Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay

Chương 106:




Đường đệ kiêm gia chủ Lương thị tương lai đã về suối vàng, Lương Vô Kỵ không còn tâm trạng xã giao, ông đi trước dẫn đường cho hai người Lăng Trình, thị vệ nô tỳ đi theo sau, Viên Thận đi một bên, Thiếu Thương vừa đi vừa nhìn.

Là một gia tộc lâu đời, xét quy mô, bài trí hay phong cách thì Lương phủ cũng không khác Vạn trạch là bao, song khí chất thể hiện ra lại khác hẳn nhau. Lương phủ như một nàng mỹ nhân khôn ngoan với một bụng thi thư, từng ngọn núi từng tảng đá, từng ngọn cây từng cọng cỏ toát lên vẻ quyến rũ tinh tế và dư vị kéo dài. Rất giống bản thân Lương Châu mục, dù đã quá tuổi xuân phong hoa, nhưng sự tôi luyện mấy chục năm càng khiến ông thêm phần thâm thúy, mang vẻ oai phong.

Tuy Vạn lão bá rất tốt với Thiếu Thương nhưng nàng phải thừa nhận một điều, thẩm mỹ của đồng chí lão Vạn quá tệ. Rành rành khi dinh thự mới sang tay, Vạn trạch trông vẫn rất có nội hàm, kết quả sau mấy tháng Vạn Tùng Bách vào ở – đình đài lầu các bất kể ba bảy hai mốt đều sơn đồng mới toanh, rường cột chạm trổ phai màu chỗ nào là lập tức đắp phấn vàng óng ánh.

Đôi khi cổ xưa cũng là một nét đẹp, vẻ lộng lẫy của đồ sơn mài bị bong tróc qua thời gian lại quyến rũ hơn rất nhiều so với sơn mới, mang theo vị ngọt đã kết tủa qua năm tháng. Rốt cuộc tuổi thơ của Vạn lão bá đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng ông cũng là con cháu thế gia, vậy mà mẹ ruột xuất thân nhà nghèo là Vạn lão phu nhân còn có thẩm mỹ hơn ông.

Thiếu Thương ngó nghiêng bốn phía, thở dài nói: “Quả là nơi tốt lành, không xa hoa nhưng vẫn như đặt chân đến vùng cao lương cẩm tú.”

Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Mai sau tùy em thỏa thích trang trí phủ đệ của chúng ta…”

Viên Thận đi phía trước bên trái bỗng hừ nhẹ.

Thiếu Thương nhìn chàng ta, hỏi nhỏ: “Cớ gì Viên công tử lại mất hứng.”

Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Cữu phụ của người ta vừa qua đời, em còn muốn y vui vẻ hả.”

Thiếu Thương cảm thấy có lý, thế là nói: “Thiện Kiến công tử, thiếp vẫn chưa nói với ngài một câu xin hãy nén đau thương.”

Viên Thận hít một hơi thật sâu, đi bên cạnh Thiếu Thương nói: “Gia mẫu là con ruột của vợ cả ngoại tổ phụ, gia mẫu xuất giá khi cữu phụ vẫn chưa chào đời. Cho nên về sau, gia mẫu và hai vị cữu phụ cũng mấy năm mới gặp mặt một lần.”

Thiếu Thương nhìn Viên Thận, lại nhỏ giọng nói: “Viên công tử, ý anh nói mình không có tình chú cháu với Lương Thượng công tử hả, tôi sẽ không nói lại với Lương Châu mục đâu.”

Lòng bàn chân Viên Thận trượt dài: “Cô…!” Chàng ta rất muốn hét lên, nhưng nghĩ lại hình như nàng nói cũng đúng, chàng bức bối khó chịu, rũ tay áo thật mạnh rồi bực bội đuổi theo Lương Vô Kỵ đằng trước.

Thiếu Thương ngơ ngác, thấp giọng hỏi Lăng Bất Nghi: “Có phải em nói sai gì không, trông Viên công tử càng tức giận hơn.”

Lăng Bất Nghi vui vẻ như tiết trời đầu xuân, nụ cười trong mắt càng thêm im đậm: “Ai nói, em là cô gái biết ăn nói nhất trên đời này.”

Thiếu Thương ngậm cười liếc vị hôn phu – toàn nói thật không à, đáng ghét!

Vì đã đến buổi trưa, Lương Vô Kỵ bèn mời hai người Lăng Trình ở lại dùng bữa. Đoàn người bước vào phòng khách, Thiếu Thương trông thấy một lão giả đang cúi đầu ăn uống, mái tóc hoa râm, thân hình gầy còm; lại nhìn số món ăn đang ăn dở trên hai bàn ăn khác, Thiếu Thương mới hay lúc mình và Lăng Bất Nghi tới thì ba người họ đang ăn trưa.

Lăng Bất Nghi lập tức cáo lỗi với Lương Vô Kỵ, ngôn từ khách khí lễ độ, nhẹ nhàng không gò bó. Lão giả ngồi trong không kìm được ngẩng đầu lên: “Tử Thịnh cũng mau lại ăn đi, ăn xong còn phải bận nữa.”

Lương Vô Kỵ nhíu mày: “Những gì cần nói đều đã nói, Kỷ đại nhân hà tất phải hỏi từng chuyện.”

Lão giả không đếm xỉa đến ông, cúi đầu tiếp tục ăn uống. Lăng Bất Nghi cười nói: “Lương Châu mục chớ để bụng, Dương Hầu là người chính trực ngay thẳng, ông ấy chỉ hỏi việc không hỏi người.”

