Tình Duyên Đạo

Chương 87: Tàng bảo đồ




Mấy ngày gần đây trôi qua khá yên bình với Hoàng Minh. Thập Cửu hắn cũng đã an bài ổn thỏa, nha đầu này cùng Na Tra theo Tử Tân tu luyện, rảnh rỗi thì cả hai cùng theo Hoàng Minh đi du ngoạn khắp Triều Ca. Nha đầu lần đầu tiên thấy những thứ mới mẻ liền tỏ ra vô cùng thích thú, cũng may có Thạch Cơ nên nha đầu này không dám bỏ bê việc tu luyện.
Nếu có thể trải qua những ngày tháng yên bình thế này, Hoàng Minh vô cùng mãn nguyện rồi, nhưng hắn cuối cùng phải đối diện với sự thật. Hôm nay chính là ngày Đát Kỷ tiến cung.
Từ khi đăng cơ đến nay Tử Tân luôn được lòng dân chúng, chính vì thế mà không khí ở Triều Ca nhộn nhịp hơn hẳn. Khắp phố phường đều treo đèn hoa đỏ, pháo nổ ngập trời, nhiều nơi còn tổ chức ăn uống linh đình.
- Nương Nương, thế nào rồi?
Ở một góc khuất, Hoàng Minh không nhịn được khi thấy Thạch Cơ từ nãy giờ cứ im lặng không nói một lời nào.
- Ta đã dùng thử mọi cách rồi, nàng ta quả thực là phàm nhân, hơn nữa không hề bị ai cướp đoạt thân xác cả.
Thạch Cơ lắc đầu nói.
- Nương Nương, người chắc chắn chứ? Hay là thử một lần nữa được không?
Hoàng Minh vẫn ngoan cố không chịu buông.
- Ta đã nói rồi, dù có bao nhiêu lần nữa cũng như vậy thôi.
Thạch Cơ không nhịn được nhíu mày nói. Nàng không biết tại sao hắn lại quan tâm tới nữ nhân này như vậy. Phải biết rằng bản thân nàng đã dùng hết tất cả mọi cách, cho dù là Thánh Nhân cũng không thể qua đặt mắt nàng huấn hồ chỉ là một con yêu hồ.
- Tần ca ca, ngươi không phải nhìn trúng tân nương người ta rồi đó chứ?
Thập Cửu ở một bên không nhịn được lên tiếng.
- Nha đầu ngươi đừng nghĩ linh tinh, ta đây hận không thể chém cô ta thành trăm mảnh thì đúng hơn.
- Đây chính là yêu quá hóa hận trong truyền thuyết đây mà a.
Na Tra cũng không nhịn được lên tiếng, Thập Cửu cũng gật đầu xưng phải phụ họa theo. Hoàng Minh thì dở khóc dở cười, hắn đúng là không nên dẫn hai tên nhóc này theo mà.
- Ta biết cô nương kia bề ngoài xinh đẹp nhưng người ta giờ đây đã là tẩu tẩu của chúng ta rồi, đại ca ca ngươi đừng quá thương tâm nữa.
Thập Cửu toang muốn vỗ vai an ủi hắn nhưng nhận ra chiều cao của bản thân không hợp lí nên đành chuyển sang vỗ đùi hắn.
- Ta thấy Thập Cửu tỷ tỷ nói đúng, nữ nhân xinh đẹp còn rất nhiều, không phải ngươi từng dạy ta nam nhân đầu đội trời chân đạp đất nhất định không được lụy vì nữ nhân hay sao?
Hai tiểu quỷ thay nhau ngâm xướng khiến cho Hoàng Minh cảm thấy oan ức không thôi. Thạch Cơ đứng một bên cũng âm thầm cười, người trước mặt miệng lưỡi không thua kém ai, giờ đây lại bị hai đứa trẻ làm cho im lặng không nói được một lời nào. Nhưng quả thực là hậu sinh khả úy, đều là một tay hắn dạy dỗ cả.
- Na Tra nói đúng, ta thấy hay là ngươi theo đuổi Thạch Cơ tỷ đi. Luận về nhan sắc, Thạch Cơ tỷ hơn cô ta gấp mấy lần, luận về thực lực thì có mấy ai sánh bằng với tỷ tỷ kia chứ? Thế nào, hoàn toàn không thiệt cho ngươi đâu.
Thập Cửu không biết sống chết đưa ra đề nghị bị Thạch Cơ trừng mắt liền lập tức im bặt.
- Thập Cửu chỉ nói đùa thôi, mong nương nương đừng cho là thật.
