Tinh Giới

Chương 136: Bảy ngàn vạn duy giới lực!




Lúc ăn tối đồ ăn từ đường hầm nhỏ đưa vào. Công nhận chức vị quản lý viên kho năng tinh được phát thức ăn không tệ, đại khái đám lãnh đạo năng tinh hành hy vọng mỗi quản lý viên kho năng tinh nhậm chức sẽ sống lâu vài tháng, đỡ khỏi phải đến lúc đó rắc rối tìm người mới.
Ba món một canh, có mặn có chay. Lâm Thiên ăn ngon lành, hắn hoàn toàn không biết đang ăn cái gì, thịt ở đâu. Lúc ăn cơm Tiểu Linh không ngừng việc hấp thu, ăn một bữa cơm ít nhất ba mươi phút có thể hấp thu năm mươi vạn duy giới lực, nếu lãng phí thì rất xa xỉ.
Ngày mai sẽ phải công tác, Lâm Thiên ước chừng hấp thu chậm nhất cũng tới ngày mai, sẽ bị người phát hiện chỗ này khác lạ ngay. Khi đó kết quả tốt nhất là Lâm Thiên đã nhanh chân chạy trước.
Lâm Thiên rảnh rỗi tán dóc với Tiểu Linh:
– Tiểu Linh, có nhiều giới lực, đi vào thế giới tu chân có hy vọng sống sót và tìm được công pháp tốt sẽ càng lớn hơn đúng không?
Trong kho năng nguyên chỉ có một mình, Lâm Thiên không biết trước kia các quản lý viên làm sao chịu nổi.
– Các quản lý viên trước kia chết trong điên cuồng, ta thấy tám phần không phải vì bị phóng xạ ảnh hưởng mà do một mình ở trong hoàn cảnh như vậy bị bức điên.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, có giới lực sung túc đương nhiên hy vọng lớn hơn rất nhiều, kỳ thực chủ nhân tạm thời làm công pháp giai đoạn đầu là được, công pháp về sau thì chờ thực lực cao rồi tìm tiếp. Công pháp giai đoạn đầu có lẽ sẽ lấy được trong tay đệ tử cấp thấp của một số môn phái, khả năng thành công rất lớn.
Lâm Thiên nằm trên năng tinh:
– Ừm! Thế giới tu chân, ha ha ha, hơi bị mong chờ.
Các loại pháp thuật tiên gia, pháp bảo phi kiếm, chúng nó hấp dẫn Lâm Thiên rất lớn. Tưởng tượng chân đạp phi kiếm bay lượn trên bầu trời thì sướng biết mấy.
Trong kho năng tinh lúc rảnh rỗi sẽ không ai tới chỗ này. Đêm nay Lâm Thiên không ngủ, giới lực không ngừng trướng nhanh, hắn ngủ được mới lạ.
Khi trong kho năng tinh vang tiếng chuông chói tai, Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân có được giới lực đột phá một ngàn vạn duy!
Tiếng chuông vang lên, đồng nghĩa với công tác một ngày đã bắt đầu, sẽ có người vào ngay để kiểm tra một lần.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Lúc này không đi còn đợi tới khi nào?
Lâm Thiên thông báo cho Tiểu Linh lập tức trở lại không gian Tinh Giới, tuy chưa lấy hết nhưng miễn là trốn thoát mạng sống, sau này còn cơ hội lấy nữa. Lâm Thiên hiểu rõ điều này.
Sau khi Lâm Thiên rời đi năng tinh hành chấn động ra sao thì tạm thời không nhắc đến.
Quay về không gian Tinh Giới, Lâm Thiên không kiềm được cười như điên. Vượt qua ngàn vạn duy giới lực, trước kia hắn không dám nghĩ đến, tuy lần này không được tinh tạp gì đó nhưng so với ngàn vạn năng tinh thì tinh tạp có là gì?
Dương Thi, Dương Tuyết mở cửa ra, đồng thanh kêu lên:
– Lâm đại ca, có chuyện gì mà vui vậy?
Lâm Thiên giang hai tay ôm hai nữ nhân, hôn thắm thiết mỗi người.
– Lần này vào thế giới tinh tạp được lợi lớn, bây giờ ta có giới lực, hơn ngàn vạn duy!
Ngàn vạn duy, Dương Thi và Dương Tuyết giật nảy mình. Lúc Lâm Thiên đi vào chỉ khoảng mười vạn duy, sao lần này hơn ngàn vạn duy?
Dương Tuyết tò mò hỏi:
– Lâm đại ca, rốt cuộc có chuyện gì?
