Tinh Giới

Chương 270: Mê hồn thuật




Khi Lâm Thiên thấy Tiêu Bạch thì gã đang cố gắng chống cự nhiệt độ cao trong hang, càng vào sâu nhiệt độ lên đến bốn trăm. Bốn trăm độ đối với người đến Kim Đan kỳ thì không khó chịu, nhưng Tiêu Bạch chỉ có tu vi Tả Vân Phi hậu kỳ! 
Nhân vật thiên giai hậu kỳ trong thời gian chịu đựng nhiệt độ cao bốn trăm không sao, nhưng thời gian lâu thì là đau đớn hành hạ. May mắn trong Hàn Băng Liệt Hỏa động có một cái ao lạnh, dù nhiệt độ bốn trăm thì nước trong ao không bị bốc hơi. Tiêu Bạch có thể thỉnh thoảng múc ít nước uống, không sợ thiếu nước chết. 
Lâm Thiên thấy da Tiêu Bạch đỏ rực, tóc có dấu hiệu bốc lửa thì kêu lên: 
- Tiểu Bạch! 
Lâm Thiên lòng máy động, một kết giới phát ra bao phủ Tiêu Bạch. 
Khi Lâm Thiên thả ra kết giới thì Tiêu Bạch chỉ mất nửa phút đã phục hồi lại. 
Tiêu Bạch đứng dậy hành lễ hướng Tử Cực Chân Nhân, sau đó nhìn Lâm Thiên, mắt lộ ý cười: 
- Sư tôn, lão tam! 
Huyền Minh đứng giữa Lâm Thiên và Tử Cực Chân Nhân nhưng Tiêu Bạch không thèm nhìn gã cái nào, như thể gã không tồn tại. 
- Tiểu Bạch! 
Lâm Thiên ôm chặt địa giai Tiêu Bạch: 
- Sao ngươi lăn lộn thành thế này? Nói cho ta biết đi, xảy ra chuyện gì? Ngươi như khúc gỗ sao lại với sư muội của mình... Đánh chết ta cũng không tin! 
Tiêu Bạch cười khổ, lắc đầu nói: 
- Việc đến hiện giờ còn gì để nói? Sư tôn, Lam Linh sư muội là nữ hài tử tốt, việc này là lỗi của ta, xin đừng trách tội sư muội. 
- Tiểu Bạch, lá gan của ngươi đã biến nhỏ, nhớ lúc ở học viện Hải Thiên ai chọc vào ngươi là ngươi sẽ đánh gãy chân kẻ đó, tại sao bây giờ ngậm bồ hòn!? 
Lâm Thiên lắc mạnh Tiêu Bạch: 
- Là tên khốn nào hại ngươi? Nói ra đi, ta nghĩ Tử Cực Chân Nhân nhất định sẽ xử lý công bằng. 
Tử Cực Chân Nhân trầm giọng nói: 
- Huyền Bạch có nghi ngờ ai hại ngươi không? Nói ra đi, vi sư sẽ điều tra rõ ràng. 
Huyền Minh đứng bên cạnh Tử Cực Chân Nhân nghe vậy biến sắc mặt. 
Lâm Thiên luôn chú ý Huyền Minh, hắn thấy ngay nét mặt gã thay đổi, hừ lạnh thầm nghĩ: 
- Sớm đoán được việc này chắc chắn liên quan ngươi! 
Tiêu Bạch nói: 
- Sư tôn, đồ nhi không có chứng cứ, không muốn nghi ngờ người khác. 
Lâm Thiên quay người lại lạnh lùng nói với Tử Cực Chân Nhân, Huyền Minh: 
- Tử Cực Chân Nhân, vãn bối có đối tượng nghi ngờ, không biết Tử Cực Chân Nhân có muốn biết? 
Tử Cực Chân Nhân hỏi: 
- Là ai? 
Lâm Thiên nhìn Huyền Minh chằm chằm, lạnh lùng nói: 
- Là đồ nhi ngoan của Tử Cực Chân Nhân, Huyền Minh! 
Huyền Minh biến sắc mặt nói: 
- Sư tôn, Lâm Thiên đang ô miệt! Đồ nhi và Huyền Bạc sư đệ không oán không thù, tại sao phải hãm hại sư đệ? 
Huyền Minh đột nhiên cắn răng quỳ xuống: 
- Sư tôn, đồ nhi đáng chết. Đồ nhi yêu Thanh Ngưng sư muội thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai, Lâm Thiên cũng yêu Thanh Ngưng sư muội, nên đến nay Lâm Thiên luôn xem đồ nhi là cái đinh trong mắt, nghĩ nhiều kế dồn đồ nhi vào chỗ chết. Sư tôn cũng biết thời gian trước Tề Tần sư huynh của Thục Sơn đã chết đúng không? Lại còn chết vì tập kích thánh thành bị Giáo Đình đánh hội đồng. Sư tôn trí tuệ cho rằng Tề Tần sư huynh sẽ ngốc vậy sao? Việc này tất nhiên có ẩn tình. Theo đồ nhi biết thì trước khi chết Tề Tần sư huynh đã đi Từ Hàng Tịnh Trai, sau đó bay thẳng đến thánh thành Giáo Đình, khi đó Lâm Thiên cũng ở Từ Hàng Tịnh Trai! Sư tôn, Tề Tần sư huynh cũng giống như đồ nhi, đều thích Thanh Ngưng sư muội. Tề Tần sư huynh đã chết, Lâm Thiên đến Côn Luân chúng ta e rằng muốn ta chết! 