Hoàng Minh lập tức chắn trước người Thập Cửu, mặc dù Thập Cửu khá thân thuộc với Thạch Cơ nhưng cũng không dám chắc được nàng ta có ra tay giáo huấn nha đầu này không nữa.
- Ngươi thấy ta nhỏ nhen như vậy sao?
Câu hỏi của Thạch Cơ khiến Hoàng Minh lập tức ngây người ra. Đây là ý gì? Chẳng lẽ nói nàng thực sự cho hắn một cơ hội theo đuổi? Dừng! Có đánh chết hắn cũng không dám suy nghĩ tới Thạch Cơ lại để mắt tới một người như hắn.
- Nương Nương nói đùa rồi. Thập Cửu, còn không mau xin lỗi?
Hoàng Minh đẩy Thập Cửu đang nấp sau lưng hắn ra, nha đầu này bình thường không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có Thạch Cơ là không dám cãi lời, quả thực muốn trị tiểu quỷ phải tìm tới đại ma đầu mà.
- Được rồi, ngươi lần sau nhớ đừng học theo những thói hư tật xấu nữa là được, cả ngươi nữa Na Tra.
- Ta biết tỷ tỷ tốt với ta nhất mà.
- Ta biết rồi Thạch Cơ tỷ.
Hoàng Minh thực sự muốn lao lên xem thử người trước mặt có phải là ai đó cải trang thành Thạch Cơ hay không, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nhịn xuống. Dù sao tính mạng cũng không nên đem ra thử. Có điều hắn vẫn luôn thắc mắc, mặc dù Thạch Cơ tính tình lạnh như băng không để ai vào mắt nhưng với Thập Cửu lại trái ngược hoàn toàn. Đôi lúc hắn còn hồ nghi Thập Cửu có phải con của nàng không nữa, nhưng hắn chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Hỉ sự của Thiên Tử cuối cùng cũng kết thúc trong niềm vui của tất cả mọi người, duy chỉ có Hoàng Minh vẫn buồn bực. Cuối cùng thì sự việc cũng không tuân theo nguyên tác mà hắn biết. Đát Kỷ từ khi nhập cung tỏ ra vô cùng biết điều. Mặc dù Tử Tân chưa động vào người cô ta nhưng cô ta lại rất được lòng của những người trong cung. Từ nha hoàng cho tới thị vị, ngay cả mấy người Khương Văn Sắc cũng vô cùng thân thiết, có lẽ đã xem Đát Kỷ như người một nhà rồi.
Nếu thực sự Đát Kỷ là người tốt như vậy thì có lẽ Hoàng Minh không cần phải để tâm tới nữa, nhưng hắn là đang lo sợ cô ta chính là đang đóng kịch để chiếm lấy thiện cảm của mọi người, từ đó mới dễ dàng thâu tóm hậu cung này. Mặc dù là nghi ngờ vô căn cứ nhưng Hoàng Minh cũng không thể loại trừ khả năng này được, phải biết rằng hầu hết tình tiết mấy bộ phim cung đấu Trung Quốc đều là như vậy mà. Dù sao Đát Kỷ cũng nằm trong sự giám sát của hắn. Nhưng hắn vẫn hi vọng Đát Kỷ cũng giống như Tử Tân, đều là biến số.
Những ngày tiếp theo Hoàng Minh chuyên tâm luyện tập võ kỹ trong túi pháp bảo, tình cờ hắn tìm thấy một tấm bản đồ - chính là tấm bản đồ mà thanh niên kì bí kia ném cho hắn. Hắn dành cả nửa ngày trời để phác họa lại tấm bản đồ trên giấy để cùng Tử Tân nghiên cứu.
“Đây chắc chắn là một tấm tàng bảo đồ”. Đó chính là kết luận của Tử Tân và Hoàng Minh sau thời gian dài nghiên cứu. Hiển nhiên những chấm sáng kia chính là nơi chôn dấu thiên tài địa bảo, nhưng đáng chú ý hơn là ngay ở tại Triều Ca này lại có hai chấm sáng. Hắn cùng Tử Tân tìm khắp Đại Thương cũng không thấy bóng dáng thiên tài địa bảo ở đâu, Tử Tân cũng thử dùng tiên thức để dò tìm nhưng cũng không tìm thấy gì. Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất là tàng bảo địa có cấm chế của ai đó để lại nên bọn hắn không thể tìm được, còn lại chỉ có khả năng là đã bị người khác lấy mất. Điều này khiến Hoàng Minh nuối tiếc không thôi, phải biết là táng bảo địa thông thường sẽ chứa rất nhiều cơ duyên, ngoài những bảo vật ra biết đâu lại có linh dược có thể giúp hắn tu luyện.