Lâm Thiên cười gian:
– Khụ khụ, chuyện này nói đến thì không quá chính đáng, nhưng giới lực do trộm được.
Lâm Thiên ôm Dương Thi, Dương Tuyết ngồi xuống sofa, chậm rãi kể.
Có ngàn vạn duy giới lực, Lâm Thiên thoáng chốc tràn đầy tự tin. Lâm Thiên không vào thế giới tu chân ngay, hắn vào thế giới nơi Nhã Sa ở.
Lâm Thiên ghé tiệm trang sức Gia Lý trước, tuy hiện tại hắn có giới lực kếch sù nhưng muỗi nhỏ mấy cũng là thị. Thu mua những ma hạch cũng được mấy vạn duy, mấy vạn duy giới lực có thể tiêu diệt vài cường giả thánh giai.
Lâm Thiên hấp thu ma hạch lấy từ chỗ Gia Lý, hắn lại tăng trưởng mười vạn giới lực, tổng cộng được một ngàn ba mươi vạn duy.
Học viện ma pháp Hán Tư.
Lâm Thiên mới đến cửa trường học liền cảm nhận không khí hơi khác lạ. Bên ngoài cửa trường có một đại đội khoảng năm mươi binh sĩ đứng, mỗi người thực lực không yếu, kém nhất cũng tới trình độ Kiếm Giả trung giai, thủ lĩnh là đại Kiếm Sư.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Kỳ lạ, cái này dường như là cấm vệ quân hoàng cung, tại sao chạy đến đây làm gì?
Lâm Thiên mới định vào học viện thì bị hai binh sĩ ngăn hỏi:
– Ngươi không phải là đệ tử của học viện, đi vào làm gì?
Đao sáng chói đã rút ra một nửa, chỉ cần Lâm Thiên trả lời không hay là đao sẽ ra khỏi vỏ chém vào hắn.
Người gác cổng học viện nhận được Lâm Thiên, vội vàng chạy tới nói:
– Quân gia, hắn là ca ca của đệ tử của viện trưởng học viện, thường hay đến học viện!
Nghe người gác cổng nói thế hai binh sĩ nhét đao vào vỏ lại, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều.
Tuy vậy binh sĩ vẫn ngăn trước mặt Lâm Thiên
– Thời kỳ đặc biệt, người không phận sự không được vào trường, ngươi hãy chờ một chút lại vào.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, điều tra xem có chuyện gì? Tại sao chạy ra một đội người chắn tại đây?
Lâm Thiên không lo cho an toàn Nhã Sa, có Ái Lệ Ti ở bên cạnh bảo hộ thì rất khó xảy ra chuyện.
Tiểu Linh trả lời ngay:
– Chủ nhân, hoàng đế đế quốc Lôi Vân chạy đến học viện, đang nói chuyện với Nhã Sa. Nghe hắn nói thì hình như định để Nhã Sa gả cho một nhi tử của mình.
Lâm Thiên cau mày, lạnh lùng quát, khí thế bộc phát
– Tránh ra!
Hai binh sĩ bị khí thế của Lâm Thiên chấn nhiếp không kiềm được lùi một bước, họ rút đao ra ngay!
Người gác cổng vội ngăn nhóm Lâm Thiên đánh nhau:
– Khoan khoan, đừng đánh, đừng đánh! Các quân gia, Lâm Thiên đại nhân là ca ca của Nhã Sa, người bệ hạ muốn tìm!
Nếu thật sự đánh nhau thì học viện sẽ tiêu tùng. Nghe người gác cổng nói, đám binh sĩ thả lỏng thần kinh căng thẳng.
Thủ lĩnh binh sĩ, đại Kiếm Sư đi tới trước mặt Lâm Thiên hơi hành lễ nói:
– Thì ra là ca ca của thái tử phi tương lai, thất kính. Mời người vào!
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Cái gì mà thái tử phi tương lai? Nếu Nhã Sa không thích, dù là lão già hoàng đế cũng đừng hòng ép buộc nàng!
Lâm Thiên nói xong tăng thuật tăng tốc phong hệ, vận dụng hết sức Lăng Ba Vi Bộ nhanh như tia chớp vào trong học viện.
Đằng trước lầu trúc nơi Ốc Luân viện trưởng ở, Nhã Sa thận trọng nhìn mấy người đứng trước mắt. Trong mấy người đó có Áo Đinh Lôi, hoàng đế đế quốc Lôi Vân, có quốc sư đế quốc Lôi Vân, có tứ điện hạ Lôi Nặc. Ái Lệ Ti đeo mạng che mặt đứng cạnh Nhã Sa, và lão Ốc Luân vẫn cứ ăn mặc mộc mạc.
