Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 114:




Từ ngày tỉnh lại trong căn nhà đơn sơ ở quê, Thiếu Thương đã chịu biết bao sự kiểm soát, khác ở chỗ kiểm soát bình thường kiểm soát nghiêm ngặt và kiểm soát bởi Bàn Tơ đại tiên, Hoàng hậu và Tam thẩm chỉ kiểm soát nàng ở mức bình thường, miễn là không gây ra họa; Tiêu phu nhân kiểm soát nghiêm ngặt, không những không thể có sự cố mà còn cấm nói cấm làm rất nhiều; còn Lăng Bất Nghi… không cần phải nói nữa.

Chẳng mấy khi không có trưởng bối kè kè ở bên, Thiếu Thương bỏ xe cưỡi ngựa, đón cái lạnh run người của buổi sớm mai, hào hứng thổi một khúc sáo với giai điệu vui tươi sống động. Thổi sáo đòi hỏi phải có nhịp thở đều và mạnh, mỗi tội lưng ngựa gập ghềnh, có khi tiếng sáo sẽ cao vút lên trời, người xung quanh nghe rất khó chịu, nhưng bản thân người thổi lại vô cùng hạnh phúc, văng vẳng trong gió muôn nẻo vui.

Tới Vạn Thê Thê cũng nhìn chẳng đặng, cưới ngựa lại gần Thiếu Thương: “Chỉ ra ngoài một chuyến thôi mà muội vui thế hả.”

Thiếu Thương buông cây sáo, chóp mũi đáng yêu đã ửng đỏ vì lạnh: “Khó lắm mới được đi chơi mà không bị ai quản thúc đó!”

“Có gì khó đâu, chỉ cần dẫn theo đủ thị vệ gia đinh, tỷ thích đi đâu là đi. Phụ thân thường nói con gái xuất giá là đáng thương nhất, cứ nhìn tổ mẫu của tỷ là biết, nên ông mới để tỷ tự tại trước khi lấy chồng.” Vạn Thê Thê không chút đồng cảm.

“Vậy Thê Thê a tỷ đừng lấy chồng nữa.”

“Nhưng phụ thân còn nói, con gái không ai thèm lấy còn đáng thương hơn.”

Thiếu Thương im lặng một hồi, đoạn thở dài: “Vạn bá phụ quả là người tốt, Thê Thê a tỷ, nếu muội đầu thai làm cô con gái thứ mười bốn của nhà tỷ thì hay biết mấy. Tỷ nhìn muội đi, trước kia thế nào không cần phải nói, mất tám trăm năm mẫu thân mới nhủ lòng từ bi được lần này cho phép muội ra ngoài du ngoạn…”

Trình Thiếu Cung nằm trên cửa sổ, chen ngang: “Muội tưởng mẫu thân cho muội đi xa là đại phát từ bi thật à.”

Thiếu Thương hồ nghi: “Lẽ nào không phải?”

“Muội hứa không thổi sáo khi cưỡi ngựa nữa thì huynh sẽ nói.”

Thiếu Thương nào phải người dễ bị uy hiếp, lập tức giơ chân đá vào vách xe, cỗ xe lập tức lắc lư hai cái, Trình Thiếu Cung hét lên, kế đó Thiếu Thương quay đầu đi hỏi thứ huynh Trình Tụng. Trình Tụng đang nói chuyện với phủ binh dẫn đầu đội ngũ thì bị Vạn Thê Thê gọi tới, sau khi biết nguyên do lại rất sảng khoái giải đáp, vậy là ba người cùng chui vào một cỗ xe trống đi cuối đoàn.

“Để bớt rắc rối.” Trình Tụng nói.

Thiếu Thương nghệch mặt.

Trình Tụng không biết nói từ đâu, cân nhắc lựa lời: “Muội đã từng nghe tới điển cố ‘đầu cơ kiếm lời’ chưa.”

“Cả thứ huynh cũng muốn kiểm tra học vấn của muội à!” Thiếu Thương bực bội, “Muội biết điển cố này, nhưng đừng hỏi muội nó xuất phát từ sách nào, chẳng lẽ không đọc nhiều sách thì sẽ bị thiên lôi đánh hả!”

“Không không không, huynh không có ý đó!” Trình Tụng khoát tay lia lịa, “Ý mẫu thân là, vì nguyên nhân ở muội nên giờ trong nhà cũng đã đầu cơ kiếm lời chun chút.”

“Là sao cơ?” Vạn Thê Thê cũng ngơ ngác.

“Muội muội, hiện tại bao lâu muội gặp bệ hạ một lần?”