Dương Hầu Kỷ Tuân ngẩng đầu cười nhạt: “‘Hỏi việc không hỏi người’? Bớt lừa người khác cũng như lừa mình đi, từ xưa tới nay biết bao lần thẩm vấn xử án, thẩm người mà cũng xử người, ân uy cùng thi, làm gì có chuyện chỉ hỏi việc không hỏi người?! Lăng Tử Thịnh, năm mười sáu tuổi chính cậu là người nói câu này, giờ lớn tuổi rồi nên cũng khéo đẩy đưa hơn nhỉ.”

“Chàng còn nói như thế cơ à, có kiến giải ghê!” Thiếu Thương hớn hở.

Mặt Viên Thận như bị trét nhọ nồi, lại muốn phất tay áo.

Lăng Bất Nghi cười liếc nàng, nói: “Hồi mười sáu tuổi ta tưởng Dương Hầu tuổi gần lục tuần, có lẽ sẽ sắp về hưu, nào ngờ Kỷ đại nhân là gừng càng già càng cay, đến giờ vẫn minh mẫn. Chứng tỏ phần lớn câu nói thuở trẻ đều không quá đáng tin.”

Câu này dịch ra tiếng phổ thông tức là: vì sao đến nay ông già đó vẫn chưa chết?! Thiếu Thương nghĩ đến vẻ ngoài trẻ trung mạnh mẽ của Lăng Bất Nghi tuổi mười sáu rồi lại so sánh với dáng điệu bụng dạ khó lường của chàng bây giờ, không khỏi thở dài xúc động trước sức mạnh của thời gian.

“Chi bằng chốc nữa cậu và lão phu cùng thẩm án?” Kỹ lão đầu không hề giận.

Lăng Bất Nghi cười nói: “Không cần. Tại hạ chỉ phụng lệnh bệ hạ đến xem thế nào, Kỷ đại nhân vẫn tự xử lý vụ án này đi.”

Lương Vô Kỵ nhìn chàng nhíu mày.

“Cậu chớ vờ vịt, còn lâu bệ hạ mới để cậu dính vào mớ hỗn độn vô tích sự này!” Dù lão Kỷ tuổi đã cao song ánh mắt vẫn rất sắc sảo, “Việc cậu tự xung phong đảm nhận, lẽ nào không phải có quý nhân khác nhờ vả…?”

Lương Vô Kỵ và Viên Thận nhìn Lăng Bất Nghi đăm đăm, sắc mặt nặng nề.

Thiếu Thương vội nói: “Kỷ đại nhân minh giám, không phải thiếp ép Lăng đại nhân đi cùng mà chính chàng nói bệ hạ bảo chàng tới hỏi vụ án này. Ngài chớ nghĩ nhiều, thiếp không phải quý nhân gì cả…”

Viên Thận phì một cái, nghiêng đầu nín cười, Lương Vô Kỵ mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Lão Kỷ chẹp miệng, nhìn tiểu cô nương như hoa như ngọc mà lại ngớ ngẩn ra trò, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Lăng Bất Nghi kéo Thiếu Thương ngồi vào bàn ăn, ánh mắt ngập ý cười dịu dàng.

Lương Vô Kỵ mang theo tâm sự nặng nề, Kỷ Tuân một lòng kiện cáo, hai người vội vã và cơm rồi cùng cáo từ, trước khi đi Lương Vô Kỵ còn dặn Viên Thận một câu ‘làm phiền Thiện Kiến tiếp Tử Thịnh và Trình tiểu nương tử’, Viên Thận cung kính đáp vâng.

Dù không cần ai chỉ điểm, Thiếu Thương cũng biết Lương phủ lúc này hẳn rất ồn ào, tiếng tranh chấp khóc lóc la hét cùng đánh đập từ nơi xa mơ hồ vọng lại, ắt hẳn các thân bằng hảo hữu được bà Lương mời tới đang tụ tập ở bên kia Lương phủ.

Thấy trong phòng khách ngoài nô tỳ ra thì chỉ còn lại ba người bọn họ, Viên Thận đặt chén đũa xuống, thở dài: “Thiếu Thương quân, sau hôm ấy ta mới biết cô rơi xuống hồ ngày trước sinh nhật Hoàng hậu. Cô còn khó chịu chỗ nào không?”

Cớ gì mà mọi người luôn cảm thấy nàng bị ăn hiếp vậy? Nàng có bị thiệt chỗ nào đâu. Thiếu Thương bất đắc dĩ đặt chén canh xuống, khách khí nói: “Vốn dĩ ta chẳng sao cả. Thực ra ta biết bơi, hội con gái đẩy ta xuống nước mới gặp thảm.”

Viên Thận thấp giọng nói: “Ừ, thế thì tốt rồi…”

“Viên công tử.” Lăng Bất Nghi nói, “Hôn sự của huynh tiến hành đến đâu rồi?”

Viên Thận lạnh lùng nói: “Hình như việc này không liên quan gì tới Lăng đại nhân cả.”

“Vậy nói án mạng ở Lương phủ đi, liên quan rồi chứ.” Lăng Bất Nghi nói.

Thiếu Thương gật đầu: “Đúng đúng đúng, Viên công tử nè, kỳ thực có rất nhiều chỗ ta không hiểu, mong được anh chỉ điểm.”

Viên Thận thở hắt một hơi: “Cô hỏi đi, chỉ cần ta biết.”

“Vì sao ngày trước Khúc phu nhân lại cưới lệnh cữu phụ? Ặc… Viên công tử, chúng ta quen nhau đã lâu, không phải ta nói xấu người qua đời đâu, nhưng nhìn ngang nhìn dọc ta vẫn cảm thấy hai người họ… Chuyện đó, không xứng đôi lắm…” Từ tướng mạo đến tài năng cho tới tính cách, thực quá phí phạm!