Quốc sư sợ hãi liếc Ái Lệ Ti đang lạnh lùng nhìn mình, nói:
– Trở thành thái tử phi sẽ hưởng vinh hoa phú quý bất tận, ngoài ra có thể dễ dàng báo thù của gia gia nàng. Nhã Sa tiểu thư hãy suy nghĩ kỹ đi.
– Xin... Xin lỗi, ta không muốn làm thái tử phi gì đó. Ta chỉ là một nữ hài tử bình thường, ta không muốn vinh hoa phú quý. Nếu ta muốn, tin tưởng ca ca sẽ cho ta hưởng thụ được. Ca ca nói sẽ báo thù cho gia gia!
Nhắc đến Lâm Thiên là trong người Nhã Sa tăng thêm phần sức mạnh, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
Quốc sư trầm giọng nói:
– Nhã Sa tiểu thư có nghĩ kỹ chưa? Nơi này là đế quốc Lôi Vân, thái tử điện hạ nhìn trúng tiểu thư là phúc phần của tiểu thư. Ca ca của tiểu thư cũng không dám đối kháng với toàn đế quốc!
Ái Lệ Ti cười lạnh, nàng nghĩ đến thực lực Lâm Thiên lộ ra, lạnh nhạt nói:
– Quốc sư đại nhân đang uy hiếp sao? Không biết ca ca của tiểu Sa biết chuyện sẽ đối xử với ngươi thế nào.
Áo Đinh Lôi lên tiếng:
– Quốc sư, hoàng nhi thật lòng thích Nhã Sa cô nương, đừng làm người hiểu lầm.
Quốc sư xin lỗi:
– Vâng thưa bệ hạ, thần nói linh tinh!
Ái Lệ Ti đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Lâm Thiên đến:
– Tiểu Sa, ca ca của ngươi đã trở lại.
Mắt Nhã Sa sáng rực. Những người có mặt đều nhìn theo hướng ánh mắt Ái Lệ Ti.
Lâm Thiên như chốn không người ôm Nhã Sa, mỉm cười hỏi:
– Tiểu Sa, có nhớ ca ca không?
Nhã Sa gật đầu nói:
– Nhớ, luôn luôn nhớ. Mấy ngày nay ca ca đi đâu?
– Chờ chút nói chuyện.
Lâm Thiên xoa đầu Ái Lệ Ti:
– Ái Lệ Ti tiểu thư, lần sau nếu còn có người uy hiếp tiểu Sa thì ta hy vọng tiểu thư hãy cho đối phương một bài học nhớ đời, nếu không chó mèo gì cũng dám quấy nhiễu tiểu Sa.
Quốc sư tức giận quát:
– Càn rỡ!
Mắt quốc sư bắn ra tia sáng lạnh, lão ở địa vị cao nhiều năm, dù biết rõ thực lực của Lâm Thiên không kém nhưng không chấp nhận hắn coi rẻ lão như vậy. Đặc biệt trong số người bị Lâm Thiên coi thường còn tính luôn hoàng đế, thái tử điện hạ.
– Người trẻ tuổi đừng nóng tính vậy.
Áo Đinh Lôi lạnh nhạt nói:
– Muội muội của ngươi gả cho nhi tử của ta trở thành thái tử phi không phải chuyện xấu mà là điều tốt.
Lâm Thiên nhìn Nhã Sa, nói:
– Nếu Nhã Sa thích thì dù đối phương chỉ là người bình thường ta cũng hết sức ủng hộ. Còn nếu Nhã Sa không thích, dù là thái tử điện hạ này cũng đừng hòng bắt ép nàng hạ giá!
Có bao nhiêu thực lực thì có bấy nhiêu tự tin. Hiện tại có hơn ngàn vạn duy giới lực, đủ để tiêu diệt hơn ngàn cao thủ thánh giai. Toàn đế quốc Lôi Vân chỉ khoảng mấy chục cao thủ thánh giai, trong tình huống này còn lâu Lâm Thiên mới sợ đế quốc Lôi Vân.
Hiện tại kêu Lâm Thiên đụng độ Long đảo thì hắn cũng không sợ.
Lâm Thiên cười khẩy nói:
– Thật lớn lối, tu vi Đại Ma Đạo Sư bình thường cho dù ngươi là ma võ song tu thì sao?