“Cỡ cách một ngày gặp một lần.”

“Thế bao lâu muội được nói chuyện với bệ hạ?”

“Hễ gặp là sẽ nói chuyện.”

Thiếu Thương cảm thấy khó hiểu, “Nhưng như vậy thì sao? Sầm An Tri tâm phúc của bệ hạ, a tỷ Lạc gia ngày trước bầu bạn với nương nương cũng thường xuyên gặp bệ hạ đó mà?”

Trình Tụng gãi đầu: “Sầm nội quan nói làm gì, tới Ngu Hầu cũng không dám xem thường y mà. Nhưng Lạc nương tử… Mẫu thân đã điều tra rồi, thật ra nàng ta cũng không gặp thánh thượng thường xuyên, dù có được gặp cũng không khác gì các cung nữ bình thường, bệ hạ không hỏi không được phép mở miệng.”

Đây là quy định trong cung, cấp trên chưa lên tiếng thì người dưới không có quyền nói chuyện. Thiếu Thương nhanh nhảu nói: “Muội chưa bao giờ tự tiện nói chuyện!” Trừ lúc phân bua do bị Hoàng lão bá mắng.

“Nhưng hễ muội phát biểu là sẽ linh nghiệm!” Trình Tụng nói.

Vạn Thê Thê vỗ bàn: “Có phải chuyện của phụ thân muội không?”

Trình Tụng gật đầu: “Mẫu thân nói, ngày trước muội muội thường xuyên gặp thánh thượng nhưng cũng chỉ đứng ngoài nhìn, không khác Lạc nương tử là bao. Nhưng kể từ khi chuyện của Vạn bá phụ đồn đi… Muội muội có biết những ngày qua, khách đến thăm nhà nhiều gấp ba lần không, lại còn có người tặng quà rất hậu, mẫu thân bảo, dễ hai ngày nữa sẽ có người đến nhờ vả, nếu từ chối tất cả thì không khỏi đắc tội với người ta, cho nên mới cho phép muội ra ngoài du ngoạn, đợi Lăng đại nhân về lại giao vấn đề khó này cho ngài ấy.” Thực ra Lăng Bất Nghi là cận thần thiên tử, lời nói cũng hiệu quả hơn, nhưng vì sao không ai dám nhờ chàng ta? Đương nhiên là lựa hồng mềm mà bóp rồi.

“Nhưng muội chưa nói gì mà? Mẫu thân bảo bệ hạ chưa định xử phạt Vạn bá phụ.” Đầu Thiếu Thương to như cái đấu.

Trình Tụng nói: “Sau đó mẫu thân cũng bảo, nếu Ngự sử cẩn thận lại được thánh tâm như Hoàng Văn đã dâng tấu hạch tội, theo lệ bệ hạ sẽ sai người áp giải Vạn bá phụ về đô thành đợi thẩm tra… Nếu muốn thẩm tra thì chắc chắn bá phụ phải vào Đình Úy phủ một chuyến! Nhưng muội chỉ xin xỏ đôi ba câu đã không cần áp giải về đô thành, thậm chí bệ hạ còn không giao vụ án này cho Đình Úy phủ, chỉ gọi bá phụ về ‘báo cáo’. Muội muội, muội không hiểu quan trường nên không biết khác biệt lớn thế nào.”

Vạn Thê Thê nghe thế lại càng cảm kích Thiếu Thương, ôm vai muội muội kết nghĩa hôn chụt liên tục, luôn miệng cám ơn.

Thiếu Thương há to miệng, bỗng không biết nói gì. Có nghĩa là thật ra Hoàng lão bá rất tốt với mình? Hay nhờ dính hào quang của Lăng Bất Nghi? Hay là cả hai?

“Có khi nào bệ hạ cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ nên mới không để tâm.” Nàng chần chừ.

“Là chuyện nhỏ. Bệ hạ hạ lệnh áp giải là chuyện nhỏ, nhấc tay bỏ qua cũng là chuyện nhỏ.” Trình Tụng nói tiếp, “Có câu thế này, trong triều có người mới dễ làm quan, lúc nguy nan có được một người lên tiếng thuyết phục bệ hạ, thật sự ngàn vàng cũng khó mua. Nhưng trên đời này được mấy ai thuyết phục nổi bệ hạ. Lần trước nhờ phò mã của Trưởng công chúa cầu xin thì Đậu Hiệu úy mới được bệ hạ ân xá tội bất kính.”

Thiếu Thương nói: “Đại phò mã thân thiện lại giỏi ăn nói, đúng là bệ hạ rất sủng ái y.”