Viên Thận thở dài: “Nhiều năm trước, hai nhà Lương Khúc có xích mích thành thù, tranh chấp kéo dài, thậm chí còn dính líu tới mạng người. Về sau Lệ đế ra tay tàn bạo, gieo họa lên thiên hạ, hai nhà Lương Khúc đều bị sát hại, thế là đành bỏ qua hiềm khích ngày trước để cùng vượt qua đại nạn, cũng ước hẹn kết duyên Tần Tấn.”

Thiếu Thương nghi ngờ hỏi: “Lệ đế làm loạn đã là chuyện mấy chục năm trước, vì sao lại đến lượt Khúc phu nhân?”

“Thứ nhất, hai nhà Lương Khúc đều trải qua đại loạn, nhân số nhánh chính không còn lại bao nhiêu, mà hôn phối thích hợp lại càng ít. Thứ hai…” Viên Thận mỉm cười, “Đường cữu phụ của ta, à, chính là Châu mục đại nhân, nếu hồi đấy ông không cưới con gái Khúc thị trước thì gia mẫu sẽ phải gả đến Khúc gia. Tiếc là đường cữu mẫu vắn số, chẳng những mất sớm mà còn không có mụn con nào để lại cho Châu mục đại nhân.”

“… Nên cứ thế kéo dài về sau, Khúc phu nhân phải cưới Lương công tử?” Khúc Linh Quân xúi quẩy thật đấy.

Viên Thận nhìn Lăng Bất Nghi, kín đáo nói: “Cữu mẫu có tài mạo vượt trội từ khi còn trẻ, tên tuổi vang danh thiên hạ, người ngưỡng mộ nhiều đếm không xuể, còn cữu phụ của ta thì… Thật ra ban đầu Khúc gia cũng không muốn gả cữu mẫu sang. Nhưng sau đó chính cữu mẫu gật đầu, vì vậy cuộc hôn nhân này mới nên duyên.”

Thiếu Thương không đồng ý: “Nên mới nói hiểu người hiểu ý, lo liệu toàn diện cũng có ích gì.” Dù nàng vừa khen mình biết lo liệu toàn diện, nhưng trong chớp mắt đã quên sạch.

Viên Thận cười nhìn nàng: “Chắc hẳn cô đang nghĩ, chi bằng đanh đá cậy mạnh như cô, chí ít cuộc sống còn dễ dàng hơn.”

Bản thân Thiếu Thương cũng thấy buồn cười: “Tiền thầy bỏ túi thôi. Đầu tiên bản thân phải sống thật tốt, bao giờ dư thừa tinh lực thì hẵng bù đắp sau, tóm lại không nên lấp mình vào động không đáy.”

Có vẻ như Viên Thận lại nghĩ đến chuyện khác, thở dài bảo: “Nói thật, ta rất tán thưởng chủ ý này của Thiếu Thương quân. Con người dù gì cũng cần lo cho bản thân trước, sau đó mới từ từ mưu đồ cho tương lai.”

*Cạch* một tiếng, chén ngọc bị đặt xuống bàn. Lăng Bất Nghi lạnh lùng bảo: “Hai người nói xong chưa, có thể đi xem sự việc được chưa?”

Ba người Lăng Viên Trình đi tới nơi xảy ra án mạng, trên đường đi ngang qua chái đông Lương phủ, từ xa nhìn thấy thính đường rộng rãi chật ních người, ngồi vòng quanh bốn vách tường hẳn là thân bằng hảo hữu của Lương gia, người đang ngoác mồm kêu gào ở trong phòng hẳn là họ hàng của Lương thị.

Chính giữa là Lương Châu mục cùng một bà già khóc tức tưởi, bà ta vừa khóc vừa kéo tay áo Lương Châu mục, tiếng gào nghẹn ngào đầy thê lương.

“… Ai ở đây cũng trách mẫu thân đáng lẽ không nên kinh động tới nhiều người, làm ầm chuyện lên không thể giải quyết, rành rành có thể tự thu xếp với nhau, nhưng giờ thể diện của Lương gia đã mất sạch. Châu mục đại nhân nói muốn từ từ mưu tính, nhưng mẫu thân là người có nợ máu thì nhất định phải trả máu bằng được.” Một thanh niên đi tới bên cạnh bọn họ, nét mặt ngạo nghễ.

Thiếu Thương thấy diện mạo của anh thanh niên này khá tương đồng Lương Thượng, nhưng người cao hơn to hơn và cũng bặm trợn hơn.

“Nhị cữu phụ.” Viên Thận cúi người hành lễ rồi giới thiệu với hai người Lăng Trình, đây là bào đệ của Lương Thượng, Lương Hà.

Lương Hà biết người trước mắt là Lăng Bất Nghi – con nuôi kiêm tâm phúc của Hoàng đế, lập tức từ kiêu căng chuyển sang tôn trọng, khách sáo tâng bốc ra vẻ muốn kết giao. Y nói với Viên Thận: “Ta thấy bọn họ cãi nhau ầm ĩ cũng mệt, định cùng ngươi dẫn Lăng đại nhân đi xem một chút. Mời Lăng đại nhân theo tôi, mời bên này, nào nào, để tôi dẫn đường.”

Lăng Bất Nghi lễ phép nhếch môi: “Khách xin tùy chủ.”

Lương Thượng qua đời tại phòng sách của mình, là một căn phòng bằng gỗ xây cạnh hồ, đáy hình chữ nhật, cạnh dài hướng nam bắc, một bên là hồ, bên còn lại có cửa sổ. Trước cửa trồng mấy rặng tre cao, chẳng hay tre đã bao nhiêu tuổi nhưng đã vào đông mà vẫn không héo, một màu xanh ngắt um tùm, mọc đứng cao thẳng. Ngang qua những rặng tre này, đối diện là trường học tại gia của Lương thị – một tòa nhà hai tầng bằng gỗ rộng rãi khang trang.

