bốn tháng trước, còn không để ý kỹ, thành thử trí nhớ của chủ tớ đều rất mơ hồ; quan trọng hơn là hai người đó đều có gương mặt bình thường, không xấu không đẹp, không cao không thấp, dù mặt mũi hay thân hình cũng không có điểm nổi bật kỳ lạ.

Nhìn bức tranh hai người mô tả, mọi người trong phòng không biết phải nói gì – một gương mặt trái xoan cực kỳ bình thường, hàm dưới hơi vuông, mắt, mũi, miệng và tai hoàn chỉnh, trên mặt không có vết bớt vết thương hay nốt ruồi, tay chân lành lặn, không hề nổi bật.

Ban Tiểu Hầu xấu hổ: “Là ta học nghệ không tinh.”

Thiếu Thương thở dài: “Không phải lỗi của Tiểu Hầu gia.” Mà là vì thời đại này thiếu giáo trình phác thảo lập thể.

Nàng nhìn hai bức chân dung với những đường nét đơn lẻ vạch những đường viền trừu tượng, thấp giọng hỏi Lăng Bất Nghi: “Thật sự có thể bắt được người bằng bức họa này à?”

Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn nàng: “Tại sao lại không.”

Thấy mọi người ảo não, Vạn Tùng Bách cười nói: “Mọi người đừng nghĩ nhiều nữa, ta thấy không liên quan đến hai người kia đâu. Ta đã từng giao đấu với bọn thích khách kia, không phải là hạng tầm thường, không có mười vạn tám ngàn thì sao thuê nổi? Lão nghèo đó chi được tiền mới lạ!”

Mọi người mỉm cười, Vạn Thê Thê bất lực: “Phụ thân đừng luôn miệng nói người ta nghèo như vậy chứ.”

Thiếu Thương giật mình, bỗng hỏi: “Vì sao bá phụ biết lão văn sĩ đó là người nghèo?”

“Vì ông ta ngồi xe bò mà.” Vạn Tùng Bách đáp, giọng rất đắc ý, “Xe bò đã đành, lại còn bên bò bên trâu, bò già không đồng màu, không phải nghèo thì còn là gì!”*

(*Gốc trong câu này là bò xanh và bò vàng, nhưng trong tiếng Việt không hề có bò xanh. Thanh Ngưu thực chất là chỉ trâu xanh.)

*Cạch* một tiếng, mọi người ngoái đầu nhìn, thấy Doãn Chủ bạ làm rơi cốc nước trong tay xuống bàn, ông ta ngạc nhiên như gặp phải chuyện vô cùng kinh khủng.

“Đại nhân nói gì?! Xe bò? Một bò một trâu?”

Lăng Bất Nghi trầm giọng nói: “Ông biết người này, hắn ta là ai?”

Doãn Chủ bạ run như cầy sấy, hốt hoảng nói: “Có… có lẽ là Nhan Huyện lệnh… ở huyện Đồng Ngưu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.