“Bây giờ có rất nhiều người muốn kết giao với nhà ta, nếu chỉ kết giao bình thường đã không lo, lá mặt lá trái mẫu thân cũng không sợ, chỉ sợ nếu có người nhờ muội nói với bệ hạ vài lời, không biết lúc ấy sẽ ra sao đây?”

Thiếu Thương đổ mồ hôi, gật đầu như giã tỏi: “Mẫu thân nói phải, Lăng đại nhân không ở đô thành thì tốt nhất muội nên ra ngoài. Đợi mai sau khi nhà ta đủ mạnh sẽ không sợ ai nữa.”

Vạn Thê Thê đang định ôm Thiếu Thương thân thiết cảm ơn, bất thình lình cửa xe bị kéo ra.

“Ba người trốn trong này làm gì?!” Trình Thiếu Cung quấn áo lông chồn trắng muốt tức giận đứng ngoài xe, “Quản sự không thấy mấy người nên đến tìm đệ kia kìa!”

“Có chuyện gì?” Trình Tụng hỏi.

“Có khách đến, tìm muội muội.”

Nghe câu này, ba người trong xe đồng thời rụt lại.

“Không thể nào, đuổi theo tới tận đây luôn ư?” Thiếu Thương rất hoang mang, nếu thật sự là người có quyền thế “nhờ vả” thì sao, nàng có nên đồng ý không.

“Muội muội chớ sợ, để huynh đi xem thế nào.” Trình Tụng thấp giọng nói.

“Hay để muội đi cho, muội họ Vạn, bọn họ không làm khó muội đâu.” Vạn Thê Thê toan xuống xe.

“Mọi người lôi kéo cái gì!” Trình Thiếu Cung khép chặt áo khoác, mất kiên nhẫn nói, “Là Lâu Nghiêu với nương tử Hà thị, bọn họ phải về đô thành, tình cờ gặp chúng ta.”

Ba người trong xe lại thay đổi vẻ mặt, Trình Tụng và Vạn Thê Thê nhìn nhau cười, Thiếu Thương thấp tha thấp thỏm. Trình Tụng nói: “Nếu là A Nghiêu thì muội muội đi gặp đi.” Hồi còn hôn ước với Lâu gia, hắn thật sự rất thích cậu em rể tương lai này.

Thiếu Thương nghĩ ngợi, sau đó xuống xe gặp người.

Trình Thiếu Cung nhìn vào trong xe: “Thứ huynh và Thê Thê a tỷ không đi à?”

Vạn Thê Thê lườm cậu: “Ba người họ có ân oán cũ cần nói chuyện riêng, bọn ta đến đó làm gì. Thiếu Cung, đệ cũng cần trưởng thành lên, đừng như đứa trẻ ba tuổi nữa.”

Trình Tụng cười nói: “Thê Thê à muội nghĩ nhiều rồi, đệ ấy không phải ba tuổi, mới hai tuổi thôi, còn đang mặc tã, ha ha ha…”

Vạn Thê Thê cũng cười phá lên.

Trình Thiếu Cung cười lạnh: “Hai người nghĩ cho kỹ, tuy Lăng Bất Nghi đã đi nhưng có để lại đội thị vệ cho muội muội, thường ngày vẫn hộ tống muội ấy ra vào cung. Chuyến đi lần này bọn họ cũng được sắp xếp chung với đoàn xe của chúng ta. Chúng ta để mặc muội muội đi gặp Lâu Nghiêu, hai người nói xem Lăng Bất Nghi có biết không? Nếu anh ta biết thì sẽ như thế nào đây?”

Vạn Thê Thê kêu lên ôi chao, Trình Tụng biến sắc: “Sao đệ không nói!” Rồi cả hai hấp tấp xuống xe đuổi theo.

“Đầu óc là thứ tốt, hai người thành thân rồi ít nhất cũng phải gom lại được một cái đấy!” Trình Thiếu Cung xỉ vả theo bóng lưng hai người.

Lúc Trình Tụng và Vạn Thê Thê chạy tới, Thiếu Thương đang nói: “… Huynh đừng lo, ta không sao cả, còn đám đẩy ta xuống nước đã bị báo ứng rồi.”

Lâu Nghiêu đứng cách Thiếu Thương ba bước, nói nhỏ: “Ai cũng nói với ta là muội đã đính hôn, chúng ta nên ít gặp nhau lại…”

Thiếu Thương khó chịu, hai người đã từng nói không hết chuyện, vậy mà giờ gặp nhau lại như nói gì cũng lúng túng.