Lúc đi qua học đường chính giữa trường học, mọi người thấy lão Kỷ đang ngồi ở vị trí của phu tử trên cao, nghiêm mặt như Diêm Vương vặn hỏi học trò ngày hôm ấy. Viên Thận gọi một thiếu niên khoảng mười tuổi đến, tên Lương Đồng, để cậu thuật lại tình hình ngày đó.

Lương Đồng tính xởi lởi miệng nhanh nhảu. vừa thấy Lăng Bất Nghi thì không khỏi kích động, suýt nữa đã muốn truy hỏi chiến sự Tây Bắc rồi công cuộc tiêu diệt phiến loạn xuôi nam, nhưng ngại Viên Thận nên không dám nói nhiều, tới khi thấy Thiếu Thương xinh xắn nhỏ nhắn, hai má chợt phiếm hồng.

“Vì sao đệ lại sợ Viên công tử?” Thiếu Thương nhìn vào đôi tai đỏ ửng của cậu bé, trêu.

Lương Đồng ngập ngừng: “Viên công tử thường đến lớp giảng Lục Kinh cho chúng đệ.”

Thiếu Thương gật đầu, hóa ra là thầy giáo bộ môn được mời, chẳng trách.

“Được rồi!” Sắc mặt Viên Thận không mấy hài lòng, “Nói rõ chuyện hôm qua đi.”

Lương Đồng lập tức vâng dạ, chậm rãi kể lại.

Lương Châu mục rất chú trọng bồi dưỡng con cháu trong tộc, vì vậy mới xây nên trường học này để con của Lương thị cùng con cháu họ hàng tới học, lại mời nho sinh có tài đến dạy dỗ, miễn phí bút mực ăn uống.

“Rồi Lương Thượng công tử không đến học hả?” Thiếu Thương không có ý kéo Lương Hà vào, nhưng Lương Hà vẫn hừ khẽ.

Lương Đồng lúng túng đáp: “Thượng thúc phụ thích nghệ thuật điêu khắc đá vàng, còn Hà đường thúc… thông thạo cung ngựa.”

Chậc, một là nhà nghệ thuật còn một là võ biền, còn là một võ biền chẳng mấy nổi danh. Hèn gì Lương Châu mục sốt ruột tới vậy, lúc nãy trên bàn ăn ánh mắt ông nhìn Lăng Bất Nghi và Viên Thận vừa thích vừa ao ước – vì sao cải trắng trong vườn người ta lại to hơn dài hơn chắc mập hơn, rõ ràng hai củ này đều thiếu cha thiếu mẹ không được bón phân nhổ cỏ đầy đủ, còn ta chăm bẵm mệt muốn chết mà con cháu trong nhà vẫn chẳng thành tài, cớ gì lại thế! Muốn nhổ một củ trồng vào sân sau nhà mình quá!

Lương Đồng nói tiếp: “Giờ Thìn canh ba bọn đệ đã đến trường, khi ấy cửa sổ phòng sách khép chặt, không rõ bên trong có người không. Bình thường Thượng thúc phụ không thích xã giao, những lúc đang điêu khắc càng không muốn ai tới gần, nên bọn đệ cũng không dám đến làm phiền. Cho tới cuối giờ Tỵ đứng bóng, thúc mẫu đưa cơm trưa đến phòng sách, lúc này bọn đệ mới biết Thượng thúc phụ đã tới phòng sách từ sáng sớm. Tiếp đó bọn đệ ra sau nhà dùng bữa, nào ngờ không lâu sau, trong phòng sách truyền đến tiếng động ào ào rất lớn, hình như có gì đó rơi xuống đất, thế là bọn đệ chạy tới, thấy thúc mẫu cắm đầu chạy ra khỏi phòng sách theo đường mòn trước cửa.”

“Ăn trưa xong, bọn đệ lại tiếp tục lên lớp, khoảng hai ba khắc giờ Thân thì thúc mẫu lại tới, theo sau bà là hai gia đinh dùng gánh tre khiêng một chiếc hòm gỗ rất lớn. Lúc đi qua lớp học, thúc mẫu còn nói chuyện vài câu với phu tử, nói sách cổ ấn khắc mà thúc phụ sưu tầm đã được đưa tới, bây giờ giao cho thúc phụ… Rồi một chốc sau, bọn đệ nghe thấy trong phòng sách phát ra tiếng hét thảm thiết của thúc mẫu. Bọn đệ lập tức chạy đến, thấy thúc phụ dựa lưng vào tường, máu chảy ròng ròng, một con dao ngắn cắm giữa bụng! Bình mai cao to ở bên cạnh bị đổ, nước bắn đầy mặt thúc phụ.”

Vừa nói mọi người vừa đi tới phòng sách. Từ sau khi xảy ra chuyện, lão Kỷ đã phái người canh chừng nơi này, không phận sự miễn vào. Bước vào phòng, một mùi lạnh buốt khó chịu thoảng qua, rất có mùi như cõi âm ty.

Phòng sách thông thoáng rộng rãi, một góc được khoanh thành phòng tắm, đầu khác chia ra phòng ngủ để nghỉ ngơi, bên trong có chăn ga gối đệm, còn lại là những đồ gia dụng đơn giản, trên sàn có một chiếc hòm gỗ trống trơn. Bắt mắt hơn là hai giá sách cao tới tận nóc nhà – nói là giá sách nhưng thực chất phần lớn là đá thô gỗ trắc thếp vàng, là thành phẩm hoặc bán thành phẩm điêu khắc. Một trong những giá sách đổ xuống đất, những thứ trên đó đều bị đập phá lộn xộn.