Nghĩ đến đó hắn liền hứng khởi lập tức muốn lên đường tìm kiếm bảo địa. Với tu vi của hắn muốn tầm bảo một mình e rằng là vọng tưởng. Nhưng Tử Tân không thể bỏ bê triều chính mà theo hắn tầm bảo được, Na Tra và Thập Cửu còn quá nhỏ, có thể sẽ gặp nguy hiểm, hắn rất muốn tìm Khổng Tuyên nhưng gia hỏa này như thần long không thấy đầu, mãi vẫn chưa xuất hiện, bây giờ chỉ còn mỗi Thạch Cơ mà thôi, nhưng chính là hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
- Ngươi ở đó lâu như vậy, đây là muốn giám sát ta hay sao?
Thạch Cơ đẩy cửa phòng ra nhìn về một góc rồi nói, hiển nhiên Hoàng Minh chính là đang trốn ở đó.
- Nương Nương nói đùa rồi, ta làm sao dám giám sát Nương Nương kia chứ, đây là ta đang tập ẩn thân đi mà thôi, không ngờ không thể qua mắt được nhãn lực của Nương Nương, đúng là hổ thẹn.
Thạch Cơ thật sự muốn biết sau lớp mặt nạ kia là khuôn mặt dày tới mức nào nữa. Cái gì mà tập ẩn thân, ngươi nghĩ ta là con nít lên ba hay sao?
- Đừng nhiều lời, nếu không có gì thì đừng làm phiền ta.
Thạch Cơ lập tức muốn hạ lệnh trục khách.
- Nương Nương, không biết người có hứng thú với bảo vật không?
Hoàng Minh cố gắng thăm dò Thạch Cơ, dù sao cũng không thể khi không rủ người khác đi tầm bảo cùng được.
- Bảo vật?
Thạch Cơ ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, ta có một tấm tàng bảo đồ, Nương Nương có muốn cùng ta đi thử vận may một chút hay không?
Hoàng Minh đưa tấm tàng bảo đồ cho Thạch Cơ nói.
- Không hứng thú.
Thạch Cơ không thèm nhìn tàng bảo đồ Hoàng Minh đưa, lập tức xoay người trở về phòng nhưng lại bị Hoàng Minh ngăn lại.
- Nương Nương, người suy nghĩ một chút đi, biết đâu thiên tài địa bảo này có thể tìm được Thượng Cổ Thánh Khí?
Hoàng Minh vẫn tiếp tục buông lời mê hoặc.
- Ngươi thật biết đùa, đừng nói là Thượng Cổ Thánh Khí, cho dù là Thượng Thánh Khí cũng đều là dựa vào đại cơ duyên mới có thể có được, cho dù là Thánh Nhân cũng không có thể cưỡng cầu, đừng nói là một cái tàng bảo đồ, cho dù ngươi có hàng trăm cái cũng chưa chắc có thể tìm ra tung tích của nó.
Thạch Cơ muốn Hoàng Minh biết khó để rút lui ai ngờ tên này lại cứ bám lấy không tha.
- Nói như Nương Nương có vẻ không đúng, nếu như là đại cơ duyên thì biết đâu là của chúng ta, ngươi chưa thử làm sao có thể biết được?
- Nếu ngươi muốn thì tự đi tìm đi.
- Nương Nương, nếu người đồng ý ta có thể dạy ngươi một môn cờ ta mới nghĩ ra.
Thạch Cơ đang muốn rời đi nghe Hoàng Minh nói trong phút chốc liền dừng lại. Biết nàng đã bị xao động, Hoàng Minh tiếp tục nói.
- Ta vừa nghĩ ra thứ gọi là cờ vây, nó không những thú vị mà còn có hàng vạn hàng triệu nước đi thiên biến vạn hóa khác nhau.
- Điều ngươi nói là thật?
- Nếu Nương Nương không tin ta có thể giảng qua cho ngươi hiểu một chút về cờ vây.
Thạch Cơ vốn rất thích đánh cờ, nghe tới có hàng vạn hàng triệu nước đi liền lập tức động tâm. Sau một hồi nghe Hoàng Minh giải thích, cuối cùng Thạch Cơ cũng nắm được cách chơi, càng ngày càng không muốn buông quân cờ ra.
- Được, ta đồng ý đi cùng ngươi. Với điều kiện ngươi cùng ta đánh cờ một tuần.
Thạch Cơ chăm chú nhìn bàn cờ đầy ắp quân cờ nói.
- Được! Một lời đã định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.