Lâm Thiên nhìn quốc sư, lạnh nhạt nói:
– Nếu ta không nhớ sai thì hôm đó ngươi là người tham gia vây giết Tư Nặc Khắc cự long hỏa hệ đúng không? Ngươi rất to gan, còn dám xuất hiện trước mặt Ái Lệ Ti. Chẳng lẽ ngươi không biết Ái Lệ Ti là thê tử của Tư Nặc Khắc sao?
Lâm Thiên thốt lời làm lòng quốc sư rung động, biến sắc mặt. Quốc sư chỉ biết Ái Lệ Ti ra từ Long tổ, không rõ ràng quan hệ của Ái Lệ Ti và Tư Nặc Khắc. Dù sao tuổi thọ tộc cự long rất dài, khi Ái Lệ Ti và Tư Nặc Khắc ở chung với nhau thì quốc sư còn chưa ra đời.
Ái Lệ Ti cau mày, lòng thầm thở dài.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Ái Lệ Ti, có lẽ tiểu thư vì lý do gì đó mà không tiện ra tay, để ta giúp tiểu thư một chút.
Quốc sư tức giận bật cười nói:
– Bệ hạ, lần này thần đành vượt quyền một phen.
Nhã Sa lo lắng nhìn Lâm Thiên:
– Ca ca!
Ốc Luân viện trưởng hỏi:
– Lâm tiểu hữu, ngươi đang nói giỡn sao?
Lâm Thiên cười với Nhã Sa:
– Tiểu Sa, ca ca lợi hại hơn tiểu Sa tưởng tượng một chút đấy.
Quốc sư giơ ma pháp trượng, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, chúng ta đổi chỗ quyết đấu đi. Ta sẽ cho ngươi biết đối diện cao thủ thánh giai thì ngươi nên có một phần lễ độ!
Xem vẻ mặt quốc sư là biết nếu có cơ hội sẽ nghiền nát Lâm Thiên ngay.
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Không cần, đối phó ngươi sẽ không gây tổn hại lớn cho xung quanh.
Một con rắn năng lượng màu đen, không, không phải nói là rồng năng lượng xoay quanh trong lòng bàn tay Lâm Thiên. Uy nhiếp nhè nhẹ từ rồng năng lượng khuếch tán đi. Cảm nhận uy áp đó quốc sư biến sắc mặt, nhanh chóng niệm chú ngữ tăng kết giới phòng ngự cho mình.
Ái Lệ Ti biến sắc mặt, con rồng năng lượng nhỏ đó (trong mắt Ái Lệ Ti là con rắn năng lượng) chỉ dài hai mươi cm, uy áp nhẹ nhưng nàng biết rõ chính nàng cũng khó đỡ công kích đến từ con rồng năng lượng nhỏ này.
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng:
– Chếtđi!
Lâm Thiên vung tay, rồng năng lượng nhỏ nhanh như tia chớp lao hướng lồng chụp phòng ngự quốc sư bày ra. Con rồng năng lượng nhỏ công kích lồng chụp phòng ngự như bọt nước bị xuyên thủng, con rồng năng lượng nhỏ nháy mắt chui vào người quốc sư.
Quốc sư hét rầm lên:
– A a a!
Cơ thể quốc sư nhòa dần, chưa tới mười giây đã tan biến trên bầu trời. Yên tĩnh, tình hình hoàn toàn tĩnh lặng. Một cao thủ thánh giai thế nhưng chết trước mặt mọi người, kiểu chết còn quái dị như vậy.
– Thần giai? Tu vi của ta bây giờ cũng không làm được trình độ đó.
Trong lòng Ái Lệ Ti dâng trào nhiều suy nghĩ:
– Chẳng lẽ Lâm Thiên đã là cao thủ siêu thần giai?
Ốc Luân viện trưởng cười khổ nói:
– Lâm tiểu hữu, không, có lẽ ta nên gọi ngươi là Lâm Thiên đại nhân.
Lâm Thiên phất tay một cái biến cao thủ thánh giai nổi danh lâu năm thành hư vô. Ốc Luân viện trưởng là cao thủ mới lên còn dám gọi Lâm Thiên là Lâm tiểu hữu sao? Tuy không biết tại sao lúc trước Lâm Thiên biểu hiện ra tu vi không mạnh thế này nhưng Ốc Luân viện trưởng không dám hỏi nhiều. Một số nhân vật siêu đẳng hoặc nhiều hoặc ít có sở thích quái dị, ví dụ giả danh nhân vật thực lực thấp đi du lịch thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.