Bên cạnh cửa sổ phía nam to tướng có một chiếc bàn rất lớn, bằng cỡ ghép hai chiếc bàn lại với nhau, bên trên ngổn ngang dao khắc lớn nhỏ, ngoài ra có như dùi khắc, giũa và đá mài, vòi mực, bút nhỏ cùng nhiều đồ vật bằng vàng, đá, tre, và gỗ – hẳn đây là bàn làm việc của Lương Thượng rồi.

“Chính là chỗ đó!” Lương Đồng chỉ vào mặt tường phía tây, vẫn còn những vệt máu đỏ đen trên sàn nhà và những bức tường phủ nhung, “Lúc bọn đệ xông vào thì Thượng thúc phụ cúi đầu tựa vào tường, đầu gối co lên, một con dao găm cắm trên người… Ặc, cũng có thể là chủy thủ, thúc mẫu ngồi bệt dưới đất, kinh sợ đến nỗi không nói nổi nên lời.”

“… Chỉ đơn giản thế thôi à.” Thiếu Thương nghe xong mà vẫn chưa hiểu gì, “Có phải lúc Khúc phu nhân đưa sách cổ đến đã xảy ra tranh chấp với Lương công tử, sau đó lỡ tay giết nhầm?”

Lương Đồng cười khổ: “Chắc là thế rồi. Sự việc bắt đầu ầm ĩ từ hôm qua, lão phu nhân thiếu điều ăn sống thúc mẫu…”

Lương Hà hừ lạnh: “Mẹ con liền tâm, thấy huynh trưởng chết thảm, hồn vía gia mẫu suýt tắt, muốn báo thù cũng là lẽ dễ hiểu.”

Lương Đồng lập tức xin lỗi vì ngôn từ không đúng của mình, đoạn nói: “Nhưng phu tử sờ thấy thi thể Thượng thúc phụ đã lạnh ngắt, bèn khuyên lão phu nhân, nếu thật sự thúc mẫu chỉ mới giết thúc phụ thì đâu có chuyện thi thể lạnh nhanh như vậy?”

“Ra là thế!” Thiếu Thương la lên, “May mà phu tử nhà đệ vừa có kiến thức vừa nhanh trí.”

“Nhưng vấn đề chính là ở đấy!” Lương Đồng ảo não, “Bắt đầu từ khi bọn đệ lên lớp, phòng sách của thúc phụ chỉ mở hai lần, và lần nào cũng là thúc mẫu vào!”

Thiếu Thương há hốc mồm, một lúc sau mới nói: “Có phải bọn đệ nhìn nhầm không? Có khi nào mọi người chăm họ quá nên không chú ý đến phòng sách bên này?” Lúc nàng tập trung học thành cũng thường không để ý gì.

Lương Đồng nghiêm mặt: “Vốn dĩ hôm nay phu tử bị bệnh nên không lên lớp, bọn đệ cũng không cần đi học. Nhưng Châu mục đại nhân sai phụ tá đến thay. Phụ tá phu tử không thích nói, chỉ bảo bọn đệ tự đọc sách viết chữ.”

Ra là lớp tự học! Lương Châu mục đúng là người hâm mộ sự nghiệp giáo dục.

“Hơn nữa, cứ cho là đệ không để ý đi, lẽ nào hai mươi mấy đồng môn đều không để ý? Nhất là chỗ ngồi của phụ tá phu tử còn đối diện với cửa phòng sách, ông ấy cũng nói, ngoài thúc mẫu ra chưa từng thấy ai vào phòng.”

Thiếu Thương hết nói, sao bằng chứng lại chắc chắn quá vậy!

Lương hà hừ lạnh: “Chuyện tới mức này, kẻ ngu cũng đoán ra được. Chắc chắn tẩu tẩu đã giết huynh trưởng vào lúc đưa cơm trưa, sau đó ả vờ như không có chuyện gì, tới buổi chiều quay lại giả như phát hiện thi thể. Nhưng người tính không bằng trời tính, nào ngờ suốt ngày hôm qua không có ai đặt chân vào phòng sách, nên ả mới không giá họa được cho người khác! Tội chứng xác thật rành rành!”

“… Nhưng lời thiếp vừa nói đều đúng.” Thiếu Thương rất kiên quyết tiếp tục thể hiện sự khôn ngoan của mình, “Chỉ là không phải ‘Khúc phu nhân đến đưa sách cổ, xảy ra tranh chấp với Lương công tử rồi sẩy tay giết nhầm lang tế’, mà là ‘Khúc phu nhân đến đưa cơm trưa, xảy ra tranh chấp với Lương công tử rồi sẩy tay giết nhầm lang tế’!” Xem ra không thoát khỏi án mạng rồi, không biết có được xem là bộc phát cảm xúc rồi ngộ sát, kiếm vài phần đồng tình không.

Mặt Lương Hà tái mét, Viên Thận im lặng không lên tiếng, Lăng Bất Nghi bình tĩnh nhìn bàn ăn nhỏ bên cạnh bàn làm việc của Lương Thượng, bên trên vẫn còn lại nửa món ăn.

“Nếu chỉ là ngộ sát thì Kỷ Hầu đã không tra hỏi đến giờ này.” Chàng từ từ cúi người xuống, khều chiếc cốc trên bàn, “Có cốc mà không có bầu, có thức ăn mà không có rượu… Xin hỏi cậu Lương Đồng, rượu này có bầu không?”