Huyền Minh nói xong sắc mặt Tử Cực Chân Nhân thay đổi mấy lần, ánh mắt nhìn Lâm Thiên hơi hằn học. Với Tử Cực Chân Nhân thì Huyền Minh là đệ tử của lão, Lâm Thiên là người ngoài, dĩ nhiên lão sẽ thiên vị Huyền Minh. Hơn nữa Huyền Minh luôn giữ hình tượng đệ tử tốt trước mặt Tử Cực Chân Nhân, nên lão cực kỳ tin tưởng hắn. Tử Cực Chân Nhân đã suy xét sẽ cho Huyền Minh tiếp nhiệm chưởng môn Côn Luân. 
Huyền Minh nói làm Thạch Huyên Hiên vừa xấu hổ vừa tức giận. 
Lâm Thiên thản nhiên nói: 
- Tử Cực Chân Nhân, tại hạ biết một môn thuật pháp, có thể khiến nói sự thật, Tử Cực Chân Nhân có muốn xem không? 
Tử Cực Chân Nhân trầm giọng hỏi: 
- Không biết Lâm đ*o hữu làm sao cho ta xem thuật pháp thần kỳ đó? 
Lâm Thiên nhìn Huyền Minh, lạnh lùng nói: 
- Huyền Minh sư huynh, sư tôn của ngươi muốn nghe vài câu nói thật, hay là sư huynh nói thử xem? 
Lâm Thiên lòng máy động, mê hồn chi pháp trong thuật nhiếp hồn vận chuyển. Mắt Huyền Minh ban đầu giãy dụa chút nhưng thực lực của gã thua xa Lâm Thiên, chỉ giây lát đã ngừng giãy dụa. 
Tử Cực Chân Nhân thấy Lâm Thiên khống chế Huyền Minh thì nét mặt tức giận định đánh người: 
- Lâm Thiên, ngươi...! 
- Tử Cực Chân Nhân chờ đã, nếu Tử Cực Chân Nhân muốn so chiêu thì chút nữa Lâm Thiên sẽ cùng, nhưng hiện tại chúng ta nghe xem Huyền Minh đồ đệ tốt của Tử Cực Chân Nhân nói ra lời thật gì. 
Tử Cực Chân Nhân hừ lạnh một tiếng: 
- Hừ! 
Tử Cực Chân Nhân không ra chiêu, xem như đã đồng ý. 
Lâm Thiên lạnh lùng hỏi Huyền Minh: 
- Tên của ngươi? 
Huyền Minh ngơ ngác đáp: 
- Trần Minh. 
Lâm Thiên nhíu mày hỏi: 
- Ngươi không phải là Huyền Minh sao? Tại sao tên Trần Minh? 
Huyền Minh trả lời: 
- Huyền Minh là đạo hiệu của ta, Trần Minh là tên ta. 
Lâm Thiên nhìn Tử Cực Chân Nhân. 
Tử Cực Chân Nhân gật đầu nói: 
- Lúc Huyền Minh là trẻ sơ sinh ta mang về Côn Luân, trên cổ hắn đeo miếng gỗ nhỏ viết tên của hắn. Ta từng nói tên này cho Huyền Minh nghe, nhưng có lẽ Huyền Minh chưa từng nói ra ngoài. 
Tử Cực Chân Nhân hơi tin tưởng vào thuật mê hồn của Lâm Thiên. 
Thuật mê hồn nếu trực tiếp hỏi vấn đề sắc bén sẽ dẫn đến thi pháp thất bại, cần hỏi dần từng câu. 
Lâm Thiên tiếp tục hỏi: 
- Ngươi quen Tiêu Bạch không? 
- Quen, hắn là sư đệ của ta. 
- Có phải ngươi hơi hận hắn? Tại sao? 
Huyền Minh rống to, vẻ mặt giãy dụa: 
- Đúng, ta hận hắn! Hắn là bằng hữu của Lâm Thiên, sau khi hắn đến thì sư phụ càng quan tâm hắn hơn! Ta mới là chưởng môn tương lai của phái Côn Luân, không phải hắn! 
Thạch Huyên Hiên sợ quá vội tới gần Lâm Thiên mấy bước. 
Tử Cực Chân Nhân biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng cố kiềm nén nghe Lâm Thiên hỏi tiếp. 
Lâm Thiên hỏi: 
- Sư muội của Tiêu Bạch là ngươi động tay chân phải không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.