Trình Tụng sải bước đi tới, vỗ vai Lâu Nghiêu: “A Nghiêu, lâu rồi không gặp, đệ thay đổi nhiều ha!”

Giờ đây Lâu Nghiêu vừa gầy vừa cao, vẻ anh hùng tựa ánh dương như được che phủ bởi một lớp vải, ngay đến nụ cười cũng trở nên ảm đạm. Hắn hiểu dụng ý của Trình Tụng, cởi mở nói: “Tử Phù huynh, nghe nói huynh và nương tử Vạn gia đã đính hôn, ta xin chúc mừng trước.”

Vạn Thê Thê cũng đi tới, hết nhìn đông lại ngó tây: “Ấy, Lâu công tử, tôn phu nhân đâu? Đã lâu rồi hai ta chưa gặp nhau, ta nhớ nàng ấy quá, hay để ta tìm nàng đến nói chuyện?” Trình Thiếu Cung chết tiệt này, không phải nói hai người họ đi chung hả.

Chợt lúc này, tấm rèm ở cỗ xe ngựa đậu bên cạnh được vén lên, để lộ một gương mặt thanh tú kiêu ngạo. Hà Chiêu Quân nói: “Ta ở đây, cô muốn nói gì với ta à!”

Vạn Thê Thê cứng họng, Thiếu Thương đi tới nói: “Không có gì cả, chỉ là bọn ta muốn biết, bây giờ đang trời đông giá rét, hai người lại từ ngoài thành về, có phải lại cãi nhau nữa không?” Đã vào cuối tháng Chạp, dù Hà Chiêu Quân có giận dỗi bỏ đi thì Lâu Nghiêu cũng phải đón nàng ta về.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mọi người im lặng. Lâu Nghiêu lúng túng nói: “Không, không phải…” Hà Chiêu Quân ngắt lời chồng, nói với Thiếu Thương: “Thấy cô và Lâu Nghiêu cũng chẳng có chuyện gì nói, chi bằng chúng ta lại nói chuyện đi, để thứ huynh nhà cô và A Nghiêu hàn huyên.”

“Ta cũng đang định có ý này.” Thiếu Thương nhanh chóng nhấc váy lên xe.

“Để ta nói trước.” Hà Chiêu Quân vẫn chẳng thay đổi, nói chuyện vừa gấp vừa nhanh, nhưng đã bình tĩnh đôi phần, “Ta và A Nghiêu không cãi nhau, bọn ta rời thành đi thăm mẹ kế của ta, bà ấy bị bệnh.”

Thiếu Thương gật đầu: “Không cãi nhau là tốt, nhưng không cãi lúc này thì chắc chắn cũng cãi lúc khác.”

Hà Chiêu Quân sầm mặt: “Cô bớt xía vào việc của vợ chồng người ta đi!”

“Đúng là ta không nên xía vào, nhưng ta nhìn cô không thuận mắt nên muốn cô không vui, cô không vui ta mới vui, nên cô không thích nghe cái gì thì ta sẽ nói cái đó.” Thiếu Thương đâu phải người chơi theo luật.

Trong xe lại lặng im một hồi.

“Xem ra chúng ta cũng không có gì để nói.” Hà Chiêu Quân lên tiếng.

“Đúng thế.”

Thiếu Thương đứng dậy toan xuống xe, nhưng khi vịn thành xe chợt dừng lại, thấp giọng nói: “Lòng người làm từ thịt, muốn quên đi một người đâu phải dễ. Nhưng chưa đến một năm mà ta đã quên hết rồi, A Nghiêu cũng sẽ quên thôi, nên cô hãy quan tâm huynh ấy vào.”

Hà Chiêu Quân im lặng, rút vòng tay bằng vàng khảm hồng ngọc ra, đưa tới trước mặt Thiếu Thương: “Đây là món quà sinh nhật cuối cùng vong phụ tặng ta, đa tạ cô đã khoan dung.”

Thiếu Thương nhìn chiếc vòng tay lấp lánh trên tay nàng ta: “Cô không cảm thấy nên tặng một cặp à?”

Hà Chiêu Quân: …

Rời khỏi biên giới Ti Châu, nhóm bốn người hết cười nói lại đùa nhau ui vẻ, đáng tiếc vì Tiêu phu nhân ngăn cấm nghiêm ngặt nên bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều thú vui trên đường. Đến khi tới gần quận Từ, cả bốn đã gặp được đồng chí lão Vạn mới lên đường hai ngày trên đường chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.