Lương Đồng khâm phục: “Lăng đại nhân để ý kỹ ghê! Đúng thế, vốn dĩ trên bàn có một bầu rượu, trước đó không ai để ý, nhưng về sau Kỷ đại nhân phát hiện trong rượu có thuốc mê! Sau đó ngài ấy bao vây nơi này, cầm bầu rượu đi rồi…”

Lương Hà bặm trợn mặt mũi, tức giận nói: “Các vị nghe rõ rồi chứ? Tiện nhân kia còn dùng cả thuốc mê, chứng tỏ đã có ý đồ từ lâu! Khúc thị mưu sát chồng, tội không thể tha thứ, đáng thiên đao vạn quả!”

Lương Đồng sợ hãi rụt về sau hai bước, không kìm được nức nở: “Thẩm thẩm thật sự rất tốt, chưa từng coi thường con cháu chi xa như bọn đệ, thường xuyên tặng áo quần rồi đưa thuốc thang, rất chu đáo ân cần. Từ ngày thẩm ấy tới nhà, người nhánh bên bần hàn của Lương gia đều sống tốt hơn nhiều. Có năm mẫu thân đệ bệnh nặng, chính thẩm thẩm đã mời đại phu giỏi cứu được mạng về! Thẩm còn rất có học vấn, tới lão phu tử của bọn đệ nói nếu thẩm thẩm là nam giới, nhất định danh tiếng có thể truyền bá khắp thiên hạ. Nhưng, nhưng… Sao có thể thế này…”

Thiếu Thương không cười nổi.

Nàng nhìn Lăng Bất Nghi, Lăng Bất Nghi khẽ gật đầu với nàng. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Lương Châu mục lại khó xử như thế. Nếu chỉ tranh chấp ngộ sát thì còn có thể gượng ép bịa ra được vài lý do; nhưng nay có thêm thuốc mê, vậy đó chính là cố ý giết người!

Thiếu Thương vẫn chưa bỏ ý định, hỏi Lương Đồng: “Vẻ mặt của Khúc phu nhân thế nào lúc rời đi sau khi đưa bữa trưa? Có phải quẫn trí không?”

Lương Đồng do dự: “Việc này, đệ không thấy được mặt của thẩm thẩm.”

“… Nói vậy là sao.”

“Lúc đó thẩm thẩm mặc áo khoác nhung, đội mũ chụp đầu che khuất mặt.”

Thiếu Thương giật thót: “Vậy còn nô tỳ của nàng ấy? Có thấy tình hình bên trong không.”

“Thượng thúc phụ rất ghét có người làm phiền khi đang điêu khắc, nên buổi trưa chỉ một mình thẩm thẩm xách hộp cơm vào, nhưng tới chiều thì thẩm thẩm không mặc áo khoác, hơn nữa gia đinh gánh hòm sách cũng vào trong, có điều ở cửa có một tấm bình phong lớn thế này ngăn lại…”

Cậu chỉ vào bức bình phong bằng gỗ sơn mài bốn cạnh được đặt ở cửa, bên trên vẽ tranh đệ tử Mặc gia đang nghe giảng, “Nên gia đinh nói bọn họ không thấy gì cả. Từ khi đi vào, bọn họ đặt hòm sách vào trong cửa rồi cáo lui, khép cửa lại.”

Thiếu Thương ngạc nhiên.

Nàng ngó nghiêng nhìn quanh, cả tòa nhà này chỉ có một gian, cửa sổ phía nam đối diện với trường học, bao con mắt nhìn chằm chằm làm chứng, chỉ có ba cửa sổ tròn nhỏ hướng ra hồ ở phía bắc, đường kính của mỗi cửa sổ nhỏ hơn một thước, trẻ em trên năm sáu tuổi sẽ không chui lọt.

“Liệu có cao thủ nào biết ngâm mình bước trên mặt nước, sau đó phóng dao qua cửa sổ nhỏ giết chết thúc phụ?” Lương Đồng vắt hết não.

“Nhưng khi thúc phụ đệ chết là dựa vào bức tường phía tây, lưỡi dao cắm thẳng mà – đệ vừa mới nói ngay tức thì, như thế trừ khi vị cao thủ đó biết phi đao đổi hướng, bằng không làm thế nào được?!”

Lăng Bất Nghi đang chắp tay sau lưng, nhìn cảnh hồ qua ba ô cửa tròn xếp hình chữ Phẩm (品), thấy cô gái tái mặt bèn đi tới kéo tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng ở lại đây nữa, chúng ta đi xem Khúc phu nhân thôi.”

Thiếu Thương ngơ ngác gật đầu.

Nhờ phúc Lương Châu mục giữ được vinh dự gia tộc nên hiện tại Khúc Linh Quân vẫn có thể ở trong phòng mình, tuy trong nàng tiều tụy song vẫn rất có tinh thần, lúc Thiếu Thương đi vào, Khúc Linh Quân đang ôm hai đứa con của mình.

Lăng Bất Nghi ngồi ngoài phòng, cách vách ngăn hỏi: “Khúc phu nhân, ta phụng lệnh bệ hạ đến hỏi rõ vụ án. Ta chỉ hỏi cô hai câu. Thứ nhất, có phải cô giết Lương Thượng không?”

Rất lâu sau, lâu đến nỗi không khí như dừng lại, Khúc Linh Quân mới kiên quyết đáp: “Ta không giết hắn!” Dừng một hồi, nàng chầm chậm nói, “Không phải ta giết tiên phu.”

“Được.” Lăng Bất Nghi nhìn thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, “Ta hỏi câu thứ hải. Người hôm qua đưa bữa trưa cho Lương Thượng có phải cô không?”

Khúc Linh Quân lại im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “… Là ta. Nhưng ta đưa xong là rời khỏi đó ngay, khi ấy tiên phu vẫn còn sống.”

Đôi môi đẹp của Lăng Bất Nghi cong lên độ cong châm chọc, chàng cũng không nói nhiều, đứng dậy gọi Thiếu Thương ra về.

Bỗng lúc này, một tỳ nữ luôn theo hầu Khúc Linh Quân vội chạy ào ra, níu lấy Thiếu Thương gào khóc: “… Trình tiểu nương tử, xin ngài cứu nữ công tử nhà tôi, Lương Thượng không phải người, hắn là gia súc, là súc sinh, xin người nói với Hoàng hậu nương nương, hắn đã đánh đập nữ công tử nhiều năm nay…”

Lương Hà ngồi bên cạnh Lăng Bất Nghi lập tức nổi xung, ào vào như bão táp, nhấc chân đá lăn tỳ nữ kia, giẫm xuống đầu nàng đay nghiến: “Đồ tiện nhân nhà ngươi, dám bôi nhọ vong huynh của ta ư… Oái oái…”

Thiếu Thương thấy tên khốn này bắt nạt phụ nữ thì lập tức đá mạnh vào khoeo chân Lương Hà, Lương Hà la đau sụp gối khuỵu xuống. Thiếu Thương chắn ngang trước người thị nữ ấy, lạnh lùng nói: “Anh cút ra ngoài cho ta! Anh cũng cả gan xong vào phòng trong của quả tẩu hả, gia giáo của Lương thị vậy đấy hả, ta muốn đi hỏi Lương Châu mục!”

Lương Hà nắm chặt quả đấm, nhưng e dè cái nhìn lạnh lẽo của Lăng Bất Nghi, chỉ tức tối nói: “Tiện tỳ này ăn nói bỗ bã, ta phải giết nó mới được!”

“Có bỗ bã hay không lẽ nào trong lòng Nhị cữu phụ không biết?” Viên Thận ngồi đối diện Lăng Bất Nghi bỗng cao giọng hỏi.

Lương Hà cắn răng lườm người ở ngoài phòng: “Viên Thiện Kiến, ngươi muốn ăn cây táo rào cây sung?!”

Viên Thận cười khẩy: “Viên thị Giao Đông ta ăn táo của Lương gia các ngươi bao giờ? Tuy cữu phụ không có năng lực nhưng được một điểm tốt, ấy là chuyện không nên nói sẽ tuyệt đối không mở miệng, tránh rước phải nhục nhã!”

Lương Hà cứng họng, sắc mặt căm phẫn như muốn giết người.

“Thiếu Thương quân.” Viên Thận nói tiếp, “Hôm qua Kỷ đại nhân đã sai người điều tra cữu mẫu, đương nhiên Kỷ đại nhân chỉ muốn xem trên người cữu mẫu có lưu lại dấu vết giãy giụa của cữu phụ không, nào ngờ lại phát hiện trên người nàng chằng chịt vết thương cũ mới, thậm chí có vết thương cũ đã lưu lại bảy tám năm. Thiếu Thương quân, tự cô kiểm tra sẽ biết.”

Thiếu Thương sững sờ, xoay người tới gần Khúc Linh Quân, giơ tay mở cổ áo và vén tay áo của nàng ấy lên. Khúc Linh Quân không đề phòng động tác bất thình lình của cô gái, lập tức co người lại, nhưng những gì cần thấy vẫn bị nhìn thấy hết.

Có một số vết sẹo chằng chịt ở sau cổ và ngực, trên cánh tay có những vết bầm tím – theo kinh nghiệm đánh nhau dày dặn của Thiếu Thương, đây là đòn đánh lưu lại khi Khúc Linh Quân dùng hai tay ngăn cản.

Nói sao nhỉ? Những vết thương này chẳng là gì nếu so với người chinh chiến như cha Trình, nhưng với một phu nhân sống trong nhung lụa khuê phòng thì thật sự rất ghê rợn.

Thấy những vết thương ấy, hai đứa bé lúc cúc chạy đến nhào vào lòng mẹ, òa khóc nức nở như thú con.

Lương Hà chửi thầm xui xẻo, hừ hai tiếng rồi ngông nghênh đi ra.

Nữ tỳ kia vội vã bò dậy, quỳ xuống bên chân Thiếu Thương năn nỉ: “Trình nương tử, cầu xin cô, cầu xin cô nói tốt cho nữ công tử nhà chúng tôi. Không phải nữ công tử giết Lương Thượng đâu, thật ra nàng…”

“Ấu Đồng!” Khúc Linh Quân gắt một tiếng, gằn từng chữ, “Ngươi dám nói nhiều một câu thì ta sẽ lập tức chết ngay. Ngươi hầu hạ ta đã nhiều năm, phải biết ta nói được làm được.”

Ấu Đồng ngậm chặt cánh môi không dám ho he, nằm nhoài xuống sàn nức nở.

“Vậy thôi.” Lăng Bất Nghi ung dung đứng dậy, “Thiếu Thương, chúng ta cần về cung phục mệnh rồi. Khúc phu nhân, Lương Hà công tử, hai người bọn ta sẽ bẩm báo toàn bộ vụ án với đế hậu, xin chư vị yên tâm. Viên công tử, phiền huynh cáo từ Châu mục thay chúng tôi. Giờ tạm biệt tại đây.” Nói đoạn, chàng không đếm xỉa đến Lương Hà muốn khuyên ở lại và Viên Thận ấp a ấp úng, kéo Thiếu Thương đi thẳng ra ngoài.

Tới khi ra khỏi Lương phủ, lên xe ngựa, Lăng Bất Nghi bao bọc bàn tay bé nhỏ lạnh buốt của nàng trong bàn tay ấm áp của mình.

“Không đúng, chuyện này không đúng.” Thiếu Thương lẩm nhẩm, “Chuyện này có quá nhiều sơ hở, nhưng em lại không thể chỉ ra…”

Lăng Bất Nghi nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt đầy nghi hoặc, bất giác lòng thấy thương, sờ đầu nàng rồi ôm vào lòng: “Không sao, em không thể chỉ ra thì để ta chỉ giúp em. Với những gì chúng ta nghe thấy ngày hôm nay, vụ án này có sáu điểm đáng ngờ.”

“Sáu điểm? Nhiều thế!” Thiếu Thương chui ra khỏi ngực chàng, tròng mắt đen láy như con chồn tuyết năm nào.

Lăng Bất Nghi ấn nàng vào lòng: “Ngoan ngoãn nghe đi, bớt chen lời.”

“Thứ nhất, hôm qua trời không lạnh, ta thấy em không cần mặc áo khoác nhung vẫn chạy khắp nơi. Được rồi, xem như Khúc Linh Quân ốm yếu kỵ lạnh, vậy vì sao buổi trưa nắng chiếu lại mặc áo khoác, mà tới chiều mặt trời khuất bóng lại không mặc? Mười thì đến tám chín phần người đưa bữa trưa cho Lương Thượng không phải là Khúc Linh Quân. Nhưng nếu kẻ hành hung là người khác, vậy vì sao Khúc Linh Quân không chịu tiết lộ. Nàng ta đang bảo vệ ai?”

“Đúng thế, em cũng nghĩ như vậy.” Thiếu Thương dựa vào ngực chàng, gật đầu như gà mổ thóc.

“Thứ hai, tuy người đưa cơm trưa không phải là Khúc Linh Quân, nhưng chắc hẳn là người quen của Lương Thượng, bằng không vì sao y không la lên? Như thế, người này có thể là ai.”

“Thứ ba, nếu trong rượu có thuốc mê, Lương Thượng hôn mê sau khi uống rượu rồi bị lưỡi dao đâm chết. Vậy ai là kẻ làm đổ kệ sách? Là bản thân hung thủ? Vì sao lại hành động như thế?”

“… Vì để đánh lừa mọi người, chứng tỏ Lương Thượng vẫn còn sống?” Thiếu Thương đoán.

“Được, coi như hợp lý. Vậy còn điểm thứ tư.” Lăng Bất Nghi cười vuốt tóc nàng.

“Lớp học mở thông bốn phía, ai ai cũng thấy bên ngoài. Trừ thời gian dùng bữa trưa ở sau nhà, các học trò luôn ngồi trong lớp đối diện phòng sách. Nếu có người định hành hung, vì sao không đợi các học trò đến sau nhà rồi lẻn vào phòng sách, hành hung xong thì lặng lẽ rời đi? Dù gì quy định ở lớp học luôn là: phu tử chưa ăn xong, học trò không được rời đi. Nhưng người này lại xuất hiện trước mắt mọi người trước bữa trưa, sau đó làm đổ kệ sách, thu hút các học trò chạy tới, để bọn họ chính mắt trông thấy nàng ta rời đi?”

“Thứ năm, nói thật, Khúc Linh Quân không phải cô gái ngu dốt, nếu nàng ta muốn giết Lương Thượng, thiếu gì cách như đầu độc, dìm chết hay chuốc rượu, vân vân. Cần gì gây nên động tĩnh như thế để rồi không thể thoát tội!”

“Thứ sáu, cũng là điểm thú vị nhất…” Lăng Bất Nghi nhìn vào mắt cô gái, từ tốn nói, “Cả em và ta đều biết có người muốn hãm hại Khúc Linh Quân. Bản thân Khúc Linh Quân cũng biết có người hại mình. Nhưng nàng ta không muốn bào chữa cho mình, lý do vì sao?”

“Đúng đúng đúng! Đây là điểm em khó hiểu nhất! Khúc Linh Quân không thiết sống nữa à!” Thiếu Thương nằm trong lòng Lăng Bất Nghi, đầu óc như bị giã nát thành hồ dán, lắp bắp, “Thế… Thế phải làm gì đây?”

Lăng Bất Nghi ôm cô gái, duỗi người dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần: “Không cần làm gì cả. Chúng ta chỉ cần về cung bẩm báo rõ ràng là đủ. Việc tra án đã có Dương Hầu Kỷ Tuân lo, đưa ra quyết định có bệ hạ, người lo lắng cũng chỉ hai nhà Lương Khúc… Ừm, và thêm nửa Viên gia nữa. Xét cho cùng, vụ án này không hề liên quan tới chúng ta.”

Thiếu Thương giật mình, một lúc sau níu vạt áo Lăng Bất Nghi lắc nhẹ: “Như vậy có được không? Khúc phu nhân vô tội mà!”

Lăng Bất Nghi mở mắt, đôi mắt nâu đen của chàng rực rỡ như tráng men, vẻ mặt dịu dàng  nhưng lời thốt ra lại như gió bắc xào xạc thổi trên cánh đồng băng.

“Khúc Linh Quân tự tìm đường chết, tại sao chúng ta phải ngăn cản. Nếu nàng ta cảm thấy có một số việc quan trọng hơn cả con mình sẽ mất cha mẹ, thế thì cứ chiều ý nàng ta… Ngốc à, sau này em sẽ hay, có vài chuyện hay vài thông tin, tốt nhất là không nên biết.”

“Càng biết nhiều sẽ càng thêm sầu. Em nhớ kỹ lời này của ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.